Những chuyện phát sinh bên ngoài, Trang Minh Tâm không hề hay biết.
Nàng bên này vừa mới vào cung, lại có tính chú trọng tiểu tiết, thích gọn gàng ngăn nắp không chịu nhường ai, trong mắt nàng, tất cả những thứ đã được sắp xếp thỏa đáng ở Chung Túy cung đều không đáng vừa lòng.
Chúng phi tần hậu cung nếu không lăn lộn trở thành chủ vị một cung, gạo muối thịt cá rau cải theo phân lệ được phân phát tự động tới phòng bếp thì chỉ có thể ăn cơm chung từ ngự thiện.
Chủ vị một cung thì có quyền có phòng bếp nhỏ riêng.
Nội vụ phủ chọn hai người học nghề, đến nồi còn chưa động được mấy ngày mới vào ngự trù qua cho nàng sai phái, bị nàng trả lại ngay tại chỗ.
Nàng còn chê xây phòng bếp ở Đông Nhĩ phòng thì mùi khói dầu sẽ khiến nàng sặc chết, để Tượng Tác giám phái người vội vàng dời tới Tây Thiền điện ở Hậu điện.
Lúc này mới qua nửa ngày, Nhị cô nương đã một tay đắc tội với Nội Vụ phủ, Ngự Trù và Tượng Tác giám, Quỳnh Phương thật sự muốn khóc. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội xung quanh không có người ngoài, tận tình khuyên nàng một hồi.
Tai Trang Minh Tâm ù ù, không nói chuyện nửa câu nghe không lọt lại còn liếc mắt nhìn Quỳnh Phương, lời thốt ra cũng rất châm chọc.
“Này không ổn thỏa, kia không nên, ngươi cũng thật lắm lời, khó trách lúc cô nương các ngươi bỏ chạy mang theo Liễu Nhứ chứ không mang theo ngươi, Liễu Nhứ đương nhiên không thích giảng đạo lí bằng ngươi!”
Trước khi vào cung, nàng cũng từng nghĩ sống khiêm tốn ẩn nhẫn phía sau cánh cửa đóng kín để có thể cho cuộc sống gia quyến của mình tạm ổn định, nhưng khi biết Dục Cảnh đế để mình ở cùng một cung với Trần Ngọc Thấm, Trình Hòa Mẫn, nàng biết những tính toán trước kia của mình đều là vô ích.
Nếu cuộc sống ngày sau nhất định phải loạn cào cào, vậy điều nàng nên suy tính đầu tiên đó là làm thế nào để cho mình dễ chịu khoan khoái nhất chứ không phải phí tâm tư đi bắt chước Trang Tĩnh Uyển.
Cho nên, thứ nàng muốn chính là khoe khoang, chính là tùy theo ý mình.
Diễn dịch hoàn hảo cái gì gọi là “tiểu nhân đắc chí liền ngông cuồng” làm như vậy người khác sẽ lại cảm thấy nàng khác hẳn lúc trước, cũng chỉ cảm thấy tất cả trước giờ của nàng đều là giả bộ, thực ra nàng là người nông cạn tục tằn.
Nếu Trang Tĩnh Uyển biết hình ảnh của mình bị hại, chỉ sợ sẽ tức chết đi được, như vậy cũng coi như nàng ‘hồi đáp’ chuyện nàng ta phá hỏng việc kén rể của mình.
Điều kiện tiên quyết là nếu như nàng ta còn sống.
Mặt Quỳnh Phương đỏ lên, có ý muốn vì mình mà giãi bày mấy câu nhưng cũng không biết biện hộ từ đâu, dù sao lời Nhị cô nương nói đều là sự thật.
Một hồi lâu sau, nàng ta mới cố gắng đẩy mình lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương nương chớ nhắc lại chuyện chạy hay không chạy, cẩn thận ở đây tai vách mạch rừng.”
Trang Minh Tâm luyện công phu mười năm, trừ phi cao thủ hàng đầu còn không đừng mong có thể qua mặt được đôi tai thính của nàng.
