Mắt hắc y nhân đã lộ rõ.
Một bên là màu trắng long lanh nhưng tưởng bên kia cũng như vậy… nhưng không.
Bên mắt vừa bịt lộ ra là một màu đỏ, đỏ đậm, đỏ nóng, đỏ hung tan.
Một màu đỏ mà Minh Đa mới chỉ thấy ở Lưu Tích.
“Ngươi… ngươi là Thuần Huyết!” Minh Đa nói, cười nhẹ qua khóe mép.
Hắc y nhân hành động như phát điên.
Nàng lục tìm một thứ gì đó để che đi mắt phải, một thứ gì đó để che đi nàng là Thuần Huyết.
Nhưng tìm mãi, tìm mãi, nàng vẫn không thấy cái bịt mắt.
Trong khoảng thời gian hắc y nhân mất tập trung ấy, Minh Đa đã kịp thời ném Phệ Huyết Thạch sang một góc.
Hắn không còn bị rút máu, cơ thể bắt đầu có thể cử động và từ từ đứng dậy.
Hắc y nhân vẫn đang điên cuồng che đi mắt phải, Minh Đa lại càng có cơ hội để tẩu thoát.
Tên Lôi Huyết ấy nhấc một cái hộp kim loại lên, đập thẳng và viên Phệ Huyết Thạch.
Choang!
Dòng máu lấp lánh lôi điện vàng kim lại chảy về cơ thể Minh Đa.
Hắn bắt đầu lết về phía đường hầm kia để thoát khỏi chốn này.
Nhưng một cánh cửa sắt đã sập xuống kể từ lúc hắn bước vào, việc quay lại đường hầm để trở lại mặt đất là bất khả thi.
Minh Đa không còn lựa chọn khác, hắn buộc phải chạy sâu vào trong căn cứ ngầm dưới đất này.
Vô số ngã rẽ nằm rải rác quanh căn phòng xa hoa này, hệt như một mạng lưới ngầm phức tạp lấy căn phòng này làm trung tâm.
Bừa một ngã, Minh Đa tăng tốc chạy thẳng.
* * * * *
Trên mặt đất…
Trước khi đi, Lưu Tích đã bảo Minh Đa để lại một giọt máu vào trong một cái lọ nhỏ, bằng cách này, Lưu Tích có thể dễ dàng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nếu như Minh Đa bình thường, giọt Lôi Huyết sẽ nằm im.
Nếu Minh Đa gặp nguy hiểm và kích động, chính giọt máu này sẽ nhảy như điên, cố gắng thoát ra khỏi lọ.
Nói cách khác, nãy giờ, giọt Lôi Huyết trong lọ liên tục co giật trong lọ báo hiệu một điềm không lành đã tới với Minh Đa.
Lưu Tích rút từ trong túi áo ra cây gậy sắt nhỏ, siết chặt nó và bắt đầu chạy.
Mỗi bước Lưu Tích bật người đi, Kim Bổng lại to hơn một chút.
Hắn tính sẽ đánh sập căn chòi nhỏ kia để xuống được bên dưới.
Nhưng dĩ nhiên Tân Huyết Hội sẽ không để hắn làm mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Đột nhiên, từ một góc nào đó, một bóng hắc y nhân xuất hiện, hiên ngang vung tay đỡ lấy Kim Bổng đang giáng xuống của Lưu Tích.
Gió từ áp lực của cú vung gậy đã đẩy bay lớp trùm đầu của Hoàng Thao, đôi mắt xanh ngọc của Độc Huyết lộ ra dưới nắng.
Lưu Tích mất một nhịp ngỡ ngàng, hắn có cảm giác mình đã từng thấy kẻ này ở đâu đó.
Nhưng Kim Bổng thì nhận ra, nàng biết đây không ai khác ngoài kẻ đã ám sát Lưu Tích ngày hôm ấy.
Sát thủ đấu với đấu sĩ, chưa bao giờ là một kèo cân bằng…
Sau khi đỡ lấy một bổng của Lưu Tích, tay Hoàng Thao ngoặt hẳn đi nhưng lại hồi phục ngay chỉ trong vài nhịp thở.
Chấn thương từ vũ khí cùn khá nhẹ nếu như biết đỡ đúng cách, chỉ bằng một chút kĩ thuật, Hoàng Thao đã giảm thiểu cực nhiều uy lực từ cú vung đấy.
Hoàng Thao lùi lại một chút, rút ra một thanh kiếm.
Hắn đang lo sợ rằng Lưu Tích biết đến khả năng của Kim Bổng, giả như hắn biến hình cây gậy ấy thành một thanh kiếm cộng với sức quật như lúc nãy, chắc chắn Hoàng Thao sẽ không toàn thây.
Nhưng Lưu Tích không biết!
Hắn không hề biết khả năng biến hình của Kim Tộc, đúng hơn là hắn còn không biết Kim Bổng của hắn là người Kim Tộc!
“Ngươi… ngươi lấy thanh kiếm đấy từ đâu?” Lưu Tích nhận ra thanh kiếm trên tay Hoàng Thao, lớn tiếng gào lên.
“Hả, ta chỉ gϊếŧ chết chủ nhân của nó để giành lấy thôi, có vấn đề gì không?” Hoàng Thao cười, nói.
