Edit: tiểu Quỷ!
Beta: tiểu Quỷ!
Cửu Châu đại lục, phía Bắc của đế quốc Vân Trì, thành Lăng Tiêu.
Thành Lăng Tiêu chỉ là một tòa thành nhỏ ở phía Bắc đế quốc Vân Trì. Sở dĩ nó được gọi là thành Lăng Trì bởi vì hàng trăm năm trước tại đây đã từng xuất hiện kiếm thần. Người này mới chỉ 30 tuổi đã trở thành thần kiếm mạnh nhất đế quốc Vân Trì .
Thế nhân gọi ông là kiếm thần, tòa thành cùng được đặt theo tên này.
Chỉ là, thành phố Lăng Tiêu phồn hoa náo nhiệt ban đầu bây giờ lại giống như một tòa thành chết, im lặng có chút đáng sợ, nhất là vào ban đêm, tòa thành tràn ngập những làn gió u ám, trời tối đen như mực, không nhìn thấy ánh sáng.
"Bùm"
Một tiếng sấm nổ vang khắp bầu trời đêm.
" Ta còn chưa có nam nhân, Ta không muốn chết"
Trong túp lều tranh dột nát, Mộ Vãn Tình đột ngột bật dậy.
Ta không có chết?
Mộ Vãn Tình giơ hai bàn tay nhỏ đen xì lên sờ sờ người cô một lúc, cô chưa kịp cười thành tiếng, Khuôn mặt cô lập tức cứng đờ.
Khoan đã, làm sao có thể nhỏ như vậy được...
lẽ nào là do bản thân nhảy từ trên vách núi xuống, không cẩn thận ngã phẳng rồi ?
Không phải chứ, thảm như vậy?
"Tiểu thư ! người cuối cùng cũng tỉnh rồi"
Cánh cửa mở ra, một tiểu la lị chỉ mới mười hai, mười ba tuổi nghe thấy động tĩnh liền chạy vào.
Mộ vãn Tình sửng sốt một hồi, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác:"Ngươi là ai"
Tiểu la lị chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ lo lắng nói" Tiểu thư, ta là tiểu Xuân, người không còn nhớ ta sao ? "
" tiểu Xuân "
Mộ vãn Tình đột nhiên che đầu lại, từng đoạn kí ức xa lạ truyền vào đại não cô, như thể cô sắp vỡ tung ra.
Phải mất một thời gian dài, Mộ vãn Tình mới chấp nhận thực tế rằng cô đã chết, nhưng lại được tái sinh một cách bất ngờ.
Hơn nữa, cô được tái sinh trên cơ thể của một vị tiểu thư tên Mộ Tiểu Thất.
Tại thế giới này có thể luyện võ và giả kim thuật, nếu vô pháp tu luyện, e rằng ngay cả một hạ nhân bình thường cũng không thể so sánh...
Điều khiến Mộ Vãn Tình tuyệt vọng hơn cả là khi Mộ Tiểu Thất vẫn còn trong bụng mẹ, trong chùa có một vị hòa thượng đức cao vọng trọng đã xem mệnh cho đứa bé
Nói mệnh của đứ bé phạm cô tinh, đó là đại hung.
Thiên sát cô tinh giáng lâm, tất khắc thân tử tứ phương.
Cũng từ lúc đó, Mộ gia tộc ban đầu vốn thịnh vượng lại bắt đầu xuống dốc.
Mọi người đều đổ lỗi lên người Mộ Tiểu Thất .
Chủ nhân của thân thể này chính là bị đói đến chết, kết quả sau khi bản thân trùng sinh, vô tình lại tái sinh trên thân thể này.
" Lão Thiên, ông là muốn chơi chết ta sao? có bản lĩnh ông cứ trực tiếp bổ chết lão nương !! "
"Bùm"
Một tiếng sấm và tia chớp có độ dày bằng cẳng tay rơi xuống, túp lều tranh bên cạnh lập tức bốc cháy.