Nhưng nàng cũng không phản bác, Quỳnh Phương là nha hoàn của Trang Tĩnh Uyển, cùng chung một thuyền, phản bội nhà cái là chuyện không thể, nhưng chưa chắc đã một lòng với mình.
Vừa đúng lúc Thôi Kiều dẫn hai cung nữ Cốc Vũ và Hạ Chí đi vào, trong tay ba người đều ôm bọc quần áo.
Thôi Kiều đặt bọc quần áo lên bàn trên giường đất, lần lượt mở từng cái ra.
“Thượng Y cục mang xiêm áo của nương nương tới đây, nếu nương nương không bận rộn cho bằng mặc thử qua xem.
Nếu không vừa người, nô tỳ lập tức mang về Thượng Y cục để các nàng sửa sang cho tốt, tránh để lỡ thỉnh an sáng mai.”
Sau khi tiên hoàng hậu hoăng thệ, Dục Cảnh đế không lập hậu nữa, phượng ấn lúc này do Trương Đức Phi và Vệ Hiền Phi cùng nhau trông coi.
Tú nữ mới vào cung đều phải đến thỉnh an hai người Trương Đức phi và Vệ Hiền phi trước rồi sau đó được hai nàng dẫn đi bái kiến Trịnh thái hậu.
Thật ra không cần thử cũng biết đương nhiên là vừa người.
Thượng cung Thượng Y cục Bùi Cẩn là cô nương dòng thứ bên ngoài Tổ gia, Trang Tĩnh Uyển được lưu tên, mẹ kế bên Bùi thị đã qua chào hỏi nhà nàng, Bùi Cẩn đương nhiên sẽ chiếu cố bản thân nàng hơn bình thường.
Chỉ là chuyện này không thể nói rõ, chính vì vậy mà Trang Minh Tâm vẫn đứng lên, để Thôi Kiều hầu hạ mặc thử một lần.
Kết quả đương nhiên là rất vừa.
Thôi Kiều thở phào một cái, lại dùng tư thái của kẻ dưới hỏi ý kiến của Quỳnh Phương: “Cô nương thấy sáng mai nương nương mặc bộ đó có thỏa đáng hay chưa?”
Quỳnh Phương cô nương là nha hoàn của Uyển tần nương nương, đương nhiên hiểu rõ sở thích của chủ tử hơn cung nữ mới qua hầu hạ như nàng ta.
Chỉ có điều chuyện này thực sự là làm khó Quỳnh Phương, nàng đâu có hiểu biết gì về sở thích của Nhị cô nương.
Dù sao hàng ngày Nhị cô nương đều mặc nam trang, không mặc màu lam thì cũng là màu chàm, màu già tới mức ngay cả Nhị lão gia cũng không thèm để tâm.
Mình sỉ vả là một chuyện, lúc có người ngoài ở bên cạnh vẫn phải bảo vệ mặt mũi cho “người của mình”, chính vì thế Trang Minh Tâm quyết định thay nàng.
“Bối tử vàng nhạt, yếm hồng, váy màu cỏ xanh đi.”
Thượng Y cục tương đương với cửa hàng thợ may tay nghề cao, vải vóc đều do Nội vụ phủ cung cấp.
Mười hai bộ xiêm áo ngoại trừ một bộ bối tử màu vàng nhạt, một bộ bối tử màu xanh, mười bộ còn lại đều có màu đỏ, rõ ràng là cạm bẫy.
Nàng chỉ muốn tự dày vò bản thân mình ở một mẫu ba phân đất của Chung Túy cung, dù sao cũng có thể thi thoảng vui vẻ cùng Dục Cảnh đế, có thể không để tâm tới những sóng gió bên ngoài, càng không có ý định gây hấn với Trương Đức phi và Vệ Hiền phi đang trông coi phượng ấn.
Thôi Kiều không phải là người nhiều lời, thấy Uyển tần nương nương tự mình chọn xong, vội vàng bảo Cốc Vũ mang bộ này đi ủi nóng xông hương, còn mình thì dắt theo Hạ Chí đi sắp xếp những món đồ đưa tới còn dư lại.
