Thời điểm bị mấy tên thái giám cường ngạnh đè bắt quỳ xuống, thiếu niên niết bàn tay đến trắng bệch, khóe mắt tràn ngập hận ý khiến mắt đỏ đậm.
Nhưng là người bị tàn phế ở chân, căn bản không quỳ được.
Thiếu niên bị thái giám cưỡng chế không còn một chút tôn nghiêm nào của Thái tử, hai chân sau khi bị thái giám cưỡng ép để ở tư thế quỳ thì hai chân tàn phế kia vốn không chống đỡ được ngã xuống…… ngón tay hắn buông ra rồi lại siết chặt, nhưng hết thảy đều là phí công, hắn chỉ có thể an tĩnh rũ đầu xuống, che dấu đi cảm xúc của bản thân, như một cái tượng gỗ , tùy ý để người ta đùa nghịch.
Ma ma rất nhanh đã phát hiện vấn đề này, đại thái giám của Vinh An Cung bên cạnh hất cái phất trần, ngoài cười nhưng trong không cười, “Đông lạnh rồi, đây không phải là kháng lệnh không quỳ sao?”
Ở trong ngọc bội, Khương Tiểu Viên tức giận đến mức đôi mắt đỏ hết lên. Đặc biệt khi nghĩ tới tương lai trong nguyên tác của thiếu niên, Khương Tiểu Viên liền cảm thấy hít thở không thông, rất khó chịu.
Hắn khuất nhục như vậy để tồn tại tất cả cũng chỉ là vì báo thù, lại để kẻ thù của mình lấy quan lính của người thân đã chết của mình làm mọi cách để lừa gạt thiên hạ. Giống như hiện tại, rõ ràng người hắn hận nhất chính là Dung phi người mang thân phận “Dì”, nàng ta cò nhấn mạnh chứ này, buộc thiếu niên ở trước mặt kẻ thù bộc lộ ra bộ dáng chật vật……
Thiếu niên còn chưa khóc, nhưng Khương Tiểu Viên đa sắp bị tức phát khóc tới nơi rồi.
Trong lúc thái giám chuẩn bị lại một lần đem thiếu niên đùa nghịch thêm tí, thiếu niên lại không như bọn họ phán đoán cứ như vậy ngã xuống.
Hai chân sưng to dường như bị lực lượng vô hình nâng, thật cẩn thận chống đỡ trọng lượng toàn thân hắn.
Hai mắt đỏ đậm của thiếu niên hơi sửng sốt.
Hắn rũ con ngươi xuống, theo bản năng dời tay xuống nắm bóp chân của mình —— chỉ có thân thể phế vật của mình, cũng không có cái gì khác.
Nhưng hắn xác thật được nâng, quỳ ổn định vững chắc, đáng lẽ nó phải bị sức nặng của toàn bộ cơ thể đè xuống, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn kinh hoàng trên chân cũng giảm đi rất nhiều nhờ tư thế quỳ này.
……
Trong đại điện tỏa ra mùi thơm của Trầm hương, không khí ấm áp bên trong dường như là hai thế giới khác biệt với thế giới lạnh lẽ bên ngoài.
Dung phi nhẹ nhàng thổi cốc trà nóng, nhàn nhạt hỏi, “Cách lúc bệ hạ thượng triều còn có bao lâu?”
Cung nữ bên người nói, “Hồi nương nương, hai canh giờ nữa ạ.”
Dung phi quay đầu nhìn thoáng ra bóng người quỳ thẳng ở ngoài cửa sổ, nghĩ đến đến gương mặt không khác gì người đang quỳ ở ngoài kia, nhịn không được chán ghét nhíu mày.
……
Hai canh giờ, đổi thành giờ của hiện đại là bốn giờ.
Khương Tiểu Viên sốt ruột mà tìm kiếm trung tâm thương mại mới được mở, phi thường sợ hãi bản thân chậm một chút thôi thiếu niên có thể sẽ bị đông lạnh thành que kem.
Mặc dù trung tâm thương mại đã được mở khóa, nhưng cấp hệ thống hiện tại của Khương Tiểu Viên vẫn còn rất thấp, trong hàng hóa chỉ có một số nguyên liệu cơ bản. Không cần nghĩ đến loại thuốc có thể hồi phục chân hay thuốc cải từ hồi sinh gì đó,...chỉ có quay chung quanh ăn, mặc, ở, đi lại, vì hệ thống chủ nhân bảo trì cơ bản sinh tồn vật tư.
