Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 10: Cơ thể của bổn cung, rất vừa ý ngươi

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Nhược Dã.” Nguyên Túy Nguyệt khẽ gọi tên hắn.

“Thuộc hạ có mặt.” Giọng nói của hắn truyền đến từ phía xa. “Ngươi hãy lui về nghỉ ngơi, đã bao lâu rồi chưa được chợp mắt.” Mái tóc của Nguyên Túy Nguyệt buông lơi nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước chân từ tốn của nàng, nàng đưa tay vén bức màn tre.

“Vâng.”

“Nhược Dã…” Nguyên Túy Nguyệt buông mi, khẽ thì thào: “Cơ thể của bổn cung, rất vừa ý ngươi.”

“..., là vinh hạnh của thuộc hạ.”

“Đi đi.”

“Vâng.”

Làn gió xuân hiu hiu thổi, cây cỏ hoa lá trong sân đình đua nhau khoe sắc thắm, ánh nắng mơn trớn gương mặt nàng, óng ánh rạng ngời, tơ xanh rũ trên bờ vai trắng nõn tròn trịa của nàng, thánh khiết tựa như xử nữ.

Ám vệ thay phiên nhau canh gác như thường lệ, Nguyên Túy Nguyệt kiên nhẫn chờ đợi. Mây hôm nay, nàng đã bước vào một trạng thái khó tả. Tính toán đúng thì đêm nay hẳn là đến lượt hắn canh gác, nàng ướm thử vô số quần là áo lụa, cho đến khi chọn mặc được một bộ nàng không mấy ưng ý, nhưng đoán rằng chắc y sẽ thích, nàng mới ngộ ra được.

Có lẽ, nàng đã rơi vào bể tình không nên vấp phải.

Với một người không thích nàng, với một người nàng không nên đem lòng ái mộ.

Nhưng trong chốn cung cấm yên tĩnh như nấm mồ này, nhưng vào lúc nàng sắp bước chân vào nơi cung sâu gió thét mưa rào của Sở Quốc, hai chữ tình yêu này, lại xa xỉ biết bao.

Nàng cẩn thận cất giấu tấm lòng mình, trước khi cuộc đời của nàng bị bùn lầy dơ dáy chôn vùi, nàng muốn nâng tình yêu này lên thật cao để nó có thể hít thở nảy nở một cách trọn vẹn nhất.

Đây là tâm sự của riêng nàng, nàng không cần bận tâm đến ai, kể cả hắn. Là hắn, hoặc có lẽ là người khác, hắn chỉ là một nơi để nàng gửi gắm tâm tư của mình, còn nàng chỉ cần yêu hết lòng hết dạ một lần là được.

Có thể yêu ai đó, hay có ai đó để nàng yêu, âu cũng là một dạng hạnh phúc. Hắn không bao giờ có thể tổn thương nàng, bởi vì tình yêu này không liên can đến hắn. Như vậy thì nàng sẽ không mong mỏi khát khao hắn cũng có thể đáp lại nụ hôn của nàng hệt như ngày hôm ấy.

Không hy vọng, cũng sẽ không có cái gọi là thất vọng.

Mẫu hậu từng cảnh cáo nàng rất nhiều lần, phải ghi nhớ rằng đừng bao giờ gửi gắm hy vọng cho bất cứ người nào, đặc biệt là đàn ông, và cũng nhất là người đàn ông mà con yêu.

Nàng chỉ cần giống như hiện tại, lấy quyền lực của công chúa khống chế hắn thật tốt, dù sao thì thân phận công chúa cao quý của nàng đã phải trả giá bằng tự do cả cuộc đời, mà điều này, chẳng qua là lợi ích đổi được từ cái giá ấy mà thôi. Nàng nghịch tóc, người phụ nữ trong gương kiều mị quyến rũ, không mong chờ hắn có thể yêu nàng, cũng không cần phải giống như sự nhượng bộ nịnh nọt vặn vẹo mà mẫu hậu dành cho phụ hoàng, sau cùng đánh mất chính bản thân mình. Nàng cởi bộ quần áo không hợp với mình ra, mặc vào chiếc váy ưng ý, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nguyên Túy Nguyệt nàng dù có thích ai, cũng vẫn sẽ là trưởng công chúa cao quý kiêu ngạo của Đại Tấn.

Đã quá giờ trưa, nàng khẽ gọi hắn: “Nhược Dã.”

Bóng người của hắn xuất hiện bên cạnh nàng: “Có thuộc hạ.” “Nhược Dã, bổn cung rất nhớ ngươi.” Nàng cúi xuống sát bên tai hắn, giọng nói mềm dịu: “Đã mấy ngày rồi, bôn cung phải nhịn khó chịu lắm rồi.” Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: “Ngày nhớ đêm mong, muốn được Nhược Dã ôm vào lòng để dễ bề thương yêu.”

“...”

Nàng nghiêng người mềm nhũn bám trên người hắn, làm nũng với hắn: “Bổn cung buồn ngủ rồi, ôm bổn cung về ngủ nào.”

Hắn bế nàng bước về phía chiếc giường rộng rãi xa hoa, nàng hiếm khi ngoan ngoan dựa vào lòng hắn, ngửi được hơi thở dương cương của nam tử hán, cảm thấy rất an lòng, nàng vươn tay vòng qua cổ hắn: “Nhược Dã, nữ tử dân gian gọi tình lang của họ bằng gì?”

“Thuộc hạ không biết.” Hắn đáp, hầu kết cử động khiến nàng chú ý. Nàng tò mò sờ lên phần nhô lên của hầu kết, cơ bắp của Nhược Dã trong chốc lát căng lại, sau đó âm thầm khôi phục lại như cũ.

“Vậy... bổn cung gọi chàng là... tình lang nhé?” Nguyên Túy Nguyệt chu môi nghĩ: “Hay là... A? Chàng mang họ gì?”

“Lục.”

“Lục Lang?”

“...”

“Xem ra chàng không thích như vậy.”

Nàng được hắn thả xuống giường, cơ thể nàng mềm mại lăn vào bên trong: “Nào, đêm nay chúng ta phải nghiêm túc thảo luận xem phải xưng hô đối phương như thế nào.”

Thấy đầu gối của Nhược Dã vẫn còn đang quỳ trên giường, nàng nhắc nhở: “Cởi giày!”

Nhược Dã khựng lại: “Nếu như lát nữa có chuyện gì, thuộc hạ không được tiện.”

“Có thể có chuyện gì chứ?”

“Thân phận của công chúa tôn quý, sợ có điều gì bất trắc.” Nhược Dã cúi đầu đáp.

Nguyên Túy Nguyệt tức giận: “Bảo ngươi cởi thì cởi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Nhược Dã cởi giày leo lên giường, Nguyên Túy Nguyệt đã cởϊ áσ ngoài ra, thấy đôi tay hắn vẫn còn ngoan ngoãn đặt ở hai bên chân quỳ trên giường, nàng bỗng bật cười, nàng nghiêng người cởϊ áσ ngoài giúp hắn, Nhược Dã vươn tay ra bắt

lấy cổ tay nàng theo bản năng. Nàng xoay cổ tay tránh khỏi hắn, cúi đầu tiếp tục lột áo hắn.