" Tiểu thư, cháy rồi ! "
Mộ Vãn Tinh trong tiềm thức vừa định đứng dậy, nhưng trước khi cô ấy có thể đúng vững, cô ấy đã úp mặt xuống đất.
oái oăm, ngã chết lão nương rồi!
Mộ Vãn Tình lấy ra một mặt dây truyền bằng ngọc bịch bị vỡ từ ngực, chỉ là cô không nhìn thấy, một tia sáng màu tím lập tức chui vào trong ngực cô rồi biến mất.
Tại sao mặt dây truyền ngọc bích này lại quen thuộc đến vậy ...
Mộ Vãn Tình đặt mặt dây truyền bằng ngọc lại với nhau, đồng tử đột ngột co lại.
Mặt dây truyền ngọc bích trước mặt là bảo vật mà cô mang ra từ cổ mộ ở kiếp trước, Tử Loan Phụng Bội !
cô cũng chính vì miếng ngọc bội này mới bị buộc nhảy xuống vách núi, sau đó trùng sinh vào thế giới này một cách khó hiểu ...
Chẳng lẽ chuyện cô trùng sinh có liên quan đến mặt dây truyền ngọc bích này?
"Tiểu thư, người mau ra ngoài thôi "
Ngay sau khi Mộ Vãn Tình còn đnag bàng hoàng, tiểu Xuân đã chạy đến và đỡ cô dậy, hai người vừa bước ra khỏi túp lều tranh thì căn chòi phía sau đã sụp đổi hoàn toàn.
Lúc này bên ngoài trời cũng đang đổ mưa nhẹ.
Mộ Vãn Tình lau nước mưa trên mặt, trái tim cô tràn đầy những lời nguyền rủa.
Mộ Tiểu Thất này chắc chắn là thiên sát cô tinh giáng thế, không phải sao chổi chuyển thế ?
xem như đen đủi, nhưng có phải hay không cũng nên có giới hạn ???
"Vừa nãy bổn cô nương chỉ tùy tiện nói vài câu, ngươi thực sự dám dùng tia chớp đánh ta, rốt cuộc là bao nhiêu cừu bao nhiêu hận ?" !
Mộ Vãn Tình chưa kịp thở thì cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, vài tên gia đinh lao vào bao vây hai người họ.
Tiểu Xuân bị những người này làm cho sắc mặt tái nhợt đi: " tiểu..."
" Mộ Tiểu Thất, ngươi còn chưa chết sao ? "
Thiếu niên nhìn Mộ Tiểu Thất vài lần, trong mắt hiện lên môt tia kinh ngạc, mấy ngày không thấy, Mộ Tiểu Thất này dường như càng xinh đẹp hơn rồi.
" Ngươi là ai ?" Mộ Vãn Tình nhìn thiếu niên vài lần rồi nói:" bản cô nương thân thể cứng rắng, ngươi chết rồi ta cũng chết không nổi !"
"Mộ Thiểu Thất, Ngươi đang mắng ai" Thanh niên tức giận đến trợn to hai mắt.
Mộ Vãn Tình xắn tay áo nói: " Bản cô nương chính là đang mắng ngươi đấy "
Tiểu Xuân trợn to hai mắt, tiểu thư nhà cô từ trước đến nay đều ăn nói nhỏ nhẹ, sao bây giờ đột nhiên giống như trở thành một người khác vậy. Còn dám đem Mộ gia đại công tử mắng ...
Phải biết rằng Mộ Tiểu Thất là do một nha hoàn sinh ra, thân phận của cô ấy tại Mộ gia đều không bằng một hạ nhân.
Mộ Vãn Tình nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, vô số mảnh kí ức hiện lên trong tâm trí cô.
