Sáng ngày hôm sau, thiếu niên quả nhiên thấy được câu trả lời.
Chữ viết trông rất xấu, trình độ có thể ngang tay cùng với cái tổ quạ.
Thân hình gầy gò của hắn dựa vào tường, tay để ở đầu gối, đôi mắt rũ xuống, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi le lói qua các lỗ giấy bị rách của cửa giấy, híp lại con ngươi lại để nhìn cái " tổ quạ " kia.
Ánh sáng chỉ chiếu đến một phần gương mặt tuấn tú kia của hắn, phần còn lại vẫn chìm trong bóng tối, khiến người ta thấy không rõ thần sắc.
Thật ra hắn có một chút tư tâm, muốn khiến nàng buông lỏng cảnh giác, dụ dỗ để nàng lộ ra gương mặt thật, giống như mèo vờn chuột vậy, nhìn một dòng chữ vừa sai chính tả vừa xấu, thiếu niên trầm mặc —— bởi vì hắn đoán có vẻ như đối phương thực sự không được thông minh cho lắm.
Ở dưới dòng chữ đó, còn có một hàng chữ khá nhỏ, hỏi chân thương thế ở chân hắn thế nào rồi, tình trạng thân thể ra sao.
Thiếu niên suy tư một lát, dùng bút than viết lên mặt đất.
Hắn không nói dối, chỉ bình tĩnh nói ra tình huống của bản thân, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn cũng không phải muốn mượn thần lực của tiểu yêu quái này, hắn biết rõ năng lực của tiểu yêu quái này có hạn.
Hắn chỉ đơn giản là nói cho đối phương, phần trăm khôi phục hai chân của hắn rất thấp, nếu nàng muốn được cái gì, biết bây giờ rút ra vẫn còn kịp thời.
Thâm ý mà thiếu niên viết Khương Tiểu Viên không hề lĩnh ngộ được, Khương Tiểu Viên thân là một người hiện đại không có trình độ gì về chữ phồn thể, nàng chỉ có thể hiểu được ý ở ngoài.
Càng không cần phải nói, chữ ở thế giới này có chút khác do với thế giới trước, nhưng cũng chỉ khác có chút xíu, không khác biệt lắm với chữ phồn thể, nàng có thể đoán được từ.
Nếu mười năm sau, thiếu niên khi trở thành bậc quân vương cửu ngũ chí tôn, không có một quân thuần nào dám đoán ý làm trái lời hắn.
Một lời mà nói đó chính là vấn đề sống còn.
Chỉ cần là vật sống cảm nhận được sát ý, cảm giác như đang đi trên băng mỏng.
Nhưng dòng chữ xinh đẹp, ý vị thâm trường trên mặt đất, giờ phút này, ở trong mắt Khương Tiểu Viên lại là như vậy:
Là %¥*&…… Lặc &*%&* đoạn…… Quân *@
Khương Tiểu Viên:???
Dòng chữ xinh đẹp chứa cả tá huyền cơ, nàng không chỉ xem hiểu ý mặt ngoài, còn thập phần chắc sau đó suy luận một phen và rồi nàng suy ra một điều, đó chính hiện tại tình trạng của thiếu niên không tốt chút nào, thậm chí hắn không chỉ có vết thương ở chân, mà dường như còn bị gãy xương sườn.
Cho nên xương sườn của hắn bị gãy bao giờ vậy???
Khương Tiểu Viên nghiêng đầu, mặt ủ mày ê hồi lâu, sau đó lại chắc chắn thêm một vấn đề: Nhất định phải thỉnh thái ý đến đây.
Nếu bên hoàng đế kia không chặn việc thỉnh thái y, như vậy cản trở khó nhất chính là Kiến Chương Cung. Lưu Kỳ bắt đám thái giám giám sát lối ra vào vô cùng nghiêm ngặt, xem ra phải giải quyết người này rồi.
Nàng nghĩ ngợi một lúc, sau đó vào ban đêm lại hỏi hắn: Ngươi có hiểu gì về Lưu Kỳ không?
Bởi vì chữ của hai người có chút khác biệt, Khương Tiểu Viên vẽ một hình người que bên cạnh dòng chữ nguệch ngoạc của mình. Trên đầu của người que có một cái vỏ dưa, một đôi mắt tam giác ngược, nhìn kĩ thấy có vài phần giống Lưu Kỳ.
Thiếu niên ở Kiến Chương Cung lâu như vậy, khẳng định có chút hiểu biết về Lưu Kỳ, nàng hiện tại không hiểu gì có thể hỏi hắn. Nàng cũng biết bạo quân tương lai thông minh như thế nào, nói không chừng thiếu niên có thể cho nàng một chút ý kiến đâu?
Khương Tiểu Viên không hề biết gì về suy nghĩ của thiếu niên, với số điểm thiện tâm là -200 to đùng được tô màu đỏ trên bảng hệ thống, Tiểu Viên- 18 cm đã vô tình chạm phải vấn đề sống còn.
Lại là một đêm ác mộng,thiếu niên bị đau tỉnh lại có chút cố hết sức mà ngồi dậy, rốt cuộc không ngủ được. Hắn phủ thêm áo ngoài, theo bản năng nhìn thoáng qua mặt đất.
Thời điểm nhìn thấy hình người que siêu vẹo trên mặt đất, thiếu niên:……
Xem ra ngoại trừ không viết được, nghệ thuật phác họa cũng khá "đặc sắc".
Nhưng sau khi nhìn rõ dòng chữ kia, thần sắc thiếu niên tối sầm xuống dưới.