Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 43

Nhị hoàng tử đã qua đời rồi?

Dù nàng đã sớm biết sau khi thăm dò thực hư ở chỗ Vệ Hiền phi xuyên thư hoặc trọng sinh kia, trong lòng cũng đã chuẩn bị trước, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, Trang Minh Tâm vẫn cảm thấy khϊếp sợ.

Sau đó cũng có chút phẫn nộ.

Muốn tranh sủng hay giành giật gì đó, thì cũng phải bằng bản lĩnh của mình, dù sau này có bị chính mình kéo xuống khỏi ngựa thì cũng chỉ là do tài nghệ của bản thân không bằng người khác thôi.

Nhưng nếu dùng mấy cái bàng môn tà đạo thiên thương hại lý gì đó, lại còn nhắm vào mấy bạn nhỏ chỉ mới hai ba tuổi, thì thứ cho nàng không thể chấp nhận được.

Người ngoài không có can hệ gì như nàng còn như này, bên chỗ Thần phi mẫu phi của Nhị hoàng tử chỉ sợ sẽ càng thêm phẫn nộ.

Khó trách Thần phi nói nàng ta là người điên, đổi lại nếu là con mình nuôi đến ba tuổi bỗng dưng bị người ta hại chết, bản thân mình cũng sẽ biến thành người điên thôi, không thiên đạo vạn quả hung thủ thì quyết không bỏ qua.

Nàng thở dài thườn thượt.

Sau khi ngập ngừng trong chốc lát, nàng mới hỏi Tiểu Mãn: “Hiện tại Đại hoàng tử sao rồi?”

Tiểu Mãn đáp: “Đại hoàng tử vẫn ổn, đậu đã nổi lên hơn phân nửa, cũng không bị sốt nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì có thể sống bình an qua hết kiếp này.”

“Ai di đà phật, cuối cùng cũng có thể giữ lại được một người.” Trang Minh Tâm thật lòng niệm phật một câu.

Tiểu Mãn vội vàng nịnh nọt nói: “Người lương thiện như nương nương, trong khắp cung này chỉ sợ cũng không tìm được người thứ hai.”

*

Sự thật chứng minh lời Vệ hiền phi nói không sai, Thần phi điên đến nỗi không muốn sống nữa.

Sau khi nghe được tin của Nhị hoàng tử thì Thần phi đã ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, nàng ta gào khóc hơn nửa canh giờ, tiếp đó lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà thêm nửa canh giờ nữa, rồi xông thẳng ra đột phá vòng phong tỏa của Ngự Lâm quân, một mình chạy từ từ đến Từ Ninh cung.

Trịnh thái hậu còn đang gạt lệ cùng Liêu thái phi thì nghe Trương ma ma tiến vào bẩm báo, hai người bèn vội vàng lau khô nước mắt.

Thần phi vừa vào cửa đã “bụp” một tiếng quỳ trên mặt đất, nàng ta khóc rống lên nói: “Di mẫu, người phải làm chủ cho ta…”

Trịnh thái hậu thấy búi tóc của nàng ta bù xù, quần áo đầy bụi bẩn, trên trán đẫm mồ hôi, nước mắt làm son phấn chảy đi tám phương bảy hướng, cả người đầy chật vật không thể tả, bà lại nghĩ tới Nhị tôn nhi vừa chết yểu, dù biết nàng ta đang cố ý bán thảm, nhưng cũng không so đo với nàng ta.

“Trương ma ma, đỡ Thần phi xuống sửa soạn lại một chút.” Trịnh thái hậu phân phó một câu với Trương ma ma, sau đó nhẹ giọng nói với Thần phi: “Có ủy khuất gì, đợi từ từ nói sau.”

Thần phi tựa như nghe lọt tai câu nói của bà, nàng ta vâng lời để Trương ma ma dắt tới Tây Thiên điện.

Trịnh thái hậu bấm chuỗi phật gồm mười tám hột làm bằng gỗ đàn hương trong tay, bà thở dài thật sâu.

Liêu thái phi nhìn bà một cái, sau đó lại rũ mắt xuống, nghĩ thầm trong lòng bản thân Trịnh thái hậu là một người thành thạo mấy thứ ngầm mưu quỷ kế, nhưng lại không thích nhất chuyện bọn tiểu bối dám tính kế bà.