Trang Minh Tâm đang muốn đi nghỉ trưa thì thái giám tên Lý Trúc Tử nhanh chân bước vào.
“Nương nương, Hòa quý nhân ở Tây thiền điện cầu kiến.”
Trước khi nàng bái kiến Trương Đức phi, Vệ Hiền phi và Trịnh thái hậu, những phi tần phân vị thấp hơn nàng trong cung không thể tới bái kiến nàng tỏ vẻ tôn ti trên dưới, nhưng trong cùng một cung điện thì khác.
Nàng là chủ vị của Chung Túy cung, Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm và Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn bị nàng quản lý, hai nàng phải tới bái kiến nàng trước thời hạn, lắng nghe lời nàng dạy bảo.
Trang Minh Tâm tiến cung từ sáng sớm, lại dày vò nửa ngày như có như không, vậy mà Hân quý nhân của Đông thiền điện vẫn chưa có động tĩnh gì, ngược lại là Trình Hòa Mẫn mới vào cung không lâu tới thỉnh an trước.
Nàng gật đầu nói: “Mời nàng vào đi.”
*
“Tần thϊếp ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Trình Hòa Mẫn mặt tròn như trứng thiên nga, mắt hạnh, sống mũi cao, môi đầy, trời sinh dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.
Sau khi đi vào, nàng khom khom người với Trang Minh Tâm, mi mắt hơi cong, đôi môi tách ra tỏ ý mỉm cười, nhất thời sắc đẹp khuynh đảo càng đậm hơn, toàn thân như được thêm ánh sáng.
Trang Minh Tâm suýt nữa thì bị sự chói sáng này làm cho hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm cảm thán cẩu hoàng đế đúng là diễm phúc không cạn, dáng vẻ của mình cũng được coi là bắt chẹt người khác lắm rồi, không ngờ còn có một Trình Hòa Mẫn tuyệt sắc như vậy.
Nàng giơ tay lên ra hiệu, cười híp mắt nói: “Muội muội không cần đa lễ, tới đây, qua bên này ngồi đi, chúng ta nói chuyện phiếm.”
Trình Hòa Mẫn theo lời ngồi xuống bên còn lại của bàn trà trên giường lò, quan sát phía đông chính điện đang trưng bày một phen, cười nói: “Không ngờ nương nương đã sắp xong rồi, giờ đã thu dọn thỏa đáng tất thảy, bên chỗ thần thϊếp còn lộn xộn mãi chưa ra đâu.”
Nội vụ phủ yêu cầu hôm nay nhập cung nhưng không quy định giờ, đây là đang ám chỉ mình nóng lòng tranh sủng, sáng sớm đã dọn vào cung đây.
Trang Minh Tâm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đó là do muội muội không ra hậu điện xem rồi, Tượng Tác giám đang chuyển gạch dựng tường nhà bếp ở đó, rối loạn hết cả.
Hơn nữa cứ coi như có thể làm xong trong hôm nay, cũng phải chờ khoảng ba đến năm ngày cho khô sạch sẽ mới có thể sử dụng được, trước chỉ có thể ăn cơm ngự trù mang tới cùng các muội mà thôi.”
Trình Hòa Mẫn: “…”
Đang biểu thị phân vị mình cao nên được sắp xếp phòng bếp nhỏ đây mà, nụ cười trên môi Trình Hòa Mẫn nhất thời đông cứng lại.
Một lát sau, nàng ta mới giương mắt nhìn về hướng Đông Thiền điện một cái, hỏi nàng: “Trần tỷ tỷ đã bái kiến nương nương chưa?
Nghe nói hoàng thượng khá sủng ái Trần tỷ tỷ, một tháng ít cũng bảy tám ngày bảo Trần tỷ tỷ tới hầu hạ, còn đặc biệt cho phép Trần tỷ tỷ có phòng bếp riêng…”
Ngừng một chút, nàng lại cau mày ra vẻ u sầu, khích bác ly gián nói: “Vốn tưởng rằng Trần tỷ tỷ muốn làm chủ vị của chính điện Chung Túy cung, không ngờ hoàng thượng lại bỏ qua Trần tỷ tỷ, sắc phong nương nương.
