Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 17

Tào Thu Dương có thể chấp chưởng Thận Hình Ti 20 năm không phải là không có lý do.

Hắn chẳng những dựa theo yêu cầu của Trang Minh Tâm gọi thái giám đã đánh nhau với Thang Đại Ngưu tới mà còn bảo người mang chiếc xe một bánh Lưu Kỳ sử dụng tới.

Làm việc như vậy không thể nói là thiếu chu đáo.

Vì người chủ thẩm án này là Tào Thu Dương, cho nên nàng biết đương nhiên không chỉ biết chuyện gì đã xảy ra mà còn phải để tất cả mọi người biết chuyện gì đã xảy ra.

Vì vậy nàng đi tới bên cạnh xe cút kít, chỉ chỉ cái đinh sắt lộ ra nửa đầu nhọn, lại chỉ vết thương dài trên tay Lưu Kỳ, giải thích một hồi với Tào Thu Dương.

“Trên cổ tay trái của Lưu Kỳ có một vết thương, vết thương này nhỏ dài, không sâu, chỉ xước da, kết vảy có màu vàng sẫm, phù hợp với những triệu chứng khi bị đinh sắt kiểu này tổn thương.”

Ngừng một chút, nàng liếc nhìn cổ tay Thang Đại Ngưu, lãnh đạm nói: “Nếu là vết thương bị móng tay người khác cào cấu trong lúc giãy dụa tuyệt đối không chỉ có một vết như vậy, vết thương cũng không nhẹ như thế.”

Ý nói chuyện này không liên quan tới Lưu Kỳ, hắn vô tội.

Lưu Kỳ miệng bị nhét vải bố nhưng tai lại không điếc, nghe vậy nhất thời quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu với Trang Minh Tâm.

Nàng không thể chịu được, vội vã phất tay một cái: “Được rồi, dẫn đi đi.”

Tào Thu Dương tự mình gϊếŧ lợn nhưng dù sao cũng đã ăn thịt lợn rồi, Trang Minh Tâm nói một chút là hắn hiểu ngay.

Hắn giơ tay lên, ngay lập tức có hai trong số những người đi theo hắn tiến lên kéo Lưu Kỳ đi ra bên ngoài.

“Ngươi tên là gì?” Trang Minh Tâm đi tới bên cạnh vị thái giám đã đánh nhau với Thang Đại Ngưu.

Tên thái giám vội vàng dập đầu hành lễ, yếu ớt trả lời: “Nô tài tên Lý Nhị.”

“Tên không tệ, vừa nghe là biết một lão nhị cha không xót mẹ không thương.” Nàng ác độc nói một câu sau đó tự làm chính mình tức cười.

Sau khi cố gắng ép bản thân ngừng cười, mới quay lại ngồi trên ghế bằng, hỏi: “Nói một chút đi, sao hôm đó lại đánh nhau với Thang Đại Ngưu? Nói năng cho đàng hoàng, nếu dám giấu diếm cẩn thận Tào công công không tra được hung thủ lại đẩy hết tội lên đầu ngươi.”

Tào Thu Dương: “…”

Chuyện đổ oan mà lại nói ngay trước mặt như vậy là lần đầu tiên hắn thấy trong đời, coi như là thấy một thủ đoạn bịp bợm mới.

“Nô tài nhất định nói thật, tuyệt đối không dám giấu diếm chút nào.” Lý Nhị sợ đến mức toàn thân run lên một cái, lúng búng khai sạch sẽ tới nơi tới chốn.

“Nô tài và Thang Đại Ngưu ở chung một phòng hai ba năm, hàng ngày tuy không tính là thân như huynh đệ nhưng cũng coi là sống chung hòa hợp.

Ai ngờ hôm đó hắn không biết tại sao lại nổi điên, thay đổi phương pháp nhục mạ nô tài.

Nô tài những tưởng rằng hắn thua nhiều tiền nên tức giận trong lòng không muốn so đo nhiều với hắn, vậy mà hắn lại càng tệ hại hơn, ngay cả phụ thân mẫu thân nô tài cũng bị hắn lôi vào mắng chửi.

Nô tài giận nên mới bắt đầu đẩy hắn.

Đoán là người trong các phòng nghe thấy động tĩnh nên mới chạy tới can ngăn, mấy người chen chúc thành một nhóm, lúc đó rất hỗn loạn.

Mãi đến lúc được kéo ra, hắn la lên là móng tay nô tài cào hắn bị thương.