Nếu Thần phi có chuyện thì cứ nói thẳng, xét về nỗi đau mà nàng phải chịu khi mất con, nếu Trịnh thái hậu có thể nhúng tay được thì nhất định sẽ nhúng tay, còn nếu không thể nhúng tay, thì chỉ cần yêu cầu không quá phận, bà cũng có thể nói lại với Hoàng thượng.

Nhưng Thần phi lại sợ thái hậu mang lòng dạ sắt đá, nên tự biến mình thành bộ dáng của một mụ điên, Thái hậu sao có thể không chán ghét đây?

Phải biết rằng Nhị hoàng tử không chỉ là con của Thần phi, mà còn là cháu trai của Thái hậu, vốn trong lòng Trịnh thái hậu cũng rất đau khổ, bà biết được tin tức này sớm bao nhiêu thì đã khóc lâu bấy nhiêu.

Vậy mới nói, sao cứ chọn nữ nhi bên nhà ngoại thân thích để tiến cung làm gì?

Một người là Tĩnh phi nữ nhi của đệ đệ ruột, một người là Thần phi nữ nhi của thứ muội, một người nữa là Lương quý nhân nữ nhi của tỷ tỷ ruột đã tự mình bò lên giường tỷ phu rồi tự mình cắm sừng mình, chỉ có đời sau của cả ba người huynh muội họ là đều sống trong đây.

Ba người này không có ai là đèn cạn dầu cả, sau đó có rất nhiều lần đã khiến Trịnh thái hậu phiền lòng, nhưng có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu thôi?

Trong lòng Liêu thái phi cứ oán thầm không thôi, tới khi Thần phi chỉnh trang gọn gàng đi vào gian phòng phía Đông thì bà ta mới thu lại suy nghĩ, vểnh tai lắng nghe.

Trong điện có hai ghế thái sư Thần phi chọn cái ghế gần Trịnh thái hậu nhất rồi ngồi xuống, nàng ta cầm khăn lau nước mắt, mắt đỏ hồng nói: “Đang yên lành, cũng không nghe nói trong Kinh Thành xuất hiện bệnh đậu mùa, tại sao Đại hoàng tử với Nhị hoàng tử lại mắc bệnh được chứ? Chuyện này quá kỳ quặc, nô tỳ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, kính xin Thái hậu nương nương làm chủ thay cho nô tỳ và Nhị hoàng tử, nhất định phải sai người tra ra hung thủ thật sự ở sau màn.”

Trịnh thái hậu thản nhiên nói: “Chuyện này ngươi phải nói với Hoàng thượng, ai gia chỉ là một lão bà đang dưỡng tuổi già, không nên làm mấy chuyện gà mái báo sáng* như này.”

*Gà mái báo sáng: câu ẩn dụ chỉ việc phụ nữ can gián làm loạn việc triều chính.

Không phải Thần phi không muốn đi nói với Hoàng thượng, nhưng trước đó nàng ta đã đến Dưỡng Tâm điện quỳ gối cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh dụ chuyển Nhị hoàng tử lên Lâm uyển, sau đó đã chọc giận Hoàng thượng…

Nàng ta yếu ớt nói: “Nô tỳ thấp cổ bé họng, chỉ sợ Hoàng thượng chưa chắc sẽ nghe.”

Trịnh thái hậu giật giật khóe miệng, Hoàng thượng còn nghe theo lời ngươi nói mới là lạ đó, cũng không tự nhìn lại bản thân mình đã làm ra việc ngu ngốc gì?

Liêu thái phi hòa giải nói: “Ngươi yên tâm, Nhị hoàng tử cũng là con của Hoàng thượng, sao hắn có thể để cho nhi tử của mình qua đời một cách mơ hồ như vậy được? Ta có nghe thoáng qua Hoàng thượng đã truyền khẩu dụ tới Cẩm Y vệ tra ra rõ chuyện này, nhưng phải chờ tới khi bệnh đậu mùa hoàn toàn được dập tắt, sau đó mới bắt đầu được.”

