Phó Viễn Xuyên nghe cậu nói, ngón tay hơi khựng lại, cần câu còn đang quấn dây dở rơi thẳng xuống, anh vội đỡ lấy rồi đặt sang một bên.
Quân Thanh Dư thấy dáng vẻ luống cuống của anh, cười tít cả mắt mà hỏi: “Anh sao vậy? Câu được cá vui đến thế sao?”.
“Vui lắm”, Phó Viễn Xuyên khẽ đáp, có chút bất lực mà nhìn cá nhỏ. Anh giơ tay nắm lấy cái tay quấn dây câu của cá nhỏ, giúp cậu gỡ dây ra.
“Thật sao?”, Quân Thanh Dư dựa lên vai anh, dáng vẻ vô tội chớp chớp mắt.
Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cá nhỏ rồi hôn nhẹ một cái, dỗ dành: “Ngoan nào”.
Buộc xong lưỡi câu thì dùng phần đầu nhọn móc nhẹ lấy mồi câu, như vậy phần mồi câu sẽ mắc lấy lưỡi câu. Không có chuyện quăng cần câu hay động tác dư thừa gì, thả thẳng xuống, tiếp đó ngồi yên đợi là được.
Phần hải sản chế biến thừa trong quán được đổ thẳng xuống biển, cá bơi đến ăn, dần dà quanh khu này có rất nhiều cá bơi qua lại. Chẳng qua không biết có phải đám cá này ăn quen hải sản rồi hay không mà không hề có hứng thú gì với mồi câu. Móc câu thả xuống xong vẫn luôn không có động tĩnh gì, trôi nổi dập dềnh trên mặt nước.
Mặt nước rất lặng, thậm chí còn chẳng có sóng vỗ, Quân Thanh Dư cho rằng sẽ rất khó để câu được cá, “Nếu không câu được thì tối nay chúng ta ăn gì đây?”.
Phó Viễn Xuyên di chuyển cần câu, thu dây lại xem. Mồi câu móc vào đã bị ăn mất nên anh lại móc thêm một chút. “Chẳng phải câu được một con rồi sao, nếu không câu thêm được con nào nữa thì cứ nướng con cá nhỏ đó ăn trước thôi”.
Quân Thanh Dư khó hiểu, cá nhỏ ở đâu ra chứ…?
Đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lập tức hiểu ra. Cậu hừ nhẹ một tiếng, chọc chọc má anh, “Cá của anh ngoan như thế, sao anh có thể ăn mất chứ”.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu cá nhỏ, thuận thế vòng tay ôm lấy eo cậu, “Không câu được cá thì cũng đâu thể chịu đói chứ”.
Quân Thanh Dư há miệng muốn nói gì đó thì trông thấy phao câu đang nổi trên mặt nước đột ngột chìm xuống rồi lại thình lình trồi lên. Kéo qua kéo lại vài lần, phao câu bắt đầu xoay vòng tròn trên mặt nước.
“Có cá cắn câu rồi?”.
“Ừ”, Phó Viễn Xuyên rất bình thản, như bình thường thì lúc này hẳn là nên đứng lên, cầm lấy cần câu bắt đầu thu dây, sau khi con cá hoàn toàn kiệt sức thì kéo lên. Nhưng lưỡi câu của quán ăn đều là hàng đặc chế, không cần động chân động tay, Phó Viễn Xuyên không hề làm gì hết, chỉ yên lặng chờ đợi, đợi đến khi phao câu rung động nhỏ dần mới bắt đầu từ tốn thu dây lại.
Quân Thanh Dư mở giỏ đựng cá ra, nhìn con cá bị kéo lên vẫn còn đang quẫy đuôi, nói: “Con cá này to thật đấy”. Có hơi giống cá trắm, nhưng so ra thì to hơn cá trắm nhiều, trên thân còn có vây gai li ti, cái miệng bị mắc móc câu không ngừng khép mở, có thể thấy rõ được răng bên trong, hai mắt con cá trợn tròn, nhìn vẻ ngoài trông vô cùng hung tợn.
Phó Viễn Xuyên gỡ móc câu, cho con cá vào giỏ. “Cẩn thận đừng để nó cắn”.
