Xuyên Thành Chàng Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 49

Thi Khải Tân: “? ? ?”. Tôi, hả, gì cơ?!

Thi Khải Tân sững sờ mở to mắt, miệng mấp máy nhưng lại không nói ra được lời nào.

Không phải chứ, không phải chứ? Sẽ không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ?

“Cậu đây là… hả?”, đầu óc Thi Khải Tân hiện giờ hoang mang vô cùng, giống như tinh cầu đâm vào Đế Quốc khiến cho núi lửa phun trào.

“Đợi một chút”, lấy lại bình tĩnh, Thi Khải Tân ngơ ngác hỏi: “Hiện giờ không phải nguyên soái đang theo đuổi cậu à?”.

Quân Thanh Dư xé mở gói trà, cho một chút nước nóng rồi đổ đi lượt nước ủ trà đầu tiên, cậu hỏi ngược lại: “Anh thấy sao?”.

“Tôi thấy…”, Thi Khải Tân gãi đầu, càng nghĩ càng không hiểu nổi.

Không để anh ta kịp nghĩ thủng thì Phó Viễn Xuyên đã đẩy cửa bước vào. Thi Khải Tân vội đứng lên, “Nguyên soái”.

“Ừ”.

Nhìn Phó Viễn Xuyên, lại nhìn Quân Thanh Dư đang pha trà, Thi Khải Tân nghĩ rồi nói: “Nguyên soái, nếu không còn chuyện gì khác thì em đi trước đây”.

“Cậu đi trước đi”.

“Vưng!”, được cho phép rồi, Thi Khải Tân không một chút chần chừ mà mở cửa chạy biến.

Quân Thanh Dư đưa cho Phó Viễn Xuyên cốc trà đã pha xong, cười nói: “Vỏ ngoài có ghi đây là trà hỗ trợ giấc ngủ, tôi ngửi thấy chẳng khác gì trà bình thường, anh uống thử xem thế nào”.

Phó Viễn Xuyên nhận lấy cốc trà, nhưng anh không uống mà hỏi: “Sao lại không đi ngủ?”.

“Tôi không muốn ngủ một mình”. Quân Thanh Dư bước đến ôm lấy Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây luôn đi, ngủ dậy rồi hẵng về”. Không chỉ vì hiện giờ đã quá muộn, nên bớt đi lại, mà còn vì tránh cho chuyện bên này lại đẻ thêm rắc rối. Nếu bọn họ ở đây, có chuyện gì thì cũng đỡ mất công đi lại.

Phó Viễn Xuyên khẽ đáp: “Được”. Bận rộn đến tận giờ đã quá cả ban đêm, ngoài trời đã tờ mờ sáng luôn rồi. Anh bận rộn bao lâu thì cá nhỏ cũng thức ở cạnh anh bấy lâu.

Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ dỗ dành: “Ngủ thôi”.

Quân Thanh Dư dụi vào lòng Phó Viễn Xuyên, nhẹ nhàng phóng linh lực giúp anh ngủ thoải mái hơn một chút.

___

Đi ngủ muộn nên hai người ngủ thẳng đến ngày hôm sau, sáng sớm mở mắt ra Phó Viễn Xuyên còn tưởng mình nhìn nhầm. Trước đây dù cho có thức muộn đến đâu anh cũng sẽ không ngủ lâu như vậy.

Cá nhỏ nằm trong lòng ngủ rất sâu, Phó Viễn Xuyên cúi đầu ngắm nhìn cậu. Trong mơ còn vô thức mà dụi vào lòng anh nữa, ngoan ngoãn hệt như khi còn là dáng vẻ người cá nhỏ. Tầm nhìn lướt đến dung mạo của cá nhỏ, không tự chủ được mà dừng lại trên đôi môi nhạt màu của cậu.

Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên ảm đạm, đúng lúc này Quân Thanh Dư lại mấp máy nói gì đó, xoay người càng rúc vào sâu hơn nữa, mơ màng gác cằm lên vai anh. Hơi thở quét qua cổ, Phó Viễn Xuyên cứng người, từ từ nhích về bên kia, nhưng tay anh lại không hề động đậy, sợ sẽ đánh thức cá nhỏ còn đang trong giấc mộng.

Phó Viễn Xuyên nằm thẳng người, nhắm mắt lại, âm thanh tim đập tăng tốc vang lên không dứt bên tai.