“Cẩm Y vệ?” Thần phi ngẩn ra, lập tức dõng dạc nói: “Cẩm Y vệ nào có liên quan đến Uyển phi? Chuyện này vẫn nên để Uyển phi tra ra là tốt nhất.”

“Ngươi nghĩ hay nhỉ.” Trịnh thái hậu bị chọc tức đến nỗi bật cười, tức giận nói: “Ngươi đã biết bệnh đậu mùa bắt nguồn từ bên ngoài, thì phải biết án này sẽ phải tra từ bên ngoài vào, Uyển phi là hậu phi, sao có thể tùy tiện xuất cung? Đã ném cung quy đến nơi nào rồi hả? Quá thật hồ đồ quá rồi!”

Dám hạ thủ với hoàng tử, hơn phân nửa là có liên quan đến quyền lợi trong hậu phi, muốn tìm được người, thì phải xác định được mục tiêu, sau đó tra ra từ từ.

Nếu để Trang Tĩnh Uyển đến tra, cho dù kết quả có tra ra được hay không, thì nàng cũng sẽ đắc tội tới các hậu phi khác.

Cho dù bà có “già yếu lẩm cẩm” ban xuống mệnh lệnh này, Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý.

Suy cho cùng Thần phi vẫn còn trẻ, không hiểu được một khi nam tử đã yêu thích một nữ tử, đến mạng họ cũng có thể giao ra, sao có thể tha thứ cho kẻ khác đào hầm chôn nàng được chứ?

Lần này nàng ta vọng tưởng rồi, không những không có khả năng thực hiện được, chỉ sợ còn bị Hoàng thượng mắng cho một trận.

Nhưng đến cuối nàng ta vẫn là cháu gái ngoại của bà, nàng ta xấu mặt thì mặt bà cũng không vẻ vang gì, nên Trịnh thái hậu lại khuyên thêm một câu: “Ngươi đừng có dính vào, cứ an tâm chờ đợi là được, Hoàng thượng sẽ cho ngươi câu trả lời.”

Nếu Thần phi có thể an tâm ngồi chờ thì hôm nay nàng ta đã không đi một chuyến tới Từ Ninh cung rồi.

Trên mặt nàng ta khéo léo đáp lời, nhưng sau khi bước ra từ Từ Ninh cung, lập tức liền chạy tới Chung Túy cung.

Lúc Trang Minh Tâm nghe cung nhân báo lại, cả người nàng đều chìm vào mơ hồ: “Nàng ta tới đây làm gì?”

Sau đó cũng có cảm giác cạn lời, ngoài miệng còn nói là đang cách ly mà? Ngự Lâm quân toàn là kẻ bất tài à, sao lại để Thần phi chạy loạn khắp nơi như thế?

Thật ra Trang Minh Tâm đã nghĩ oan cho Ngự Lâm quân rồi, Thần phi lấy thân thể mình ra làm vũ khí, Ngự Lâm quân nào dám bước tới ngăn cản?

Để Thần phi chạy ra ngoài, bị phạt nhiều nhất cũng chỉ mấy chục quân côn; còn nếu vì ngăn cản Thần phi mà phá hủy sự trong sạch của nàng ta, thì chỉ có mất mạng.

“Các ngươi đều lùi hết ra hậu viện đi, không có mệnh lệnh của bổn cung, ai cũng không được bước lên trên đây.” Trang Minh Tâm đuổi hết cung nhân đi, vẫn như trước tự mình ra ngoài nghênh đón Thần phi.

Nàng tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Sao tỷ tỷ lại tới đây?”

Thần phi không nói thẳng ra, trước tiên cảm ơn Trang Minh Tâm: “Chuyện trước kia cầu xin muội muội, dù chưa hoàn thành được, nhưng vẫn là công sức của muội muội, tỷ tỷ ngay tại chỗ này tạ ơn muội muội.”

Nói xong, nàng ta đứng dậy khỏi ghế thái sư, sau đó trịnh trọng vén áo thi lễ với Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm vội đứng dậy, nghiêng người né đi, sợ hãi nói: “Tỷ tỷ đừng ưu ái ta như vậy, không khuyên được Hoàng thượng, trong lòng muội muội vẫn còn đang áy náy đây này, sao có thể xứng với cái tạ ơn của ngươi?”

