Chuyển ngữ: Team sunshine
Lửa dục đốt thân, nàng muốn nam nhân.
Nàng rút chân khỏi bàn tay hắn, cởϊ qυầи lót ra, khó nhọc cúi đầu nhìn chỗ kia của mình, hơi nâng chân lên một chút để có thể thấy rõ.
Hoa huyệt phấn nộn kia đang thấm nước ướŧ áŧ, bộ dạng ngập nước đáng thương, ở giữa có một cổ mật hoa mê người đang chảy ra ngoài, nhỏ giọt thấm lên tấm chăn gấm màu xanh nhạt, kéo thành một sợi chỉ trong suốt.
Nhược Dã đương nhiên cũng nhìn thấy, mặt không đổi sắc dời mắt đi chỗ khác.
Nàng muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình, nhưng trên người nàng còn mang trách nhiệm và vinh quang.
Nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Nhược Dã, tới đây.”
Nàng nắm tay hắn dẫn đến chỗ kia, ngón tay thô ráp của hắn chạm tới thớ thịt non mềm kia, nhẹ nhàng di chuyển làm nàng không nhịn được mà kẹp chặt hai chân lại, nhưng làm như vậy cũng khiến tay hắn bị kẹp chặt không thể động đậy.
Nàng e lệ đỏ mặt, run rẩy mở hai chân ra, bàn tay lại được tự do lần nữa tiếp tục sờ lên thì chạm phải một nụ hoa, hắn tò mò ấn vào nó khiến thân thể nàng trở nên mềm nhũn ngã nằm ở trên giường, nhẹ nhàng thở dốc.
Cho dù là Nhược Dã, người đã được huấn luyện đến vô cảm với mọi thứ xung quanh và có năng lực kiềm chế của ám vệ, nhưng trước cảnh sắc sống động như vậy, nét mặt hắn không thể kìm nén mà có chút rung động, đầu ngón tay chạm vào hoa huyệt non mềm kia của công chúa làm hắn vô cùng nóng vội.
Hắn đè trái tim đang kích động của mình lại, một tay khác kéo màn tre kia buông xuống, ánh mặt trời bị màn tre chia thành những tia nắng nhỏ chiếu ở trên người nàng, cơ thể thanh tú của công chúa chuyển động theo sự di chuyển đầu ngón tay của hắn, giống như đang chơi theo nhịp điệu của một bản nhạc.
Bỗng nhiên nàng duỗi tay nắm lấy chăn gấm, có vẻ như cảm thấy có chút khô nóng nên nàng kéo cổ áo ra, để nhũ hoa đầy đặn tùy ý lộ ra ngoài, nàng giống như đang cầu xin nức nở, ánh mắt long lanh nhìn hắn chờ đợi, hắn thuận theo ý nàng, nắm lấy một bên bầu vυ' trắng mịn nắn bóp, hắn chưa bao giờ sờ thứ gì mềm mại đến vậy.
Hai chân nàng quấn vòng qua eo hắn, nàng hơi nâng mông lên, giống tư thế đang giao hợp với hắn, từ trong miệng bật ra tiếng rêи ɾỉ đầy khát vọng: “Muốn…”
Nhược Dã thử đút một ngón tay thăm dò vào trong miệng huyệt kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng cử động, thấy ánh mắt công chúa mê say đến mơ màng, hắn biết nàng đã sắp không chịu được nữa, vị công chúa cao quý kia đang khao khát hắn tiến vào, nhưng phải giữ lại trinh tiết của nàng.
Sự nhận thức này làm trong lòng hắn đột nhiên trào ra một tia du͙© vọиɠ mãnh liệt, sự bình tĩnh của hắn đã bị đánh vỡ, không nhịn được thở ra đầy nóng rực.
Nàng duỗi tay túm chặt quần áo của hắn, bầu ngực đầy đặn dán lên vòng ngực kiên cố của hắn cọ sát, hạ thể vì ngón tay của hắn rút ra đâm vào làm mật dịch chảy ra càng nhiều, thân thể của nàng căng chặt, nàng vươn cái lưỡi ra dụ dỗ hắn muốn được hôn môi.
Hắn rũ mắt, yết hầu chuyển động lên xuống, cúi người ngậm lấy cái lưỡi không an phận kia, đưa lưỡi vào trong cái miệng thơm tho của nàng, thô bạo, thậm chí mang theo một chút hung dữ quấn lấy lưỡi nàng, nước bọt của hắn chảy qua miệng nàng, lại bị hắn bịt kín miệng lại khiến nàng không có cách nào khác đành phải nuốt xuống, hắn nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của nàng, Nhược Dã kiên quyết để hạ thân mình ép chặt ở đùi nàng.
Ngón tay hắn tiến vào rất nông, chỉ một hai đốt tay đã làm nàng chịu không nổi, mật dịch theo ngón tay hắn chảy xuống, một tay khác của hắn tùy ý xoa bóp bầu ngực trắng nõn của nàng, để lại những dấu tay đỏ ửng.
“Tới, cắn bổn cung, cắn đi...” Nàng nhẹ giọng cầu xin.
Nhược Dã bất ngờ, đôi lông mày nhíu chặt, hắn do dự một lúc, cuối cùng quyết định cắn lên bờ vai mịn màng của nàng.
Nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ xíu như tiếng mèo kêu, cảm giác nàng không thể khống chế được sự run rẩy, hoa huyệt trào ra càng nhiều mật dịch hơn.
Thế mà… Bị hắn cưỡиɠ ɠiαи mà cao trào…
Lần đầu tiên đã lêи đỉиɦ thế này.
Ánh mắt Nguyên Túy Nguyệt mơ mơ màng màng, dư vị của cao trào vẫn còn khiến thân thể của nàng nhộn nhạo.
Hắn yên lặng nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của công chúa, sau đó đứng dậy khỏi người nàng, xả chăn gấm ra đắp kín cho nàng rồi biến mất.
Nguyên Túy Nguyệt đang hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui của tìиɧ ɖu͙© mang lại, vẫn chưa hoàn hồn nên cũng không biết Nhược Dã đã đi đâu, nhưng nàng biết hắn không hề rời đi, nếu không dáng vẻ này của nàng mà bị ám vệ khác nhìn thấy thì hắn nhất định phải chết.
Nàng chậm rãi mặc quần áo vào, trên bầu ngực đều là những vết xanh tím do hắn để lại, thật là, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả… Lưỡi của nàng đến giờ vẫn còn đau, ngày thường Nhược Dã cẩn thận, dịu dàng ngoan ngoãn, không ngờ lúc hung dữ vẫn rất có lực nha.
Nguyên Túy Nguyệt lại đỏ mặt, thật ra nhìn cũng không rõ lắm, nhưng mà… Ít nhất có thể chứng minh hắn ở trước mặt nàng cũng không phải chỉ có bộ dạng lãnh đạm kia, cái gì cũng không có cảm xúc.
Hắn vẫn có cảm xúc, hơn nữa còn rất mãnh liệt.