“Không sao đâu”, Quân Thanh Dư chọc đầu con cá, cảm giác một con cá cũng đủ cho cả hai người ăn rồi. Nhưng vẫn chưa gọi đến số của hai người, Phó Viễn Xuyên đành thả dây tiếp tục câu cá, coi như gϊếŧ thời gian vậy.
Có lẽ là vì điều kiện nước, cũng có thể là vì cá dưới biển lâu ngày đến đây kiếm ăn, luyện thành thói quen nên cá cắn câu rất nhiều. Lúc quán đồ nướng gọi đến số thứ tự, giỏ đựng cá sắp đầy ắp luôn rồi. Phó Viễn Xuyên đưa giỏ cá cho nhân viên mang ra sau bếp xử lí, còn mình và cá nhỏ thì ngồi xuống chỗ được xếp.
Các bàn ăn hai người đều có vách ngăn ở giữa giống như từng phòng đơn lẻ, kéo vách ngăn ra còn có thể chặn bớt âm thanh ồn ào bên ngoài. Có vài người đi ăn đồ nướng muốn phải hô to gọi nhỏ các thứ, những ai không muốn thì có thể yên lặng mà ngồi riêng ở trong này.
Phó Viễn Xuyên mở một chai nước ngọt rồi đưa cho Quân Thanh Dư, “Em thử đi, nghe bảo là dùng nguyên liệu đặc biệt ở đây làm ra đấy”. Loại nước ngọt này chỉ sao Thủy Lam mới có.
Quân Thanh Dư thử một ngụm, có cảm giác như nước có ga vậy, “Ngon lắm”.
Gọi món xong phải đợi một lúc thì đồ nướng mới được mang lên, nhưng trên bàn đã có vài món ăn nhẹ như đậu phộng các thứ. Quân Thanh Dư bóc một củ lạc cho Phó Viễn Xuyên, lúc anh chìa tay ra cậu có để ý thấy vòng tay thông minh của anh, “Vòng tay của anh cứ kêu suốt kìa”.
“Kệ đi, phía Todes bắt đầu cho lan truyền tin, bọn họ có chút nhấp nhổm không yên thôi”. Lúc trước Phó Viễn Xuyên nhận được tin cũng có đọc vài lần, nhưng bên kia gửi không ngừng nghỉ nên anh mặc kệ luôn.
“Nhanh vậy sao?”, Quân Thanh Dư còn tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa, dù sao thì thời điểm thả ra tin tức rất quan trọng mà. Làm không xong giống như châm lửa vậy, lúc đầu chỉ là một mồi lửa nhỏ, sau đó nhoáng một cái đã bị thiêu rụi rồi.
Phó Viễn Xuyên dù đang ở sao Thủy Lam nhưng vẫn luôn giữ liên lạc bí mật với nguyên soái Todes. “Bên trên quá vội vàng, bọn họ ra tay nhanh quá nên Todes cũng không đợi nữa”.
Quân Thanh Dư gật đầu, kẻ thù đã hành động thì bọn họ đương nhiên cũng phải hành động thôi.
Quân Thanh Dư lau nước dính trên màn hình đi rồi mở vòng tay thông minh ra, cậu định xem xem giờ tình hình trên mạng ra sao rồi. Hiện giờ người lãnh đạo Đế Quốc hẳn đã chắc chắn cho rằng Ôn Thừa Dao đã lấy thứ gì đó liên quan đến thực nghiệm ở hành tinh M nên mới dồn hết sức lực truy đuổi.
Dựa vào chênh lệch thời gian thì hành tinh chủ và chỗ bọn họ ở hiện giờ chênh nhau bảy tiếng. Ở trang chủ trang thông tin, bài báo mới nhất là về sĩ quan tùy tùng của Todes: Đoàn Hành Cẩm.
Đoàn Hành Cẩm không trực tiếp nhắc đến thực nghiệm ở hành tinh M mà nói rằng lúc quân đội đυ.ng độ hải tặc không gian đã cứu được một người máy, vì không tìm được chủ nhân nên đã mang đi sửa chữa, nào ngờ lại phát hiện ra người máy này có gen của con người. Phần còn lại anh ta không tiết lộ nhiều, chỉ nói là sự việc vẫn đang được điều tra. Bức ảnh cuối cùng chụp người máy, có cả ảnh chụp hành tinh M, tạo cho người ta cảm giác hồi hộp vô cùng tận.