“Lúc đó mọi người đều tránh còn không kịp, chỉ có muội muội nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ, tỷ tỷ đã vô cùng cảm kích rồi.” Cảm giác Thần phi nói rất chân thành, trong mắt hạnh vừa đúng lúc còn có một giọt lệ rơi xuống.

Nàng ta lấy khăn lau đi rồi nói tiếp: “Nhưng tỷ tỷ hổ thẹn, bây giờ lại tới đây làm phiền ngươi.”

Tiếng chuông cảnh báo rung lên trong lòng Trang Minh Tâm, đừng nói là đến cầu xin mình đi hỗ trợ điều tra ra hung thủ hại chết Nhị hoàng tử đấy chứ?

Nàng không thể tiếp nhận vụ án này được, đắc tội các phi tần khác là chuyện nhỏ, điểm mấu chốt là phải tra từ bên ngoài cung vào, Cẩu hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép mình tự ý xuất cung.

Thứ nhất, hắn sợ mình sẽ nhân cơ hội này tráo đổi thân phận với Trang Tĩnh Uyển rồi tặng cho hắn một cặp sừng.

Thứ hai, hắn đề phòng tránh cho mình có dính dáng gì tới con rể đang dự tính ở rể kia.

Mặc dù trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thần trí của Thần phi không quá tỉnh táo, giảng đạo lý sợ cũng không hiểu, đành phải ném cái nồi này sang cho Dục Cảnh đế, nàng bất đắc dĩ nói: “Muội muội cũng thật lòng muốn giúp tỷ tỷ lắm, nhưng Hoàng thượng phải đồng ý chuyện này thì mới được, nếu không thì tỷ tỷ thử đi cầu xin Hoàng thượng xem? Nếu Hoàng thượng đồng ý thì muội muội tuyệt không nói hai lời.”

Thần phi cố gắng rặn ra một nụ cười tươi: “Tỷ tỷ không còn là người có ích nữa, nên không còn được Hoàng thượng yêu thích. Hiện tại muội muội chính là bảo bối của Hoàng thượng, muội muội mở miệng, còn được hơn tỷ tỷ nhiều.”

Trang Minh Tâm ra vẻ khó xử do dự trong chốc lát, rồi mới miễn cưỡng đáp: “Vậy sau này muội muội sẽ cầu xin Hoàng thượng thử xem, nhưng vẫn phải xem Hoàng thượng có đồng ý hay không.”

Nhưng trong lòng nàng lại thở dài, cũng không biết Thần phi lấy đâu ra tự tin cảm thấy mình có thể mạnh ngang bằng Cẩm Y vệ đây?

Nàng chỉ là một người khám nghiệm tử thi có chút mạnh mẽ thôi.

Xét về năng lực thu thập tin tức, thì Cẩm Y vệ đã bỏ xa nàng tới mấy trăm con phố rồi.

Mà vụ án này, phải cần tới năng lực thu thập tin tức, nếu không thì Dục Cảnh đế đã sớm giao vào trong tay Đại Lý tự rồi.

Cũng không biết Thần phi có nhìn ra được sự qua loa của nàng hay không, tóm lại lúc rời đi trên mặt nàng ta đều mang theo nét “vui mừng”.

Sau khi Thần phi rời khỏi, Trang Minh Tâm vội mở cửa sau ra thông gió, sau đó bảo Thôi Kiều bưng lò gấm lên, xông nồi giấm để tiêu độc.

Tiếp do phân phó Tiểu Mãn: “Đi nói cho Hoàng thượng, Thần phi người đã bị cách ly hiện tại đang chạy loạn trong cung, kêu hắn mau tìm cách đi.”

Ngự Lâm quân không được việc, vậy thì phái mấy cung nữ hoặc ma ma sai vặt cao lớn vạm vỡ tới thôi.

*

Nhận được tin từ Tiểu Mãn đưa tới, Dục Cảnh đế lại ném chung trà xuống đất.

Thần phi mất đi Nhị hoàng tử đều khiến người thương xót, nhưng nàng ta kéo Trang Minh Tâm xuống nước làm gì?