Khương Tiểu Viên lướt lướt, có một ít hạt giống căn bản, khoai tây sản lượng rất cao, khoai lang đỏ, còn có một ít loại rau xanh, giá cả đều rất thấp, thành phẩm đồ ăn cũng có bánh mì và nước.
Thật ra mấy thứ này khá hữu dụng, rốt cuộc dựa theo nguyên cốt truyện, thiếu niên lập tức bị giam cầm, không có biện pháp nào để đảm bảo sinh hoạt khủng khiếp này ...
Chỉ là mấy thứ này hiện tại đều không giúp được gì, Khương Tiểu Viên vừa lướt xuống, liền thấy “Một áo khoác chống lạnh vào mùa đông”, hai mắt sáng ngời, sau vừa kéo xuống mộ tí, tích phân: 1000, trong nháy mắt nàng nhanh chóng tắt lửa.
Lại lướt tiếp, rốt cuộc cô cũng đã tìm được đồ mình mong muốn trước lúc lo đến trọc đầu, rốt cuộc thấy được bốn chữ giữ ấm cơ thể.
"Giữ ấm cơ thể " dùng một lần chỉ cần 3 điểm tích phân, Khương Tiểu Viên mở ra trung tâm thương mại được tặng 10 điểm tích phân, nàng liền mua cho bạo quân mua một lần. May mắn thương thành của hệ thống không phải thứ hố cha , 3 điểm tích phân có thể bảo trì độ ấm 72 giờ, Khương Tiểu Viên rốt cuộc không cần lo lắng thiếu niên sẽ đông chết, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bên ngoài trời vẫn đang tuyết rơi dày đặc, và những thư đồng đang quỳ bên cạnh có lẽ đã quỳ được lúc lâu, mặt xanh đen và thân hình loạng choạng.
Bọn họ vẫn mặc quần áo dày, tất cả đều là chất liệu giữ ấm rất tốt, quần áo mùa đông của thiếu niên lại thực sự mỏng đến đáng sợ, hôm trước sốt thương hàn do rơi xuống nước cồng với việc phải quỳ trước thời tiết khắc nghiệt như vậy, quả thực là....
Các thị vệ và cả những cung nhân trong cung điện canh giữ dưới mái hiên đều không nhìn ngang, dường như không để ai để vào mắt.
Còn những thư đồng có mặt ở vụ việc hồ Thái Bình đó thì lạnh đến mức không còn thời gian để quan tâm đến người khác.
Trong tuyết dày đặc những bông tuyết trắng tinh xảo, chỉ có thiếu niên ngẩng đầu.
Ngoại trừ hắn cũng không có người chú ý tới —— bông tuyết bay lả tả, lại không có một bông nào rới vào vai hắn. Dường như có người cầm một chiếc dù vô hình, bao phủ hắn vào trong đó.
Dưới hàng mi dài, đôi mắt hắn phản chiếu những tuyết rơi.
Hắn nhẹ giọng hỏi bản thân, “Là thần sao?”
Thanh âm của hắn so với âm thanh của bông tuyết rơi xuống đất còn nhẹ hơn, trên ngón tay , một bông tuyết có hình hoa ngẫu nhiên rơi xuống bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan.
Hắn không tin thần, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ được vận mệnh chiếu cố.
Tóc đen bị gió lạnh thổi bay, thiếu niên cụp mắt xuống, lông mi dài dường như bị băng tuyết bao phủ, giống như một bức tượng băng trong tuyết.
Hắn vốn nghĩ rằng nếu có một thế lực kỳ lạ trên thế giới này, đó phải là một ác ma ăn xương uống máu - giống như hắn, bò ra khỏi đống thi cốt, cố gắng kéo tất cả mọi người xuống địa ngục.
Nhưng lại có một sự ôn nhu dịu dàng nào đó đã nâng hắn, những bông tuyết bay toán lonaj ki lại tránh hắn đi.
Khi hắn đang xuất thần, một luồng hơi ấm đột ngột từ chân hắn truyền đến.
Không cao cũng không thấp vừa vặn ấm áp, lại từ chân truyền tới rồi toàn thân, làm cho thân thể hắn trong gió lạnh dường như bớt cứng ngắc.
Là thần sao?
Đều nói quỷ thần khó lường, vậy vị thần kia, có biết hay không, người mà bản thân đang che chở thực chất là một con rắn độc?