Ám Vệ Chàng Đừng Chạy

Chương 7: Trái tim nàng rung động

Chuyển ngữ: Team sunshine

Nguyên Túy Nguyệt dùng ngón tay chà xát hàm trên của hắn mấy cái, thấy hắn không nhăn mặt chút nào, đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, nàng rút ngón tay ra, đứng dậy bước qua ngồi lên đùi hắn, cúi người đặt lên môi hắn một nụ hôn, trong miệng hắn vẫn đang ngậm múi quýt kia chưa kịp nuốt xuống, nàng duỗi lưỡi cuốn lấy miếng quýt đó vào miệng mình hút hết nước, sau đó trả múi quýt khô lại cho hắn.

Nhược Dã sửng sốt, thật ra trong lòng hắn không được tự nhiên cho lắm.

Hắn không thể hiểu nổi tại sao nàng có thể làm chuyện thân mật không thể tưởng tượng này với người khác một cách tự nhiên đến như vậy.

Rõ ràng trước ngày hôm qua bọn họ gần như chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.

Múi quýt Nguyên Túy Nguyệt cho hắn, hắn không thể không nhận, chỉ đành rầu rĩ ăn nó nàng mới chịu tha cho hắn, tiếp tục duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếʍ hàm trên của hắn, ngay chỗ vừa mới bị nàng chà xát, giống như đang thương tiếc, đang an ủi hắn vậy.

Tuy rằng hắn không cần, cũng không thích.

“Ăn no chưa?” Nàng ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại dựa vào người hắn, mở to hai mắt long lanh ánh nước hỏi hắn.

“Rồi.”

Nghe được tiếng bước chân, Nguyên Túy Nguyệt lập tức đứng dậy rời khỏi người hắn, sửa lại quần áo, cầm đũa ăn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt nàng sâu kín ra hiệu cho Nhược Dã, Nhược Dã hiểu ý lập tức biến mất.

Đại nha hoàn của nàng xin chỉ thị nói: “Lý ma ma hỏi điện hạ hôm nay có rảnh học nữ hồng không?”

Nguyên Túy Nguyệt rất phiền lòng về chuyện học nữ hồng, nhưng Lý ma ma là người hầu bên cạnh mẫu hậu từ trước tới giờ, dù thế nào thì cũng phải đến, giữ lại chút thể diện, đỡ tránh làm lão nô thấy buồn, nàng gật gật đầu: “Ngủ trưa xong thì ta đi.”

Đại nha hoàn đi chuyển lời, nàng lười đứng dậy, bởi vì được hầu hạ từ nhỏ đến lớn, tới chỗ nào cũng đều kéo theo một đống người, lại bị gò bó ở trong hoàng cung, cho nên mấy năm gần đây nàng càng thêm thèm khát tự do, thích làm một người tự tại.

Vì vậy trừ khi được nàng gọi đến, bình thường nàng sẽ không thân cận với tỳ nữ, xung quanh nàng nơi nơi đều là người hầu, tùy tiện ho một tiếng là có thể gọi tới được vài người, thật ra cũng không ngăn được nàng sai khiến người hầu hạ.

Ở trong hoa viên đi dạo, ngày xuân trăm hoa đua nở, nàng có nhã hứng nên gọi người cầm kéo lại đây, muốn đích thân cắt vài cành hoa cắm bình.

Mắt nhìn của nàng rất tốt, cành nào dáng không đẹp nàng không cắt, hoa nở quá dày hoặc quá thưa không hợp thẩm mỹ nàng cũng không cần, mãi đến khi nắng to nàng mới cắt được hai ba cành, hai bên thái dương nàng đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, đang định về phòng tránh nắng thì bỗng nhiên nàng phát hiện có một cành hoa rất đẹp ở trên cao.

Nàng nhón chân cũng với không tới, lại không yên tâm để thái giám cắt, sợ cắt chiều dài không hợp ý nàng.

Gọi thái giám mang ghế tới thì tiểu thái giám sợ hãi nói: “Điện hạ, để nô tài làm cho!”

“Bổn cung tự mình cắt, ngươi cứ giữ chắc ghế là được.”