Bài báo này giống như nói thẳng toẹt ra tất cả, nhưng cũng lại giống như chẳng có thông tin gì. Người lãnh đạo Đế Quốc có muốn truy cứu thì cũng chẳng bới ra được vấn đề, bởi người máy thuộc về tài sản cá nhân, cứu về rồi đương nhiên sẽ mang đi bảo hành rồi tìm tin tức chủ nhân để trả lại. Đoàn Hành Cẩm làm tất cả những chuyện này không hề có chút sai sót nào, lúc mang đi bảo hành cũng là vô tình phát hiện ra. Lúc này mà người lãnh đạo Đế Quốc lại nhảy ra nói có vấn đề khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu.
Dù chuyện này có thể khiến người lãnh đạo Đế Quốc bồn chồn thấp thỏm vài ngày, nhưng nếu muốn hoàn toàn lật đổ lão thì chút này vẫn chưa đủ.
Quân Thanh Dư nghĩ rồi hỏi: “Hiện giờ có bằng chứng nào có thể chỉ ra móc nối giữa người lãnh đạo Đế Quốc và hành tinh M không?”. Nếu không có bằng chứng tuyệt đối nào, đến lúc đó người lãnh đạo Đế Quốc sống chết không thừa nhận thì cũng phiền lắm.
“Có”, không lâu trước đây Phó Viễn Xuyên có nhận được một tập tài liệu, anh uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nếu không thì em nghĩ lão sao lại phái quân đội đi bắt Ôn Thừa Dao chứ”.
Quân Thanh Dư: “…?”. Bảo sao tiền thưởng bắt được Ôn Thừa Dao tăng nhanh như vậy, thứ kia dù không ở trong tay hắn, nhưng người lãnh đạo Đế Quốc lại cho là có, không đuổi theo hắn thì đuổi theo ai.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Cần thời gian để phá mật mã, lão đuổi theo sát sao quá nên Ôn Thừa Dao không có thời gian phá mã, có lẽ còn có khả năng nữa là tin tức trước khi bị lan truyền thì đã bị đè xuống rồi”.
Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, “Với khả năng trốn chạy của Ôn Thừa Dao hẳn là có thể kéo dài thêm một thời gian nữa”. Sau bài báo này của Đoàn Hành Cẩm, người lãnh đạo Đế Quốc cũng sẽ chú ý xử lí chuyện này, vấn đề từ mọi phía cùng dồn xuống thì thời gian chậm trễ cũng sẽ kéo dài thôi.
Đợi đến khi mật mã bị phá là có thể kéo lão lãnh đạo kia xuống rồi.
Đồ nướng lần lượt được mang lên, hương thơm nức mũi mang theo mùi than đặc trưng. Nhưng Quân Thanh Dư không vội ăn ngay, ngón tay trượt nhẹ trên màn hình, cậu nói: “Em thấy phần bình luận phía dưới đã có người đoán người máy có lẽ là sản phẩm của thực nghiệm nào đó rồi này”.
Lúc cậu nhấn mở để xem toàn bộ nội dung thì lại hiện ra thông báo bình luận đã bị xóa. “Bị xóa mất rồi”, lúc đầu Quân Thanh Dư còn tưởng đường truyền mạng của mình có vấn đề, nhưng thử lại vài lần thì kết quả vẫn vậy.
Phó Viễn Xuyên đã quen với kiểu khống chế luồng ý kiến kiểu này, “Bình thường thôi, có người phía trên để ý mà”. Thậm chí còn xếp vài từ ngữ vào danh mục từ cấm, phát hiện có vấn đề là sẽ xóa ngay.
Quân Thanh Dư lại đọc bình luận khác bên dưới. Có nhắc đến thực nghiệm là bị xóa hết, số còn lại đều là mấy suy đoán vô căn cứ, gì mà chứng bệnh mới, hoặc là gặp phải sự cố gì đó.