Trong trí nhớ của cô có hình ảnh người thanh niên này bắt nạt Mộ Tiểu Thất, thậm chí cô ấy phải tự mình chống đỡ trong túp lều tranh rách nát này, cũng có quan hệ mật thiết với người thanh niên trước mặt.
Mộ Vãn Tình có thể cảm thấy một cảm giác phẫn uất trong cơ thể cô.
Cô có thể chắc chắn rằng cảm giác này không phải của mình, mà là nguyên chủ của thân thể này, Mộ Tiểu Thất ...
Bây giờ cô đá tái sinh vào thân thể này, vậy thì trên đời này không có người như là Mộ Vãn Tình, cô là Mộ Thiểu Thất !
Tất cả những ân oán mà cô ấy đã phải gánh chịu, cô sẽ giúp cô ấy lấy lại gấp mười lần !
Như một phần thưởng cho việc mượn cơ thể của cô ấy ..
" Mộ Tiểu Thất cái đồ tạp chủng nhà ngươi, ngươi điên rồi sao? Ngay cả bản thiếu gia cũng dám mắng ". Mộ Dung Tôn sắc mặt vặn vẹo, hướng ngón tay chỉ chóp mũi Mộ Tiểu Thất nói: " có tin hay không ta...ah! thả lỏng, buông ra ! "
Mộ Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi dám chỉ vào ta, có tin hay không bổn cô nương sẽ đánh gãy chân chó của ngươi !"
" Đau quá ! Đau quá "
"Nói, Ngươi sai hay không"
Mộ Dung Tôn vẻ mặt chua xót nói : " Mộ , Mộ Tiểu Thất ngươi tìm chết... ah ! "
Mộ Tiểu Thất hai tay hơi ấn: " Ngươi vừa nói cái gì? Ta nghe không rõ, thôi, lặp lại cho cô nãi nãi của ngươi nghe. "
" Mộ Tiểu Thất, Ngươi sắp chết rồi ngươi có biết không"
Mộ Tiểu Thất sắc mặt trầm xuống:" Ngươi nói cái gì?"
" Từ khi ngươi xuất hiện, thành Lăng Tiêu không được như mọi năm. Ngươi đúng là thần ôn!". Mộ Dung Tôn nghiến răng nghiến lợi nói:" Thành chủ đích thân tham khảo ý kiến của phụ thân, lấy ngươi làm vật tế thần! ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi! "
" Đưa ta đi tế thần? "
Mộ Tiểu Thất một cước đá vào ngực Mộ Dung Tôn khiến hắn bay xa vài mét.
" Đại thiếu gia"
" Tiểu thư, người..."
Vẻ mặt tiểu Xuân như một con ma, mới một giờ trước, tiểu thư nhà bọn họ còn đang trên đà hấp hối. Mới như vậy, sao lại giống một người khác thế này. Hơn nữa, tiểu thư một cước đá văng đại thiếu gia đi, đây là có bao nhiêu sức lực...!
Mộ Tiểu Thất cũng sững sờ, sức lực của cô dường như đột nhiên tăng lên rất nhiều, cô hơi cử động cổ tay và cổ chân, cảm giác này ngang bằng với cô ban đầu !.. không tệ.
Tuy rằng cơ thể này yếu hơn một chút nhưng không thành vấn đề, chỉ cần cho cô chút thời gian, giai đoạn sau có hoàn toàn có thể lại như lúc trước.
" Mộ Tiểu Thất, Ngươi giám đánh bản thiếu gia!" Mộ Dung Tôn xoa ngực đẩy đám người hầu bên cạnh ra, vẻ mặt dữ tợn nói: " Các ngươi đều bị mù sao? Gϊếŧ đồ tạp chủng này cho ta !! "
Vài tên đầy tớ nhìn nhau rồi cùng lao lên, Mộ Tiểu Thất xé váy, nhấc chân đá vào mặt gia đinh.
" Muốn đánh bổn cô nương, các ngươi còn phải luyện thêm mấy năm !"
...