Là vì không tin vào Cẩm Y vệ của hắn? Hay là không tin tưởng hắn?

Hơn nữa hắn đã ra mệnh lệnh rõ ràng là đóng cửa Hàm Phúc cung và Dực Khôn cung, tất cả mọi người không được đi ra ngoài, nàng ta lại dám cãi thánh lệnh, chốc chốc chạy tới Từ Ninh cung vạ lây tới Thái hậu và Liêu thái phi, chốc chốc lại chạy tới Chung Túy cung vạ lây cho Trang Minh Tâm, quả thật không để vị hoàng đế là hắn vào mắt!

Hắn vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Cao Xảo, điều hai mươi người từ Hoán Y cục, có mang khẩu trang, phái bọn họ đến thủ ở Dực Khôn cung.”

Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nói cho bọn họ biết, phải thủ kín kẽ vào, một con ruồi cũng không cho bay ra ngoài.”

Hắn nói quá phóng đại, nhưng Cao Xảo đã hầu hạ đến già chừng này rồi, tất nhiên là sẽ tự lắng nghe có chọn lọc, ông khom người đáp một tiếng “Vâng”, sau đó lui ra ngoài.

Dục Cảnh đế giơ tay xoa xoa mi tâm, đêm qua mới từ trên người Trang Minh Tâm tìm được tâm trạng tốt, nhưng giờ vì chuyện này mà đã sớm bay lên tận chín tầng mây rồi.

Nhị hoàng tử đã sốt cao mấy ngày, hắn trai giới tắm rửa, niệm kinh cầu phúc liên tục ba ngày trong điện Bảo Hoa, mong con mình có thể sống qua được cửa ải này.

Ai ngờ lại qua đời rồi.

Hắn rất đau lòng, đồ ăn sáng cũng không ăn được ngụm nào, đã truyền lệnh xuống dưới sẽ nghỉ lên triều ba ngày, cũng bảo chùa Bảo Hoa và Kiều Nguyên Quan sáng mai thay hắn làm một đàn tràng thủy lục* trong chín chín tám mươi mốt ngày.

*Đàn tràng: nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ.

Bên Lễ bộ cũng đã nghĩ xong phong hào vương tước cho Nhị Hoàng tử rồi, để thân phận vương gia chôn cất nhập vào Hoàng lăng.

Là một Đế vương kiêm phụ thân, hắn đã vì con mình mà làm hết những chuyện có thể làm rồi, hắn tự hỏi không thẹn với lòng.

Nếu Thần phi vẫn không hài lòng…

Vậy thì cứ không hài lòng tiếp đi, bằng không thì còn có thể như nào nữa?

*

Gần xế chiều, Trang Minh Tâm nghe nói Dục Cảnh đế dời Ngự Lâm quân đang đóng ở Dực Khôn cung đi, sau đó lại có tin tức hắn phái thêm hai mươi ma ma truyền tới, mới khiến nàng nhất thời hài lòng gật đầu.

Vậy thì Thần phi không còn cách nào chạy loạn khắp nơi nữa rồi.

So hai bên với nhau, vẫn là Phúc tần thức thời, vẫn luôn thành thật ở trong Hàm Phúc cung im lặng như gà, nên Ngự Lâm quân ở chỗ nàng sẽ không bị chuyển đi.

Cẩu hoàng đế mới mất đi con, đoán chừng mười ngày nửa tháng gì đó sẽ không có tâm trạng lật thẻ bài của nàng, Trang Minh Tâm có thời gian rảnh, lại nhớ tới cái ăn.

Thứ nàng nhắm tới lần này chính là trứng muối.

Bởi vì nàng đã quá chán ăn bánh mì và bánh ngọt vào buổi sáng rồi, cứ hoài niệm cháo trứng muối thịt nạc với xíu mại.

Xíu mại là đồ ăn bình thường, Chung Đại và Tiền Hỉ tự làm được.

Trứng muối thì phải tự tay nàng làm.

Vì thế Lý Liên Ưng lại bị nàng sai đi đủ thứ, tìm mất hai ngày, cũng kiếm đủ trứng vịt, bột mặn (muối soda), vôi sống, muối, vụn Hồng Trà, một cành cây bách, bùn vàng, tro than và vỏ ngũ cốc.