Có lẽ là để việc xóa bình luận liên quan đến thực nghiệm không quá lộ liễu nên mấy bình luận lẻ tẻ khác cũng bị xóa. Nhưng xóa bình luận ngang ngược kiểu này cũng có mặt hạn chế, đó là dù nhấp vào xem cùng lúc bị xóa thì vẫn có thể xem được bình luận bị xóa.
Quân Thanh Dư hoài nghi nói: “Lão làm vậy không sợ bị nói là chột dạ sao”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, “Thường những trường hợp như này, có tin nhắn nào nói lão chột dạ cũng sẽ bị xóa luôn”.
Quân Thanh Dư: “…”. Xóa bằng sạch bằng hết tính ra lại nhanh gọn lẹ đấy chứ.
Chỉ cần không có ai nghi ngờ thì sẽ chẳng có gì phải chột dạ cả.
Phó Viễn Xuyên nói: “Với những tin tức như này, bên trên sẽ không đưa ra bất cứ phản hồi nào”. Việc Todes thả tin tức ra càng giống như báo trước một câu: “Tôi bắt đầu rồi đây” vậy.
Quân Thanh Dư gật đầu, nói nhiều sai nhiều, bên kia còn chưa biết được trong tay Todes nắm giữ những tin gì, đương nhiên sẽ không dám đáp bừa. Lỡ đâu nói gì đó rồi bị Todes vặt ngược lại thì có khác gì tự vả vào mặt mình không. Bị túm gáy thêm lần nữa, mọi việc chuyển biến xấu đi thì bọn chúng có muốn vớt vát cũng không được. Vậy nên lựa chọn im lặng quan sát cũng là chuyện bình thường.
Nhưng sự im lặng này… cũng chỉ là chút yên bình trước cơn bão mà thôi.
“Trước mắt cứ mặc kệ, ăn đi đã”, Phó Viễn Xuyên cho cua và tôm đã bóc vỏ vào hai cái đĩa riêng rồi đưa cho Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư vẫn luôn chăm chú đọc bình luận trong vòng tay thông minh, không hề để ý xem Phó Viễn Xuyên làm gì, lúc này mới thấy cái xô nhỏ đặt cạnh Phó Viễn Xuyên chất đầy vỏ hải sản. Cậu vẫn chưa thấy đói, bèn nói: “Anh ăn đi, em bóc cho”, rồi chìa tay định lấy đĩa bề bề.
Phó Viễn Xuyên vội cầm lấy đĩa bề bề đặt gần tay mình, “Ngoài vỏ có gai, em đừng đυ.ng vào”. Gai kiểu này trông thì không có gì nhưng nếu bị đâm phải thì sẽ đau nhức mấy ngày liền.
Xiên thịt nướng óng ánh dầu cũng như các loại xiên nướng khác đều để ở gần Quân Thanh Dư. Ngược lại, trước mặt Phó Viễn Xuyên đều là ít hải sản cần phải bóc vỏ.
Trong cửa hàng đồ nướng đồ đạc rất là đầy đủ, dụng cụ để bóc vỏ cũng không hề ít, dùng dụng cụ bóc vỏ sẽ nhanh hơn một chút so với dùng tay không. Phó Viễn Xuyên bóc một con bề bề rồi đút cho Quân Thanh Dư. Quân Thanh Dư vô thức há miệng cắn lấy, cậu cảm giác Phó Viễn Xuyên cứ bóc vỏ mãi, chưa ăn một miếng nào.
Nuốt xuống miếng bề bề, Quân Thanh Dư hỏi: “Sao anh không ăn?”, trước khi đi cậu đã ăn chút đồ ăn vặt nên không hề bị đói, nhưng Phó Viễn Xuyên chưa ăn chút gì hết.
Bóc xong con bề bề cuối cùng, Phó Viễn Xuyên lấy giấy lau tay, đôi mắt không hề chớp mà nhìn thẳng vào Quân Thanh Dư, trầm giọng đáp: “Tôi đợi để ăn cá”.
Quân Thanh Dư ngẩn ngơ: “Ơ?”.
Anh… nhìn em làm gì?