Cứu Vớt Bạo Quân Tàn Tật

Chương 9: Phạt quỳ

Đêm qua sau khi từ trong ngọc bội bò ra, Khương Tiểu Viên thấy được có mấy cái màn thầu ở trên bàn, nàng cũng không ngoài ý muốn, dù sao cũng là vai ác với điểm thiện tâm là -200, dễ dàng có được đồ ăn không hỏng hóc mốc meo khả năng cũng không lớn…… Chỉ là có chút thất vọng.

Nàng nghĩ nghĩ, nếu cắt một miếng nhỏ ở màn thầu đó, sau đó nướng lên, màn thầu nướng thơm ngon ngào ngạt, Khương Tiểu Viên nuốt nước miếng.

Cuối cùng, nàng vẫn nhịn không được dụ hoặc, ôm màn thầu mini gặm một miếng, hạnh phúc đến mức nheo cặp mắt tròn xoe kia lại, lại nhìn thiếu niên trên giường, với vận tốc ánh sáng của chuột nhỏ, đem màn thầu dư lại cắn một miếng thật to, ăn đến mức quai hàm phình ra.

Thử độc , thử độc thôi ~

Vì công việc này nàng đã hy sinh quá nhiều!

Nàng quét một vòng và thấy bên ngoài vẫn còn quần áo của thiếu niên. Để không đánh thức thiếu niên, nàng đã treo quần áo của hắn trên đống lửa và giúp hắn làm khô và ấm.

Sáng sớm hôm nay, hệ thống của Tiểu Viên cuối cùng cũng tự động hiện lên một nhiệm vụ mới trên giao diện: Trợ giúp bạo quân vượt qua nguy cơ ( 0/1 )

Từ lâu, Khương Tiểu Viên đã xem qua tóm tắt của hệ thống, đại khái biết ngày thiếu niên cùng Ngũ hoàng tử phát sinh chuyện không may, giờ này khắc này, cũng đoán được nguyên nhân thiếu niên bị mang đi.

Rốt cuộc Ngũ hoàng tử là đẹ đẹ ruột của nam chính, từ nhỏ không những được sủng ái, còn phi thường thù dai, chưa kể… cộng thêm tính cách tàn nhẫn của Dung phi.

Tình hình nhiệm vụ cụ thể và tỉ mỉ đã được nói rất tỉ mỉ, trong nguyên tác lúc này thiếu niên bị Dung phi nương nương phạt quỳ một buổi sáng, từ đây hai chân không còn có khả năng phục hồi nữa, bị gậy đánh, hoàng đế hạ lệnh giam cầm hắn.

Tuy rằng tình cảnh của thái tử bị phế lúc này cũng giống như bị giam lỏng, nhưng trước đây ít nhất hắn cũng có quyền ra vào tự do. Phụ cận Kiến Chương Cung rất hoang vắng, thiều niên thỉnh thoảng có thể đánh được chim sẻ hay thỏ để ăn, nếu bị ốm có thể đến gặp thái y.

Nhưng lúc này lại giam cầm, thiếu niên bị nhốt ở Kiến Chương Cung ước chừng một năm, đoạn tuyệt hết thảy với những con đường bên ngoài, không chỉ thiếu ý phục, lương thực trầm trọng, còn bị bệnh không dứt, hoàn toàn thành người tàn phế.

Khương Tiểu Viên lại không thể nói thiếu niên trả giá quá lớn cho việc này, cho nên hành động lúc trước không thể nói là không có lý trí ——

Giống như người hai bàn tay trắng, muốn thoát khỏi vận mệnh nghiệt ngã chỉ có thể áp đảo mọi thứ, thậm chí liều mạng.

Khương Tiểu Viên chống cằm thở dài, nhịn không được có chút đau lòng cho thiếu niên này.

Chỉ tiếc nàng không phải là người thông minh, trước kia cũng chỉ là một con cá mặn ở nhà ăn bám bố mẹ, hiển nhiên thiếu niên bị lôi tới Dung An Điện của Dung phi nương nương, cũng không nghĩ ra được biện pháp an toàn nào, chỉ có thể đến lúc đó gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thôi.

Khương Tiểu Viên có chút lo âu lướt giao diện, đột nhiên trước mắt nàng sáng ngời —— giá trị khỏe mạnh của thiếu niên khôi phục tới 5 điểm!

Cơn sốt thương hàn do rơi xuống nước này đã khiến sức khỏe của thiếu niên dưới 10. Chỉ khi chữa khỏi bệnh sốt thương hàn thì dữ liệu mới có thể tăng lên.

Mặc dù bây giờ mới có 5, nhưng nó cũng vừa đạt ngưỡng mở khóa trung tâm thương mại!

