Tâm lý của Đoan Vương cũng dễ đoán, thứ nhất hắn chỉ cần chi vị Thái tử tới tay, không còn người nào kiêng kị thân phận của hắn nữa, thứ hai chân của thiếu niên đã không còn hi vọng, nên Đoan Vương yên tâm hoàn toàn.
Cho nên lần này thái y được phái tới không phải là thái y bình thường, mà là viện phán (*) của thái y viện, mà viện phán thì tất nhiên là dáng tin cậy hơn so vời học đồ của hắn.
(*) Viện phán: là một chức quan hàng Ngũ phẩm. Là người có chức quan cao nhất trong Thái y viện, đào tạo ra rất nhiều thái y.
Thiếu niên đã sớm đoán được ý của Đoan Vương, nên không hề kinh ngạc khi thấy viện phán đến đây. Đối với một đối thủ mất đi tính uy hiếp, nên nhân từ để có thể nhận được cái danh nhân nghĩa.
Tất nhiên Khương Tiểu Viên không để ý đến suy nghĩ của Đoan Vương khi thỉnh thái y đến khám bệnh cho thiếu niên, bây giờ nàng còn đang đưa hai mắt trông mong nhìn vào bàn tay đang được bắt mạch của thiếu niên, rất muốn biết thiếu niên còn chữa được hay không.
Người tí hon đang trốn ở một góc nhà không bị thái y phát hiện, nếu bị phát hiện, thì sẽ khiến người ta cảm thấy tiểu tí hon này còn khẩn trương hơn cả người bệnh.
Viện phán của Thái y viện là một lão nhân râu bạc, họ Lý, hắn đúng thật là người có tài.
Sau khi hắn châm cứu chân của thiếu niên qua một lần, lại kiểm tra ký càng thêm lần nữa, cuối cùng vẫn thở dài lắc đầu.
"Đã quá muộn rồi, nếu để lão phu chẩn trị cho điện hạ sớm hơn, thì cũng không phải là việc khó gì, nhưng do kéo dài quá lâu, rất nhiều nơi kinh mạch đã bị tắc nghẽn, lão phu cũng bất lực."
Thiếu niên không hề cảm thấy ngạc nhiên, hàng lông mi mảnh khảnh rũ xuống, thoạt nhìn hắn cảm thấy khá lạnh nhạt với chuyện này, dường như nơi không chữa khỏi đó không đáng nhắc tới, là một nơi không quan trọng.
Viện phán không có cách nào để chữa trị chân của Trần Thu, nhưng có thuốc mỡ giảm đau. Sau đó hắn xử lý vết thường phía sau lưng của thiếu niên, trước khi rời đi có để lại chút thuốc ngoại thương, cũng kê vài đơn thuốc cho bệnh thương hàn.
Viện phán vô cùng tận tâm dường như không phải là người trước kia đã vô tâm đi ngang qua khi thấy thiếu niên chật vật.
Nhưng thiếu niên không để bụng.
Hắn biết, đây chính là ân huệ mà Trần Đoan chuẩn bị lên ngôi thái tử đưa cho hắn, ân huệ này để Trần Đoan kiếm lại chút hiền danh, vậy cớ sao Trần Đoan không làm?
Thiếu niên cũng không để ý vết thương ở chân mình, thứ mà hắn chú ý tới, chính là tiểu yêu quái, sau khi thái y rời đi một lúc lâu, hắn vẫn chưa thấy tiểu gia hỏa có động tĩnh gì.
Tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhưng từ bầu khong khí yên tĩnh của Kiến Chương cũng hắn cũng cảm nhận được tâm trạng uể oải cùng thương tâm của nàng.
Khương Tiểu Viên trốn ở góc phòng đúng thật là cảm thấy suy sút, cục thịt trắng nhỏ đang uể oải chán trường.
Rõ ràng trong nguyên tác đã nói, chỉ bởi vì thiếu niên chữa trị chậm nên mới như vậy, nhưng trước nửa năm thái y đã qua khám vết thương ở chân...Ấy vậy mà vẫn chậm.
Cảm giác mất mát khi phát hiện ra chuyện bản thân chờ mong sẽ không thể trở thành hiện thực thì thứ mà nàng cảm thấy uể oải hơn chính là....
Nàng không dám nhìn thẳng vào thiếu niên, thậm trí còn không biết nên an ủi thiếu niên như thế nào vào lúc này.
Phàm là một người bình thường, biết chân của bản thân không thể chữa trị được nữa, nhất định sẽ rất đau khổ, tuyệt vọng và thậm chí là cuồng loạn, nếu chuyện đó xảy ra ở trên người nàng....
Có lẽ nàng nhất định sẽ gào khóc ba ngày ba đêm, nhưng thiếu niên lại vô cùng an tĩnh,yên lặng đến mức dường như đã chấp nhận chuyện này.
Lúc này Khương Tiểu Viên mới hậu tri hậu giác phát hiện, thiếu niên thông minh như vậy, nhất định đã đoán ra được chuyện này.
Nghĩ đến cảnh ngộ bảy năm tới của thiếu niên, lại nghĩ đến chuyện từ nay cho đến cuối đời thiếu niên sẽ chẳng thể đứng dậy đi như người bình thường được nữa, nàng lại không nhịn được mà cảm thấy ủy khuất thay cho thiếu niên.
Yên lặng một lúc lâu, thiếu niên còn cho rằng nàng đã chạy ra bên ngoài, thì bỗng nghe thấy một thanh âm tinh tế, thanh thúy và dễ nghe vang lên.