Nô tài nhìn một cái, thấy cổ tay hắn có mấy vết thương khá sâu, có chỗ chỉ bị trầy da, nhưng có chỗ máu chảy dầm dề.

Lúc ấy nô tài đã bắt đầu nghi ngờ, chỉ có đánh nhau vài cái, trên người nô tài cùng lắm là có vài quả đấm, sao hắn lại bị thương nặng như vậy.

Chỉ có điều nô tài chột dạ, sợ hắn báo với chỗ Ngưu công công nên mới bồi thường hắn hai lượng bạc, để hắn tự mình xuất cung mua chút thuốc bôi vào.

Sau đó nô tài nghe được chuyện của Lưu Hương Nhi, nghi ngờ càng nặng hơn, sợ hắn làm chuyện xấu đáng bị thiên lôi đánh mà lại lôi nô tài ra làm bia đỡ đạn nên vội vàng nhờ người báo cho Tào công công.

Nương nương tinh tường, chuyện này thực sự không liên quan tới nô tài.”

Trang Minh Tâm gật đầu rồi lại đứng lên, đi tới bên cạnh hắn nói: “Đưa ngón tay của ngươi ra cho bổn cung nhìn qua.”

Lý Nhị nghe vậy liền vội vàng đưa hai tay ra.

Trang Minh Tâm nhìn chằm chằm móng tay hắn, chân mày dần dần nhíu lại.

Một lát sau nàng hỏi: “Sau hôm đó ngươi có từng cắt móng tay không?”

“Có, có ạ, quả nhiên không gì qua được mắt nương nương.” Lý Nhị liên tục gật đầu không ngừng.

Lại nói: “Nô tài làm việc bên ngoài ngự trù, vì để tiện nhặt rau nên bình thường có để móng tay, không ngờ lại khiến Thang Đại Ngưu bị thương, không tính đến chuyện có lỗi với hắn mà còn mất hai lượng bạc, trong cơn tức giận nô tài đã mài mòn hết mười đầu ngón tay.”

“Vậy thì đúng rồi.” Trang Minh Tâm thầm thở phào.

Lưu Hương Nhi là tú nương của Thượng Y cục, những thứ qua tay hàng ngày đầu là các loại vải tơ lụa, lăng la vô cùng dễ hư, để tránh làm xước, móng tay cũng phải sửa cho tròn trịa mềm mại hơn.

Như vậy những vết thương do móng tay này tạo ra thường sẽ to hơn, hình dải dài hoặc hình quạt, lúc đầu đầu mυ'ŧ có hình cung hoặc hình nửa vòng tròn, vết thương khá sâu, phần đuôi thì nhạt hơn.

Mà móng tay khi trước của Lý Nhị vô cùng sắc bén, vết thương được vạch ra sẽ có dấu nhỏ sắc.

Đương nhiên là không giống.

Lại liên tưởng đến Thang Đại Ngưu cố ý khơi mào rắc rối trước, là một tay cờ bạc, bạc của Lưu Hương Nhi lại không cánh mà bay.

Phải đến một nửa không thể trừ bỏ được mối liên hệ với hắn.

Hắn lại còn có chút thông minh vặt, sợ tra được tội của mình nên thiết kế một cái bẫy với Lý Nhị.

Đáng tiếc, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Trang Minh Tâm thở dài, nói với Tào Thu Dương: “Đem người về thẩm vấn cho tốt đi.”

Thật ra sau khi tìm được người hiềm nghi, thứ Thận Hình ti có chính là đủ loại thủ đoạn ép người khác phải nói thật.

Tào Thu Dương muốn làm những việc vô ích như đưa người tới Chung Túy cung, phỏng đoán là vì muốn ra sức vì lợi ích của nàng, thay nàng nâng cao tên tuổi.

Như vậy sau này có vụ án thực sự khó hiểu có thể quang minh chính đại tới nhờ nàng giúp đỡ.

Nàng không cần nâng cao danh tiếng, nhưng ý tốt thì nàng nhận.

*

Dùng ngọ thiện đơn giản, mang theo rương kiểm nghiệm và đồ dùng để che miệng mũi, nàng cùng Quỳnh Phương đi Thần Vũ môn phía Bắc hoàng cung.