*

Ngũ hoàng tử Trần Nguyên vào ngày hôm qua mới tỉnh lại, từ nhỏ sống trong nhung lụa nên khi rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, gần như đã cướp đi nửa cái mạng của hắn.

Nhưng khi tiểu mập mạp này tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên không phải là đi cáo trạng, mà cho Tiểu Hỉ Tử đi hỏi Trần Thu có trở về hay không.

Ngũ hoàng tử không khỏi cảm thấy da đầu tê dại khi nghĩ đến sự đáng sợ của tên phế vật đêm đó, nhưng so với sự ớn lạnh trong lòng, phản ứng đầu tiên của hắn là: Cái tên phế vật đó không chết sao?

Không phải là Ngũ hoàng tử mềm lòng, chỉ là hoàng huynh hắn cùng mẫu phi đều đã cảnh cáo hắn, đùa chơi thì có thể, nếu là đem người lộng chết…… Hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì, chỉ biết, nếu Trần Thu thật sự chết, hắn sẽ không được mẫu phi và ca ca thiên vị nữa.

Mãi cho đến khi Tiểu Hỉ Tử hồi bẩm lại, phế vật kia còn ở trong cung, Ngũ hoàng tử nhịn không được cắn răng, nghĩ tới ngày đó bản thân chịu khổ, hắn liền hận không thể đem phế vật kia thiên đao vạn quả!

Hắn không chút do dự lựa chọn cáo trạng, Dung phi sớm từ trong miệng mấy thư đồng kia biết từ đầu đến cuối mọi chuyện, vì thế sáng sớm đã lôi người đến đây.

Thời điểm thiếu niên tới, mặt dưới bậc thang của Dung An Điện, đã quỳ một loạt người —— ngoại trừ thái giám bên người Ngũ hoàng tử, còn có những thư đồng có mặt vào ngày đó.

Tuyết lông ngỗng rơi xuống, một lớp tuyết dày đã đọng lại trên mặt đất, mặc dù những thư đồng này này đã ăn mặc chỉnh tề nhưng khuôn mặt của họ vẫn tái xanh vì lạnh.

Chưởng sự ma ma nhìn thấy người tới liền cười nói, “Điện hạ tới?”

“Nương nương chúng ta vốn là dì của ngài, nương nương vốn tưởng rằng điện hạ sẽ nhớ tầng quan hệ này, ai ngờ đến lúc này, Ngũ điện hạ sút thì mất mạng trên tay ngài, nương nương thương tâm đến mức cơm cũng không ăn vô.”

“Nương nương cũng sợ xử trí không tốt làm cho ngài ủy khuất, vậy thỉnh điện hạ ở bên ngoài này chờ, bệ hạ hạ triều thì sau đó mới quyết định.”

Khương Tiểu Viên ở bên trong ngọc bội nghe vậy nhịn không được trong lòng lộp bộp.

Quả nhiên, khi nghe được từ “Dì”, thiếu niên nắm chặt hai bàn tay, niết đến trắng bệch.

Đúng vậy, ở trong nguyên văn, Dung phi đúng là muội muội của tiên hoàng hậu.

Mẫu tộc của Tiên hoàng hậu mãn bị chặt đầu cả gia tộc cũng không chuẩn xác, bởi vì Dung phi nương nương làm muội muội tiên hoàng hậu thân, cũng không bị liên lụy chút nào, ngược lại là bởi vì bí mật giao ra chứng cứ mấu chốt Tần gia mưu phản, sau khi Hoàng Hậu chết, nàng độc sủng hậu cung, bảy năm này thánh sủng không suy giảm chút nào.

Đương nhiên, trong tiểu thuyết nam chính không phải cái tên Ngũ hoàng tử béo ục ịch kia, mà là nhi tử khác của Dung phi —— Nhị hoàng tử Trần Đoan.

Tần gia là đại thế gia đại tộc đã qua ba đời, tới thế hệ của tiên hoàng hậu, có Tần tướng quân thần dũng vô cùng.

Sau khi cả nhà Tần gia bị trảm, quân lính Tần gia phân tán các nơi; các đệ tử của cha Tần Mục không bao giờ quên được sư phụ của mình. Dù là hoàng đế xử tử Tần gia nhưng cũng không thể thay đổi được trọng lượng con cháu Tần gia trong lòng những người này.

Ngày sau Trần Đoan sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió, là do sự ủng hộ của các thế lực còn lại sót lại của Tần gia.

Dung phi trăm phương nghìn kế hủy diệt phế Thái Tử, cũng là vì để Trần Đoan trở thành “ người thừa kế Tần gia” duy nhất.

Nhưng huyết mạch chân chính của Tần gia, phế Thái Tử Trần Thu từ nhỏ đã có quan hệ thân thiết với ông ngoại, sẽ đối đãi như thế nào với vị “Dì” này?

Hắn hận không thể ăn thịt uống mắt lột da người "Dì" này.