Hoàng Thao không phải thằng ngu, hắn không kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lưu Tích không có lý do.
Hắn là sát thủ, Lưu Tích và chủ cũ của thanh kiếm này – Hải Cương đều là đấu sĩ.
Sát thủ có thể đối đầu đấu sĩ nhưng chỉ dưới một điều kiện duy nhất.
Đó là tên đấu sĩ kia là kẻ gà mờ nóng máu.
Không sai, Hoàng Thao đang chọc tức Lưu Tích để tìm ra sơ hở và tấn công khi đối thủ hành động theo cảm xúc.
“Ngươi!” Lưu Tích hét lên, lao người đi trong không gian.
Hoàng Thao nở một nụ cười đắc thắng, hắn có thể luồn lách và xiên chết Lưu Tích.
Quả nhiên, ngay khi Kim Bổng tưởng chừng đã đập thẳng lên hộp sọ Hoàng Thao, hắn bỗng nghiêng người lách đi.
Lưu Tích vẫn đang theo quán tính mà lao đi, Hoàng Thao liền tiện đó tóm lấy tay tên Thuần Huyết kia rồi tận dụng lực văng để quật hắn xuống.
Lưu Kim bị dập lên mặt đất cực mạnh, cảm giác như toàn bộ xương sườn đều đã lệch khỏi vị trí.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Hoàng Thao tự cắt lên tay mình, máu xanh Độc Huyết chảy ra dọc theo lưỡi kiếm…
Xoạc!
Tàn nhẫn, lạnh lùng, Hoàng Thao đâm ngập lưỡi kiếm vào cơ thể Lưu Tích đang bị dí bẹp trên mặt đất, máu độc lẫn vào huyết quản ngay lập tức khiến cơ thể Lưu Tích cảm nhận được áp lực.
Độc này khiến cơ thể tê liệt, các giác quan cũng dần trở nên mờ nhạt dần.
Mặt chẳng còn rõ đường, tai không còn rõ tiếng, Lưu Tích như bị ngắt khỏi thế giới này dưới tác dụng của chất độc.
Chẹp, ta muốn ngủ ghê…
Ngủ… và không bao giờ thức dậy…
Lưu Tích lịm đi, mạch đập cũng yếu dần, yếu dần.
Hoàng Thao nhận thấy vậy mới rút kiếm ra, đứng và nhìn kĩ tên Thuần Huyết ấy.
Quả thật, làm Thuần Huyết quá sức yếu đuối, Hoàng Thao cảm thấy khinh rẻ bọn chúng.
Hắn xoay người rời đi, phần nào đoán được nữ hắc y nhân kia chưa giải quyết được tên Minh Đa.
Xoạc!
Nhưng đột nhiên, từ phía sau, một âm thanh vang lên.
Đó là Lưu Tích, một bên tay đã đứt lìa ra.
Hắn cắn ở miệng chính cánh tay vừa bị kéo đứt đấy, cố gắng cầm Kim Bổng bằng một tay để có thể đứng thẳng.
Hoàng Thao rùng mình, lặng người trước cảnh ấy, vô số suy nghĩ chạy vụt qua não bộ hắn.
Lưu Tích đã làm gì?
Dồn máu đã nhiễm độc vào cánh tay trái kia rồi dứt khoát đoạn chi, dùng miệng xé đứt tay để không dính độc nữa.
Rốt cuộc có phải như vậy?
Đúng là vậy…
Hoàng Thao ghê tởm nghị lực khủng khϊếp này.
Lúc còn đủ hai tay, Lưu Tích vẫn chẳng phải đối thủ của hắn, lúc này đối phương vì giải độc mà tự phế một tay, chắc chắn Hoàng Thao cầm chắc phần thắng.
Nhưng đáp lại suy nghĩ đầy tự tin ấy là là hình ảnh Kim Bổng cứ càng lúc càng to lên.
Sau khi được nghỉ ngơi trong dược liệu, Kim Bổng đã hồi phục và lại có thể phóng to như lúc đánh với Cự Gia, lại có thể quay trở lại dạng khổng lồ to lớn đánh ngang với Cự Nhân!
Chẳng mấy chốc, Hoàng Thao đã bị bóng của Kim Bổng khổng lồ che khuất.
Lưu Tích đứng đằng đầu gậy, đẩy nhẹ tay để Kim Bổng tự đánh.
Rầm!!!!!
Hoàng Thao và cả căn chòi sau lưng đã bị một bổng đánh sụp xuống, hố sâu đen ngòm lộ ra sau cú dứt điểm ấy.
Lưu Tích nhanh chóng cầm lấy Kim Bổng đã thu nhỏ rồi lao xuống dưới.
Gió táp vào vết thương ở tay hắn rát như xát muối.
Huyết Tộc cần máu mới có thể hồi phục, hiện tại, Lưu Tích đã mất quá nhiều máu ở cánh tay tự cắt kia, việc hồi phục tạm thời là không thể.
Giọt Lôi Huyết trong lọ đang dần im lặng và chậm xuống, gợi lên cho Lưu Tích suy nghĩ rằng Minh Đa đã chết hoặc đang trong tình trạng kiệt quệ.
Nói gì thì nói, hắn cần nhanh lên..