Cậu ấy chỉ là thích gần gũi mi thôi, mi nghĩ vớ vẩn gì chứ?

Phó Viễn Xuyên nhíu chặt hàng mày, trong đầu lộn tùng phèo hết cả. Một Phó Viễn Xuyên gặp chuyện luôn bình tĩnh, dửng dưng, giờ phút này lại hoàn toàn rối bời.

Anh định… đợi cá nhỏ ngủ dậy, sẽ nghiêm túc nhắc nhở cậu chuyện này không được. Không thể lại để cá nhỏ nũng nịu mập mờ như trước. Không thể như thế này được nữa.

Quân Thanh Dư tỉnh dậy nhưng Phó Viễn Xuyên không hề nhận ra. Quân Thanh Dư nhìn dáng vẻ này của Phó Viễn Xuyên, thấy hơi kì lạ, cậu giơ tay chọc má anh, “Anh sao thế?”. Không giống đang ngủ, nhưng lại nằm thẳng nhắm mắt lại, cho người ta cảm giác anh đang bồn chồn không yên.

Phó Viễn Xuyên giật mình mở mắt, lập tức nhìn thấy cá nhỏ vẻ mặt ngơ ngác, anh ho nhẹ một tiếng, “Cậu dậy rồi à”.

“Ừm”. Quân Thanh Dư ngồi dậy hỏi: “Anh thấy chỗ nào không thoải mái à?”.

Phó Viễn Xuyên lắc đầu, đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ gấp gáp.

“Nguyên soái! Nguyên soái! Ngu Tri về rồi!”.

Nghe thấy tiếng Thi Khải Tân gọi nhưng Phó Viễn Xuyên không hề để ý, muốn nói chuyện với cá nhỏ trước, “Tôi…”.

“Nguyên soái! Mở cửa đi nguyên soái!”.

“Cậu…”.

“Nguyên soáiii!”.

“…”. Vài lần mở miệng đều bị âm thanh ma quỷ không dứt của Thi Khải Tân ở ngoài cửa chặn lại.

Quân Thanh Dư nhịn cười xoa đầu Phó Viễn Xuyên, “Đi rửa mặt trước đi”.

Phó Viễn Xuyên miễn cưỡng đáp: “Ừm”.

Thi Khải Tân ở bên ngoài vẫn còn đang gõ cửa. Phó Viễn Xuyên thay quần áo đi ra, âm thanh của Thi Khải Tân vẫn còn vang lên bên ngoài. Ngay lúc đó Phó Viễn Xuyên đã chọn xong hành tinh để điều anh ta đi công tác rồi.

“Viễn Xuyên, anh ăn thử cái kẹo này đi, ngon lắm”, giọng nói của cá nhỏ chen vào suy nghĩ của anh, quay sang nhìn, cá nhỏ đang cầm một nửa cái kẹo đưa đến bên miệng anh.

Đối diện với đôi mắt sáng long lanh của cá nhỏ, những lời muốn nói lại bị anh nuốt trở về, ngậm lấy nửa cái kẹo kia, “Kẹo ở đâu vậy?”.

Quân Thanh Dư đáp: “Trong đống đồ ngọt hôm qua Thi Khải Tân mua”. Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, “Ngon không? Bên trong còn nữa đấy”.

“Ngon”. Phó Viễn Xuyên cầm lấy vỏ kẹo vứt đi, “Buổi sáng đừng ăn nhiều đồ ngọt quá, không tốt cho răng”.

Quân Thanh Dư lại bóc một cái kẹo, “Không sao đâu, trẻ con ăn kẹo mới bị sâu răng, tôi đã trưởng thành rồi nên không có vấn đề gì đâu”.

Phó Viễn Xuyên nhướn mày, hiển nhiên anh không có cách nào đồng tình với quan điểm này, mặc dù quy đổi theo độ tuổi của người cá thì cá nhỏ đúng là đã trưởng thành rồi.

Kẹo cũng đã cho vào miệng, Phó Viễn Xuyên chỉ có thể nói: “Đây là cái cuối cùng”. Quân Thanh Dư nghe lời gật đầu.

Cửa mở ra, Thi Khải Tân gào lên, “Rốt cuộc anh cũng dậy rồi nguyên soái!”.

Phó Viễn Xuyên: “…”.

Quân Thanh Dư im lặng nhai kẹo, cảm giác tính cách Thi Khải Tân rất tưng tửng, hơi không đứng đắn, nhưng lúc làm việc thì lại rất nghiêm túc, khó mà tưởng tượng ra được có người có thể kết hợp hoàn hảo hai tính cách trái ngược đến thế.