Tính tình Trần tỷ tỷ tần thϊếp cũng biết một hai, không hề độ lượng gì cho cam, chỉ sợ lúc này đã hận nương nương lắm không chừng, nương nương phải tự hiểu rõ mới đúng.”
Nói rất hay, làm như dù Trần Ngọc Thấm được phong làm chủ vị Chung Tuý cung thì nàng ta không thống hận vậy, ba nhà Trang, Trần, Trình bọn họ từ thời tiên hoàng còn tại vị đã là kẻ thù của nhau, cho tới tận bây giờ vẫn chưa phân được thắng bại.
Trang Minh Tâm nghiêm túc nhìn nàng ta, vô cùng có lòng tin nói: “Hoàng thượng yêu tài, trước khi Trần tỷ tỷ vào cung cũng là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, sau khi vào cung cũng liên tục tạo ra những kiệt tác mới có thể độc chiếm ân sủng của hoàng thượng.
Nghe nói ngày nay trong cung cũng có rất nhiều tần phi không có tu dưỡng muốn thu hút sự chú ý của hoàng thượng mà không biết làm thế nào, trong bụng trống trơn không có thực tài…
Muội muội không giống bọn họ, Trình các lão khen ngợi muội không chỉ có một lần, còn nói nếu muội muội là nam nhi, Trình gia lại có thêm một trạng nguyên lang, có thể thấy học thức của muội muội còn cao hơn mấy thứ chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh kia nhiều, có lẽ chưa được bao lâu đã có thể được hoàng thượng coi trọng rồi.”
“Những thứ chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh” dĩ nhiên ám chỉ Trần Ngọc Thấm.
Sau đó còn “yo” một cái: “Đến lúc đó đừng nói đến Tần vị, tứ phi hẳn cũng chỉ là chuyện nhỏ, muội muội cũng đừng quên chiếu cố tỷ tỷ một chút,”
Trình Hòa Mẫn: “…”
Mình vừa mới mở đầu khích bác ly gián, nàng cũng trở tay đáp trả một chưởng khích bác ly gián, nhưng lại có thể nói đến những điều trong tâm khảm mình.
Cũng may Trần Ngọc Thấm không có ở đây, nếu không càng phải kiêng dè nhiều hơn.
Trang Tĩnh Uyển này đúng là giỏi làm bộ làm tịch, ngày thường ra vẻ đại lượng, dịu dàng hiền thục, vậy mà ở đằng sau miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy.
Quả đúng như lời tổ phụ nói, người nhà cái không ai là đèn kiệm dầu cả!
Trình Hòa Mẫn vội vàng làm ra vẻ thẹn thùng không dám nhận, ngượng ngùng nói: “Tần thϊếp cùng lắm là có đọc qua vài cuốn sách, biết mấy chữ mà thôi, sao có thể so sánh với tài nữ như Trần tỷ tỷ, nương nương làm khó tần thϊếp quá!”
Trang Minh Tâm đang muốn mở miệng nói thêm, liếc mắt lại thấy Lý Trúc Tử đang đứng dáo dác ngoài cửa như có chuyện muốn bẩm báo liền triệu hắn vào.”
Lý Trúc Tử bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, Lục Chá tỷ tỷ bên cạnh Hân quý nhân cầu kiến.”
“Để nàng vào đi.” Trang Minh Tâm và Trình Hòa Mẫn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều toát lên vẻ tò mò.
“Nô tỳ ra mắt Uyển tần nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Lục Chá là một tiểu cô nương 16, 17 tuổi, sau khi đi vào liền hành lễ, nói: “Nương nương chủ vị Chung Túy cung, quý nhân tiểu chủ nhà chúng nô tỳ vốn nên tự mình tới bái kiến, không may hôm qua tiểu chủ thấy mệt, hôm nay lại còn trúng phong…
Quý nhân tiểu chủ sai nô tỳ tới thay mặt tiểu chủ chịu tội với nương nương, xin nương nương thứ tội!”
Sau đó lại đưa đôi hộp mình đang cầm trên tay cho hai cung nữ hầu cận là Lập Xuân và Lập Hạ.