Bỏ muối, vụn hồng trà, cành cây bách và tro than vào trong nước và đun sôi lên, sau đó theo thứ tự bỏ thêm muối soda và vôi sống vào, chờ sau khi đã hoàn toàn hòa tan, bỏ trứng vịt đã được rửa sạch để khô vào, quấy lên để trứng vịt hoàn toàn chìm trong đó.

Sau đó bao bùn vàng ở bên ngoài rồi cho vào nước ấm, rồi lăn vài vòng trong vỏ ngũ cốc.

Tiếp đó bỏ vào trong một cái vại gốm, đậy thật kín, chuyển qua chỗ thoáng mát, để trong một tháng là xong.

Sau khi xử lý xong đống trứng vịt, Trang Minh Tâm nhìn thấy còn dư lại muối soda và vôi sống, trong lòng có chút rục rịch, nếu không thì làm chút xà phòng nhỉ?

Nàng là người “tiết kiệm”, lãng phí đồ vật là không tốt đúng không nào?

Rối rắm một lúc lâu, nàng gọi Lý Liên Ưng tới, hào phóng nói: “Tới thiện phòng mua hai miếng mỡ heo.”

Trong thiện phòng mỗi ngày đều tiêu hao mấy cái đầu heo, nên mỡ heo cũng có sẵn, Lý Liên Ưng mang theo hai thái giám tới thiện phòng, rất nhanh sau đã khiêng hai miếng về.

Trang Minh Tâm phân phó Chung Đại, Tiền Hỉ đem đi luyện thành dầu mỡ heo.

Sau đó sai người thêm nước vào vôi sống, tạo thành vôi chín.

Tiếp đó bỏ một cục muối soda vào trong nước, quấy cho đến khi nó lắng xuống đáy, rồi đổ phần nước ở trên ra.

Rồi lọc nhiều lần qua túi lọc làm bằng vải bố, và thứ thu được chính là dung dịch NaOH.

Đem dầu mỡ heo đi đun sôi, rồi bỏ vào dung dịch natri hidroxit, hai thứ này sẽ tiến hành quá trình xà phòng hóa, sau khi làm lạnh là cho ra được xà phòng.

Dự kiến thành công chỉ trong một lần thử.

Kiếp trước có một khoảng thời gian nàng trầm mê vào việc tạo xà phòng, nên nàng hiểu rất rõ quá trình này.

Còn về phần dùng vôi sống và muối soda thí nghiệm tạo ra NaOH, lúc đi học nàng đã từng làm ra một lần, thậm chí có lần không cẩn thận bị dung dịch NaOH tràn ra làm bỏng mu bàn tay, lần đó nàng ấn tượng rất sâu.

Đổ một phần nhỏ dung dịch xà phòng vào khuôn đúc làm bằng bột mì, rồi đổ phần lớn dung dịch xà phòng còn lại vào hộp đựng thức ăn, để trong 24 giờ sau đó tháo khuôn ra.

Sau khi tháo khuôn và cắt nhỏ ra, ủ khoảng chừng một tháng là có thể sử dụng được.

*

Bên chính điện đang vội vã đến bất diệc nhạc hồ*, Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn lại vô cùng buồn chán nhịn không được chạy sang đây xem náo nhiệt.

*Bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất.

Trình Hòa Mẫn tiến tới đứng bên cạnh quan sát Quỳnh Phương đổ chất lỏng xà phòng vào trong khuôn làm bằng bột mì suốt nửa ngày, sau đó quay đầu hỏi Trang Minh Tâm: “Nương nương, người đang làm món ăn gì vậy?”

Nói xong, nàng ta để cái mũi đẹp của mình sát vào rồi hít hà, kinh ngạc nói: “Sao lại không có mùi gì cả?”

Tay Quỳnh Phương run lên, suýt nữa đã đổ dung dịch xà phòng lệch ra ngoài khung, nàng ta không nhịn được cười, nhưng vẫn không bật cười, miễn cho Hòa quý nhân bị mất hết mặt mũi.

Trang Minh Tâm lại “phụt” thẳng một tiếng sau đó bật cười thành tiếng: “Đồ này không ăn được?”