Thi Khải Tân hí hửng nói: “Ngu Tri đã về rồi, nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, cậu ta vô tình dính phải thuốc mê nên hơi ngơ một tí, về một cái đi ngủ luôn, nhờ em đưa báo cáo hộ”, gõ cửa nửa ngày trời, đưa đồ cho Phó Viễn Xuyên xong Thi Khải Tân xoay người đi luôn.

Vừa mới sáng ngày ra…

Nhớ lại vừa rồi Phó Viễn Xuyên mấy lần mở miệng đều bị tiếng gọi ngoài cửa cắt ngang, Quân Thanh Dư không nhịn được khẽ giương khóe miệng.

Phó Viễn Xuyên không vội xem báo cáo, đang muốn mua chút đồ ăn cho cá nhỏ trước, kết quả quay sang lại thấy cậu đang cười, Phó Viễn Xuyên nhướn mày, “Cười gì vậy?”.

“Không có gì”. Quân Thanh Dư hỏi anh: “Hôm nay anh không bận gì à?”.

Phó Viễn Xuyên đáp: “Giải quyết được kha khá rồi”. Mấy người bị phạt trong phòng trọng lực sẽ không được thả ra sớm đâu, thả ra rồi cũng sẽ bị đưa thẳng đến phòng tạm giam. Chuyện lớn về cơ bản là đã xử lí xong, mấy chuyện vặt vãnh còn lại cứ giao cho Thi Khải Tân là được.

Phó Viễn Xuyên nghĩ rồi nói: “Để tầng dưới đưa cơm lên đi, chúng ta ăn ở đây xong rồi về”. Về nhà rồi mới làm cơm thì sẽ rất muộn. Quân Thanh Dư không có ý kiến gì, cứ nghe theo sắp xếp của Phó Viễn Xuyên thôi.

Lúc chọn món Phó Viễn Xuyên chỉ chọn một ít rau quả. Ăn đồ ở ngoài cũng chỉ có thịt thà các loại là nhiều, hương vị rau quả chẳng ra làm sao, cá nhỏ không thích vị rau quả này.

Trong lúc đợi đồ đưa đến, Quân Thanh Dư ăn thêm hai miếng bánh ngọt. Mặc dù là hàng còn thừa từ hôm qua nhưng hương vị lại không thay đổi quá nhiều, lúc ăn vào thấy không khác gì đồ mới làm.

Đang ăn dở thì bên ngoài truyền đến tiếng Thi Khải Tân, “Nguyên soái! Em phát hiện một thứ kì lạ lắm”. Quân Thanh Dư nhướn mày, người này mới đi chưa bao lâu, sao đã quay lại rồi.

Cửa mở ra, Thi Khải Tân ôm theo bọc quần áo chạy ào vào phòng. Quân Thanh Dư hoài nghi hỏi: “Đây là cái gì?”.

Thi Khải Tân cười hí hí, không giải thích nhiều mà đặt quần áo lên bàn, từ từ gỡ lớp bên ngoài, bên trong còn bọc thêm một lớp. Liên tục gỡ ra vài lớp quần áo, cuối cùng mới lộ ra một quả trứng màu trắng to hơn gấp hai, ba lần quả trứng gà ở bên trong.

“Thứ này cực kì lạ”, Thi Khải Tân dùng giấy lau bề mặt quả trứng, sau đó lật quả trứng lại. Đằng sau của quả trứng đã bị vỡ, có thể nhìn thấy thứ bên trong.

Thi Khải Tân nói: “Là trứng trùng, em lần đầu tiên thấy trứng trùng nhỏ thế này”. Chỉ là lớp vỏ vừa bị vỡ thì đã chết rồi, nhưng Thi Khải Tân cảm thấy quái lạ nên mang sang đây.

“Trước khi vỏ trứng bị vỡ em đã mang đến trung tâm chăm sóc người cá để kiểm tra, nguyên soái anh đoán xem bọn họ nói gì, bọn họ bảo đây là trứng người cá, báo hại em chăm nom cẩn thận, cuối cùng lại chăm ra một con côn trùng”. Thi Khải Tân tức bằng chết.

Phó Viễn Xuyên nhíu mày, “Thứ này từ đâu ra?”.

“Ngu Tri mang nó về”.