Quỳnh Phương là người bên ngoài, không thể so sánh với Thôi Kiều, nhưng để đưa Lý Liên Ưng và những cung nhân khác muốn đi ra ngoài còn phải tới chỗ Trương Đức phi xin thẻ bài, mang nàng ta theo đỡ được nhiều việc.

Lúc đến Thần Vũ môn, Dục Cảnh đế đã đến.

Hắn đã cởi bỏ quần áo phục sức màu minh hoàng của thiên tử, thay áo cà sa dài màu xanh, không đeo mão, mái tóc dài cột thành một búi tròn ở trên đỉnh đầu, dùng một đoạn vải màu xanh thắt lại.

Rất có dáng vẻ của một công tử nho nhã.

Điều kiện tiên quyết là chớ có mở miệng, vừa mở miệng sẽ khiến người khác muốn tát hắn mấy cái bạt tai.

“Ngươi đang mặc cái thứ xấu xí nhầy nhụa gì đây? Mắt trẫm bị sự xấu xí của ngươi chọc mù,”

Trang Minh Tâm: “…”

Trên người nàng là áo đối khâm ngắn tay màu xanh ngọc, bên dưới mặc quần dài màu xanh sẫm, áo đối khâm tay ngắn giúp hoạt động được thuận tiện, cổ áo được buộc lại ở trong quần dài.

Vừa gọn gàng lại chịu được bẩn.

Nếu mặc trang phục làm bằng vải không dính bẩn hoặc sai người chế tạo khăn choàng làm bếp thì vốn chẳng kịp thời gian.

Nàng lười đôi co mấy chuyện này với hắn, chỉ lãnh đạm nói: “Nếu không để thần thϊếp tự mình đi đi.”

“Thần thϊếp sợ hoàng thượng lại giống như lần trước lúc thấy thi thể của Lưu Hương Nhi, ói lên ói xuống không ngừng, quấy rầy thần thϊếp làm chính sự không nói, chỉ sợ chọc An Ninh trưởng công chúa không vui.”

Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nói thôi, những đứa cháu bình thường có hình vi như vậy, chỉ sợ cô mẫu lúc ấy sẽ lấy chổi quét ra ngoài, nhưng Dục Cảnh đế là cháu bình thường sao?

Không những không thể đuổi đi còn phải mau mau chóng chóng mời thái y, nếu không vạn nhất long thể có mệnh hệ gì vậy coi như làm ra đại tội.

Ngay lúc con gái ruột người ta qua đời, cái sự ồn ào không sạch sẽ đó chẳng phải khiến người thêm loạn sao?

Dục Cảnh đế: “…”

Mình đang bị chê hay sao?

Khá lắm Uyển tần, đúng là to gan lớn mật!

Hắn lập tức bày ra vẻ “giận dữ”, nhưng nhìn ánh mắt giảo hoạt, gương mặt đầy mong đợi của nàng, hắn liền nín lại.

Hắn không mắc lừa đâu!

Chuyện đã đồng ý với tiểu cô mẫu An Ninh không thể hủy bỏ, cho nên nhất định phải để nàng xuất cung, hắn vốn không định “mời” nàng, lại còn đang “giận dữ”, nhưng cũng ngại khi đi theo.

“Hừ, lúc trước là trẫm không phòng bị,” Hắn biện hộ một câu sau đó đắc ý nói. “Lần này trẫm đã để người chuẩn bị túi thơm hương bạc hà, lúc cảm thấy ghét sẽ ngửi một cái, đương nhiên sẽ không ói nữa.”

Trang Minh Tâm nhếch mép.

Ngây thơ, còn tưởng rằng có mỗi mùi thối thôi ấy?

Chờ đến lúc nhìn thấy lòng gan phổi ruột với phần não trắng lòa, chỉ mong người còn có thể đứng vững.

*

Hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa đầu bằng sơn đen thường gặp trong kinh thành, đằng trước đằng sau đều có lính cấm vệ và cẩm y vệ thay thường phục bảo vệ, xuyên qua những con hẻm trong phố đi vào Uông phủ nằm ở phố Đông Hoa phía Đông thành.

Từ lúc lên ngôi làm hoàng đế, ngoại trừ năm ngoái xuất cung chia buồn vì bá tổ phụ bên ngoại cưỡi hạc thăng thiên thì đây là lần thứ hai hắn xuất cung.

Hắn vén mành xe thành một cái lỗ nhỏ, đôi mắt hơi có chút tò mò mới lạ đưa ra bên ngoài quan sát xung quanh.

Nhưng Trang Minh Tâm lại không có hứng thú lắm.

