Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 8: Để bổn cung làm sạch cho ngươi (H nhẹ)

Chuyển ngữ: Team sunshine

Trong cung điện, Nguyên Túy Nguyệt đang ngẩn người tập thêu.

“Điện hạ, kim này đâm sai rồi.” Lý ma ma nhẹ giọng nhắc nhở.

Nguyên Túy Nguyệt lấy lại tinh thần, mũi thêu trên vải đã loạn hết lên từ bao giờ, nàng cúi đầu, thanh âm lười biếng: “Ma ma, hôm nay đến đây thôi, bổn cung không thoải mái.”

Lý ma ma hơi chắp tay: “Xin điện hạ bảo trọng thân thể.”

Nguyên Túy Nguyệt gật gật đầu, dẫn theo nha hoàn trở về tẩm cung.

Buổi chiều ánh nắng chói chang, chiếu lên tấm nệm trong thư phòng, bao phủ người nàng.

Nàng tháo hết trang sức rườm rà, tóc đen như thác chảy dài trên người nàng, cởi hết giày tất, chỉ mang một chiếc áo màu xanh, lười biếng dựa vào gối, nàng thích ngủ, mỗi ngày đều nghỉ ngơi vào giờ ngọ, hôm nay không đúng giờ giấc nên bây giờ nàng cảm thấy rất buồn ngủ, lại vô cùng mệt mỏi.

Nhưng nàng lại không thể nào ngủ được, trong lòng nàng như có một cái gai.

Cái gai kia cứ âm ỉ khó chịu cắm sâu trong lòng nàng, nàng muốn bẻ gãy nó.

“Quỳ xuống.” Nguyên Túy Nguyệt nhẹ giọng nói: “Bóp chân cho bổn cung.”

Nhược Dã quỳ xuống, đặt bàn chân trắng nõn nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng ấn.

Cảm thấy khá thoải mái, Nguyên Túy Nguyệt lại để một chân khác qua, Nhược Dã ôm ở trong ngực chậm rãi xoa bóp.

Nàng vén váy lên làm lộ ra cẳng chân thon dài, Nhược Dã chậm rãi nắn bóp đi lên.

Nguyên Túy Nguyệt co chân lên, nhìn hắn nhướng mày, Nhược Dã đi theo lên giường nhưng vẫn ngồi quỳ trên đó bóp chân cho nàng như cũ.

“Bổn cung thưởng ngươi, liếʍ đi.” Toàn bộ đùi nõn nà như ngọc của nàng đều lộ ra, không chút nào kiêng kị mặc cho hắn ngắm nhìn, bây giờ còn muốn…

Ánh mắt thâm thúy của Nhược Dã lập tức trở nên u ám, hắn hơi cúi đầu “Thuộc hạ chẳng qua chỉ là giòi bọ lớn lên trong bùn lầy, không xứng làm việc thân mật như vậy với công chúa điện hạ.”

Nguyên Túy Nguyệt rất thích thú nghiêng đầu: “A? Bùn lầy sao?”

Nhược Dã lặng im không nói. Hắn mười tuổi đã là ám vệ của nàng, phong cách nói chuyện hay làm việc của nàng hắn đã quá hiểu rõ, cũng đã chứng kiến qua, nàng đối với cấp bậc thân phận vẫn cực kỳ để tâm.

“Nói cho bổn cung nghe, bùn lầy là thứ gì cơ?” Nàng giống như rất hứng thú, hơi thẳng người lắng nghe.

“Thuộc hạ chỉ là một thứ thấp kém.”

“Nô ɭệ ư?”

“Đúng vậy.”

Nguyên Túy Nguyệt gật gật đầu: “Còn không bằng với nô tài, đúng là đi ra từ bùn lầy.” Cơ thể nàng nằm ra gối tựa mềm mại: “Tại sao lại như vậy? Tổ tiên ở đó? Tù binh? Là do nữ tù binh sinh ra à?”

Lông mày Nhược Dã nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng.

Nàng đột nhiên thu chân lại, tiến lại gần nhìn hắn, nâng mặt hắn lên, ánh mặt trời chói chang chiếu vào khiến hắn hơi nheo mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy con ngươi màu nâu nhạt của hắn, khuôn mặt anh tuấn mang huyết thống dị tộc, nàng thản nhiên nói: “Ngươi có huyết thống dân chăn nuôi ở Liêu Quốc.”

Nhược Dã im lặng không nói, mặc kệ nàng lôi kéo mình.

Nàng ngồi ở chỗ cũ đá hắn một cái: “Mẫu thân ngươi là tù binh, bị phụ thân ngươi cưỡиɠ ɠiαи.” Giọng nói mềm mại của nàng chậm rãi phun ra từng câu từng chữ hết sức khắc nghiệt: “Đúng là sinh ra rất dơ bẩn.”

“Khó có thể tưởng tượng ngươi trưởng thành kiểu gì.” Váy nàng bị cuốn lên tận trên đùi theo động tác co chân của nàng.

“Vậy… Để trưởng công chúa Đại Tấn sinh ra đã cao quý là bổn cung đây tinh lọc thân thể ô uế này của ngươi một chút đi.” Nàng nở nụ cười xinh đẹp.

Bàn tay to rộng của Nhược Dã nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế của nàng, trong mắt không có một gợn sóng, tinh tế đặt đôi môi lên hôn lên cẳng chân nàng.

Vốn là nàng muốn khinh nhục hắn, nhưng ở trong lòng bàn tay to lớn của hắn nàng lại trở thành vật nhỏ đang được hắn thưởng thức, có vệt đỏ lưu lại do hắn xâm chiếm tạo thành.

Cảm giác tê dại ngứa ngáy này đối với Nguyên Túy Nguyệt mà nói thật sự rất mới lạ, chân nàng run lên muốn rút lại nhưng lại có chút chật vật, cho nên nàng đành quật cường chống đỡ.

Chỗ bị môi lưỡi hắn đυ.ng đến đều run rẩy đến nổi da gà, vừa ngứa vừa sướиɠ, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của hắn len lỏi đến từng tế bào, khiến nàng có chút sợ.

Bông hoa xinh đẹp mới nãy còn bao phủ đầy gai nhọn xung quanh, bây giờ lại bị mưa gió khi dễ thành cánh hoa mỏng manh yếu đuối, làm người khác thương xót.

Nhược Dã chậm rãi tiến lên phía trên công thành đoạt đất, lưỡi hắn nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua đùi trắng nõn của nàng, Nguyên Túy Nguyệt cảm giác được rõ ràng hạ thân của mình đã bị hắn làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đó là mật hoa mà nữ tử chảy ra để đón chào nam nhân.

Cơ thể nàng như đang hoan nghênh hắn.

Nàng nghiêng mặt hắn qua chân còn lại, vừa làm nũng vừa giống như ra lệnh hắn: “Bên này cũng muốn.” Cũng muốn ngươi liếʍ đến ướt đẫm mới được.

Nhược Dã làm theo lời nàng hôn nó, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ, hơi đau nhưng lại mang nhiều kɧoáı ©ảʍ, thậm chí nàng có chút tò mò sự đau đớn kỳ diệu ấy, thế nhưng nó sẽ làm nàng tiết ra càng nhiều nước hơn, lúc hắn từ từ hôn đến mắt cá chân nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.