Ngu Tri quay về, trước khi ngủ cứ chỉ vào đống quần áo mãi, Thi Khải Tân ngu ngơ không hiểu ý, chỉ tưởng là Ngu Tri muốn nhờ treo quần áo lên. Sau khi nộp báo cáo, Thi Khải Tân định giúp treo quần áo lên, kết quả vừa giũ quần áo thì quả trứng này rơi ra. Nếu không vì tay mắt anh ta nhanh lẹ, quả trứng này đã rơi xuống đất rồi.

Lúc đó anh ta tưởng đây là trứng người cá, khoảng cách cao như vậy, trứng người cá rơi xuống sẽ gặp va đập, lúc đó còn sống hay không cũng rất đáng quan ngại. Mà trứng người cá thì không hề dễ chăm, chăm không tốt sẽ rất dễ gặp vấn đề, có kết quả kiểm tra của trung tâm chăm sóc người cá rồi anh ta mới từ trong sợ hãi mà hoàn hồn. Cuối cùng, không được bao lâu thì nứt vỏ, lúc này mới thấy sai sai. Nghĩ tới nghĩ lui, Thi Khải Tân vẫn quyết định phải đi tìm nguyên soái nói về chuyện quả trứng.

Quân Thanh Dư nhìn nửa quả trứng không bị nứt, hình như vẻ ngoài rất giống với người cá. Kết quả kiểm tra là trứng người cá sao? Cậu nhẹ nhàng phóng ra một chút linh lực, vậy mà còn có linh lực phản hồi vọng lại nữa. Tộc côn trùng được nuôi bên trong đã chết rồi, sao lại có linh lực phản hồi vọng lại?

Quả trứng này rất không bình thường.

Thi Khải Tân thở dài một tiếng, “Cũng chẳng biết Ngu Tri lấy thứ này từ đâu ra nữa”.

Quân Thanh Dư hỏi: “Anh ta không nói với anh sao?”.

Thi Khải Tân lắc đầu, “Lúc cậu ta quay về ý thức có hơi không tỉnh táo, chỉ vào đống quần áo nhai đi nhai lại “cá cá” rồi lăn ra ngủ mất, sau đó tôi mới biết bên trong có quả trứng này”. Cộng thêm lời của Ngu Tri nên anh ta vô tình nhận định nó là trứng người cá. Đều là tại Ngu Tri chỉ dẫn sai lầm.

“Nguyên soái, chuyện quả trứng này có cần điều tra kĩ hơn chút nữa không?”, Thi Khải Tân cảm giác chuyện này không hề đơn giản.

Phía trung tâm chăm sóc người cá kia đều là máy móc chuyên dụng, vậy mà kết quả kiểm tra lại hoàn toàn bất đồng với tình huống thật sự. Vấn đề to rồi đây.

Phó Viễn Xuyên không đáp.

Quân Thanh Dư có vẻ suy tư, hỏi: “Tại sao trung tâm chăm sóc người cá không nhận trứng người cá từ bên ngoài?”.

“Tôi cũng không biết, trung tâm chăm sóc người cá nói gì đó mà bảo vệ huyết mạch thuần khiết, chưa bao giờ nhận trứng người cá từ bên ngoài, mặc kệ là trứng người cá trông có tốt thế nào đi nữa thì cũng không nhận”.

Lời vừa dứt, Thi Khải Tân kinh ngạc mở to mắt, “Ý cậu muốn nói là…”.

Quân Thanh Dư gật đầu, “Người cá quý hiếm, trường hợp phát hiện có trứng người cá ngoài tự nhiên, trung tâm chăm sóc người cá hẳn là nên đòi lấy chứ. Hiện giờ có kết quả kiểm định mà lại không hề có ý muốn mang đi, liệu có phải vì đây không phải lần đầu xuất hiện tình huống tộc côn trùng giả dạng người cá không?”.

Quân Thanh Dư nói tiếp: “Đợi Ngu Tri tỉnh dậy rồi hỏi anh ta trứng trùng từ đâu ra”. Dù nói vậy nhưng Quân Thanh Dư vẫn đoán ra có lẽ không thoát nổi dây mơ rễ má với hành tinh M, không chừng lại là thực nghiệm quái gở nào đó.

“Không cần đợi đâu, tôi đi gọi cậu ta dậy”, Thi Khải Tân vội vàng đứng lên, dùng quần áo lần nữa bao lấy quả trứng vỡ kia.