Tuy nàng xuất thân từ đại tộc có danh thế, nhưng bởi vì trước đó, hai đôi sinh đôi của phụ mẫu đều chết yểu, họ nghe lời thầy tướng số, đưa nàng ra dạy dỗ như con trai nên đôi sinh đôi thứ ba là các nàng mới sống sót.

Bởi vì rất là trân quý, lại có cảm giác dạy dỗ như nam nhân cũng là ủy khuất cho nàng nên nhiều chuyện phụ mẫu cũng tùy ý nàng, chính vì vậy nàng ngang hàng với những nam nhân chính tông, cũng tự do hơn rất nhiều.

Khắp kinh thành chưa từng có chỗ nào nàng chưa chạy tới, cùng chưa có khung cảnh nào nàng chưa từng ngắm qua.

Nói phạm lời kiêng kị chứ cứ coi như giờ bị án treo luôn thì cũng không uổng công nàng tới thời cổ đại một chuyến.

“Đó là chó con sao?” Dục Cảnh đế bất ngờ chỉ tay ra bên ngoài, kích động hỏi Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm thò đầu ra nhìn qua một cái, thấy một công tử con nhà giàu đầu dầu má phấn dắt một con chó cực kì phô trương.

“Ừ.” Nàng đáp lại một tiếng rồi khinh thường nói: “Phẩm chất còn kém xa so với con thần thϊếp nuôi trước kia, huấn luyện cũng không được tốt, nhiều nhất chỉ bắt được gà rừng, những thứ như thỏ, hươu nai, hoẵng muốn nó bắt được thì đúng là hi vọng xa vời.

Chuyện Trang Minh Tâm có chó săn Dục Cảnh Đế đã biết từ sớm, chỉ có điều giờ lại nghe những điều nàng nói còn nhiều và hấp dẫn hơn những điều hắn thấy thích, nên lòng có hơi ngứa ngáy không kìm nén được.

Hắn thử dò xét: “Nàng tự mình nuôi chó, đưa cho người khác chăm chắc hẳn là không yên tâm đúng không? Nếu không yên tâm thì lúc hồi cung đưa nó tới bên cạnh đi?”

Còn có chuyện tốt đẹp tới mức này sao? Trang Minh Tâm chỉ cảm thấy nàng bị cái bánh bất ngờ rơi từ trên trời xuống này đập lủng đầu.

Nàng đã sớm lập mưu để đưa “tướng quân” vào cung, chẳng qua chó săn không giống với sủng vật như mèo chó, hay nói cách khác nó nhất định có khả năng sát thương.

Đi xin xỏ Trương Đức phi cũng vô dụng, đương nhiên nàng ta không chịu gánh sự liên đới này đâu.

Bên chỗ Trịnh Thái Hậu nàng cũng không có trọng lượng lắm, mở miệng không nổi.

Cẩu hoàng đế lại có thể làm chủ nhưng lỡ đâu hắn dùng chuyện hầu hạ để trao đổi thì tự nàng lại rơi vào tiến thoái lưỡng nan.

Ai ngờ hôm nay vừa mới xuất cung vấn đề khó khăn không đánh đã tự xong.

Quả nhiên người tốt có báo ứng tốt, mới giúp Lưu Hương Nhi tìm được hung thủ mưu hại nàng ta, phúc báo đã đến ngay lập tức.

Nàng không tiện biểu hiện quá rõ ràng, chỉ nở một nụ cười nhạt, hơi cúi đầu xuống: “Đa tạ hoàng thượng khai ân, nếu Tướng Quân biết nhất định sẽ rất vui.”

“Tướng quân?” Dục Cảnh đế nhăn mày: “Chó của nàng lại dùng cái tên này? Thật to gan, nàng không sợ các võ tướng vạch tội phụ thân nàng dạy con gái không có phép tắc?”

Trang Minh Tâm không sợ thật, tên này vừa hay là do tổ phụ cho.

Tổ phụ nói văn võ trời sinh không hợp nhau, phải không hợp mới đúng, nếu “cùng phe với nhau”, hoàng đế ngự trên chỗ cao kia liền cảm thấy không an tâm.

Giống như ba vị các lão trong nội các vậy, họ lấy đâu ra nhiều thâm cừu đại hận đến như thế, hơn phân nửa là tranh đấu cho hoàng đế nhìn, non nửa còn lại mới vì lợi ích của bản thân.