Nàng ta vén nắp từng cái một, có vẻ hơi đắc ý nói: “Đây là quà quý nhân tiểu chủ bảo nô tỳ tới dâng chi nương nương, hai thất gấm dệt kim này được hoàng thượng thưởng mấy ngày trước.
Nghe nói hàng dệt kim của Giang Ninh năm nay tạo ra nhiều kiểu mới, tổng cộng nạp lên cũng không được mấy thất, trong cung trừ Thái hậu nương nương cũng chỉ có Đức phi nương nương và Hiền phi nương nương được một thất!”
“Thay bổn cung cảm ơn tiểu chủ các ngươi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, tỏ ý Lập Xuân và Lập Hạ thu lại.
Rồi cười nói với Lục Chá: “Vải Nội vụ phủ mang tới theo quy định màu sắc già nua, hoa văn cũ kỹ, ta đang buồn vì vải không đẹp, tiểu chủ nhà các ngươi mang tới đúng lúc quá.”
Khoe khoang mình được cưng chiều? Để Nhâm tổng quản Nội vụ phủ, môn sinh của nhà họ Trần đưa tới một đống vải cũ kỹ rồi tự mình bố thí hai thất vải cống phẩm?
Rất tốt, Trần Ngọc Thấm dám đưa thì nàng cũng dám nhận.
Nàng còn muốn đưa tới Thượng Y cục làm thành xiêm áo, làm xong thì khoác đi khắp nơi, gặp ai cũng nói là Hân quý nhân đưa, trắng trợn thổi phồng Hân quý nhân được cưng chiều tới mức nào, thay Trần Ngọc Thấm kéo thêm dăm ba kẻ thù.
Trình Hòa Mẫn ở bên cạnh xem trò vui thấy các nàng ngấm ngầm hại nhau ngươi chết ta sống nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ chút nào, bởi vì nàng ta cũng sẽ nhận được năm thất vải màu sắc già nua hoa văn cũ kĩ theo phân lệ…
Nàng ta cố làm ra vẻ bất đắc dĩ phải chen miệng, nói: “Đáng tiếc thần thϊếp không có vải tốt như Trần tỷ tỷ, không thể phân ưu cùng nương nương.”
Vừa nói, nàng ta vừa liếc mắt với cung nữ Ngọc Khánh của mình.
Ngọc Khánh vội vàng lấy hà bao từ trong tay áo ra đưa cho Trình Hòa Mẫn.
Trình Hòa Mẫn đón lấy, tự mình mở ra, nàng ta móc từ bên trong ra hai khối hồng ngọc đỏ tươi lớn như trứng chim bồ câu.
Vừa đưa ra cho Trang Minh Tâm nhìn vừa nói: “Hai khối ngọc này là nhiều năm về trước tổ phụ tần thϊếp tình cờ có được, tần thϊếp là dạng tầm thường, làm nhục vật tốt như vậy cũng không hay.
Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy trên dưới toàn cung cũng chỉ có nương nương có thể hưởng dụng vật tốt như vậy, cho nên đặc biệt biếu tặng nương nương, xin nương nương vui lòng nhận cho.”
Trang Minh Tâm: “…”
Lại là màu đỏ, lại là trên dưới toàn cung chỉ có mình mới có thể hưởng dụng, một hơi đào hai cái hố, là sợ quăng không chết hay sao?
Nàng nhận lấy, chuyển tay thả vào nắp trên của chiếc hộp trong ngực Lập Hạ, híp mắt cười nói với Trình Hòa Mẫn: “Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vẫn là câu nói kia, Trình Hòa Mẫn dám cho thì nàng dám nhận.
Quay đầu bảo Thượng Y cục chế hai cây trâm phượng, sau đó phân cho Trình Hòa Mẫn một cây, gặp người liền khen Trình Hòa Mẫn với mình tỷ muội tình thâm, còn chịu đem hồng ngọc cực phẩm của tổ phụ cho nàng cùng hưởng.
Đến lúc đó để xem Trình Hòa Mẫn có tức hộc máu hay không.