Nàng cắt cành hoa kia xuống, cảm thấy nhìn thế nào cũng đẹp, vừa đi vừa nhìn nên lơ đãng dẫm phải cỏ dưới chân, nghiêng người như sắp ngã xuống hồ sen, trong lòng đang cảm thấy hoảng sợ bỗng nàng ngã vào một cái ôm ấm áp, hắn ôm nàng bay đến đường mòn, sau đó buông nàng ra, xem xem nàng có bị sao không, sau khi xác định nàng không mệnh hệ gì liền muốn rời đi nhưng lại bị nàng túm chặt lấy ống tay áo.

Cũng không ít lần nàng được ám vệ cứu, chuyện lần này cũng không phải quá nguy hiểm.

Chỉ là, không biết tại sao đột nhiên nàng không muốn để hắn rời đi chút nào, nàng muốn được ngắm nhìn hắn, hay nói cách khác, nàng muốn ở bên cạnh hắn trong chốc lát.

Một tay Nguyên Túy Nguyệt lôi kéo ống tay áo hắn, một tay nắm lấy cành hoa, cứ như vậy chậm rãi trở về.

Một con bướm nhẹ nhàng đậu xuống nhành hoa của nàng, nàng dừng bước nhìn nó, con bướm kia ở trên cành hoa một lát thì bay đi, bay vòng vòng trên đỉnh đầu Nhược Dã, Nguyên Túy Nguyệt thấy vậy cười rộ lên: “Nó thích ngươi kìa!”

Nhược Dã theo thói quen giữ im lặng, đôi mắt hơi rũ xuống.

Con bướm hết sức kiên trì, hết đậu ở trên đầu rồi lại đậu lên vai hắn, Nhược Dã có vẻ không thích mấy thứ này cho lắm, theo bản năng vung vẩy tay xua đuổi lại bị Nguyên Túy Nguyệt ngăn cản, nàng cũng không thích mấy thứ này nên rất ít khi có thời gian quan sát chúng thật gần.

Cánh bướm kia ánh lên màu vàng tươi cùng màu xanh thẳm, cực kỳ xinh đẹp.

Nàng thấy nó đậu trên người hắn, cuối cùng bay về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn, lấy môi hắn làm chỗ nghỉ ngơi.

Con bướm kia đậu như vậy chẳng khác nào đang hôn hắn!

Hắn lại bị một con bướm khi dễ thế này cơ đấy!

Nguyên Túy Nguyệt cười khúc khích, Nhược Dã cau mày, rời khỏi đó vài bước, thế mà con bướm kia lại đuổi theo hắn, Nguyên Túy Nguyệt giơ tay dùng cành hoa đuổi nó đi.

Con bướm hậm hực bay đi, Nguyên Túy Nguyệt bước đến gần Nhược Dã, cẩn thận đánh giá môi hắn, ở trên môi hắn chỗ con bướm kia đậu lên có dính chút phấn hoa, nàng lấy tay phủi đi cho hắn, thuận thế nắm lấy cổ áo hắn kéo hắn cúi xuống.

Nhược Dã mất thăng bằng mà theo lực kéo của nàng khom lưng, nàng chớp thời cơ nhón chân hôn lên môi hắn.

Cảm xúc mềm mại ấm áp, nàng hôn hết sức nhẹ nhàng, mυ'ŧ mát liếʍ láp triền miên không dứt.

Cuối cùng nàng mềm nhũn nằm trong l*иg ngực hắn, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đẹp mang theo ánh nước như có lớp sương mù vây quanh, là nam nhân nhìn thấy như vậy nhất định sẽ xiêu lòng.

Nàng nhìn cần cổ thon dài duyên dáng của hắn, say mê ngắm nhìn dọc theo cằm, ánh mắt hướng về phía trước lại thấy hắn rũ mắt, không có biểu cảm gì. Bỗng nàng cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn, nàng liền đặt tay lên ngực hắn, thấy rõ tiếng tim đập vững vàng.

Trái tim của Nguyên Túy Nguyệt như bị ai đó đột nhiên nhéo một cái, âm ỉ đau đớn, nàng đẩy người nam nhân này ra, trong mắt chứa vẻ khó tin.

Không nên thế này, nàng nghĩ.

Không thể như thế này được!

Nàng oán giận ném nhành hoa trong tay về phía hắn, hốt hoảng nhấc váy chạy đi.