Trần Ngọc Thấm liếc mắt nhìn Trình Hòa Mẫn một cái, hừ nói: “Nương nương làm đồ ăn, là do có hứng thú, người cũng đâu phải đầu bếp, sao có thể chỉ biết làm đồ ăn chứ?”

Trình Hòa Mẫn lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Tỷ tỷ ngươi chớ nói xấu ta chứ, ta so sánh nương nương với đầu bếp lúc nào hả? Đúng, kiến thức ta hạn hẹp, nên mới không nhận ra, còn kiến thức của tỷ tỷ sâu rộng, không bằng tỷ tỷ nói cho ta biết nương nương đang làm vật gì đi?”

Trần Ngọc Thấm không biết đạo lý trong đó, nàng ta ra vẻ hiểu biết “hừ” một tiếng: “Ta mới không thèm nói cho ngươi biết.”

Hai cô bé “chúa hề” này, vừa thấy mặt nhau đã lao vào chọi gà, không đâm chọt đối phương vài câu thì cả người sẽ thấy không được tự nhiên.

Trang Minh Tâm vây xem trong chốc lát, sau đó mới cười nói: “Đây là xà phòng, dùng để giặt xiêm y, so với dùng bồ kết và tro than thì tốt hơn nhiều.”

Trình Hòa Mẫn bỗng nhận ra “ồ” một tiếng, lập tức cười nói: “Người tôn quý như nương nương, không cần phải tự giặt xiêm y của mình, người làm ra cái này để làm gì?”

Dù Trần Ngọc Thấm không nói chuyện nhưng biểu tình trên mặt cũng rất đồng tình.

Hai người đều là quý nữ xuất thân từ thế gia, dạy cho các nàng có suy nghĩ giống các hạ nhân thô kệch ở Hoán Y cục thì không thực tế lắm.

Huống hồ ước nguyện ban đầu khi chế tạo của Trang Minh Tâm, thứ nhất là tự thỏa mãn nhu cầu chính mình, thứ hai là bán công thức này cho Cẩu hoàng đế đổi lấy tiền bạc, không hề có lý tưởng cao thượng “lợi nước lợi dân” kia.

So với hai người này, nàng cũng chỉ giống y như họ thôi.

Trang Minh Tâm cười nói: “Đây là đang chế tạo thử thôi, nên chỉ làm xà phòng đơn giản, sau này có kinh nghiệm, thêm hương liệu, hoa tươi vào là có thể chế ra được xà phòng dùng để tắm gội, rửa mặt và tay được đấy.”

Trần Ngọc Thấm lập tức nói: “Nếu nương nương chế ra được xà phòng, có thể bán cho tần thϊếp vài cục không?”

Hương liệu, hoa tươi đều không tiện lợi lắm, nàng rất thức thời dùng từ “bán”, chứ không phải là từ “thưởng”.

Trình Hòa Mẫn thấy thế, lập tức xuôi theo chiều gió nói: “Nương nương, vậy bán cho tần thϊếp vài cục đi.”

Trang Minh vì động lòng nên thấy hổ thẹn, trong cung mở quán trà sữa thì không ổn, nhưng lén bán xà phòng, thì không tính là vi phạm cung quy.

Nhưng miệng lại dè dặt nói: “Đợi bổn cung làm ra được xà phòng rồi nói tiếp.”

“Vậy chúc nương nương sớm ngày thành công.” Trình Hòa Mẫn chân chó vén áo thi lễ.

Trần Ngọc Thấm cũng chỉ đành vén áo thi lễ theo: “Tần thϊếp cũng chúc nương nương sớm ngày thành công làm ra xà phòng.”

“Không nên ngửi mùi Natri hidroxit nhiều, hai người mau rời khỏi đây đi.” Trang Minh Tâm khoát tay áo, sau đó đeo khẩu trang lại lên mặt một lần nữa.

Trình Hòa Mẫn và Trần Ngọc Thấm nhìn kỹ, quả nhiên trên mặt cung nhân chính điện đều đeo khẩu trang, trên tay còn mang bao tay, phòng hộ vô cùng nghiêm ngặt.

Hai người họ hoảng sợ, vội vàng cáo lui.