Giang Hân Đóa không ngủ cũng không biết tại sao, từ khi vợ chồng Tục Nghiêu quay về mụ đều nháy nháy mắt phải không yên ổn, nằm một chỗ căn bản không chợp nổi mắt. Hơn nữa hôm nay Nhạc Phỉ Sơn ra ngoài muộn là để bàn luận về quân đoàn vong linh, mụ tò mò kết quả nên luôn đợi trong phòng khách.Mụ vất vả lắm mới đợi được chồng về, vội vàng bật dậy hỏi han: “Sao lại về muộn vậy? Có phải nhiều người phản đối Tục Nghiêu dưỡng quân đoàn vong linh lắm không?”
Ngữ khí của mụ bộc lộ rõ ràng đây là cái kết mụ mong muốn, mụ đương nhiên không cần Tục Nghiêu ngày càng mạnh mẽ hơn được rồi. Nhưng Nhạc Phỉ Sơn không hề cho mụ một nửa con mắt, nhìn “bóng người vô hình” trên sofa hỏi: “Cuối cùng mày muốn gì?”
Giang Hân Đóa sợ hết hồn: “Ông đang nói gì? Ông đang nói chuyện với tôi hả?”
Nhạc Phỉ Sơn giờ mới nhớ ra, Giang Hân Đóa không nhìn thấy gì. Lão day hai bên thái dương, nói với Giang Hân Đóa: “Chồng trước Trịnh Nghĩa Dương của bà đang ở đây đấy.”
Giang Hân Đóa hồn siêu phách lạc: “Ô-ông nói gì cơ? Chồng ạ, xin đừng nói linh tinh.”
Nhạc Phỉ Sơn chỉ vào ghế sofa nói: “Tôi không nói bậy. Lão đang ở trên ghế salon.”
Đèn phòng chớp chớp lúc sáng lúc tối, rèm cửa sổ bị thổi tung lên. Rõ ràng cửa sổ đóng chặt, trong phòng không hề có gợn gió! Giang Hân Đóa trợn mắt rú lên “Á!” một tiếng, nhào vào người Nhạc Phỉ Sơn.
Nhạc Phỉ Sơn đối diện với kẻ từng bị mình hại chết, không thể vững chãi được như ngày thường. Đặc biệt đây còn là chuyện không thể để người khác biết, lão hạ lệnh cho đội cận vệ bên ngoài, trong lòng lão cũng đủ hoảng loạn. Biện pháp lão dùng để đối phó với kẻ địch, đối với “người” này không thể có tác dụng!
Giang Hân Đóa không nhìn thấy Trịnh Nghĩa Dương, thế nhưng mụ thấy đèn nhập nhoạng đột nhiên sáng, rèm cửa ngừng lay động thì nhỏ giọng hỏi: “Lão ta đi chưa?”
Nhạc Phỉ Sơn không nói gì, Giang Hân Đóa đột nhiên cảm thấy như bị người siết cổ!
“Ọe!” Cả người mụ bị nhấc bổng lên. Mụ liều mạng quờ quạng kéo “đôi tay” kia xuống, nhưng không hề sờ được vào thứ gì! Rõ ràng có thứ đang kẹp chặt cổ mụ lại, rõ ràng là có!
“Mày buông bà ấy ra ngay!” Nhạc Phỉ Sơn hét lên tiến tới kéo Trịnh Nghĩa Dương ra nhưng vô dụng, trực tiếp xuyên qua linh thể Trịnh Nghĩa Dương.
“C-chồng… ơi… cứu…” Mắt Giang Hân Đóa trợn ngược, phảng phất như sẽ tắt thở sau 1s.
Trịnh Nghĩa Dương lúc này mới buông tay, mặc kệ Giang Hân Đóa ngã trên nền đất.
Giang Hân Đóa dùng hết sức hít thở. Nhạc Phỉ Sơn tiến tới đỡ mụ ta dậy, lần thứ hai hỏi Trịnh Nghĩa Dương: “Rốt cuộc mày muốn gì ở đây hả!”
Trịnh Nghĩa Dương nhìn sắc trời bên ngoài, không nói gì. Trong phòng lại nổi lên cơn gió, ông ta biến mất. Nhạc Phỉ Sơn thở một hơi dài, hỏi Giang Hân Đóa: “Sao rồi?”
Giang Hân Đóa chưa thoát khỏi cảm giác nghẹn thở kia, há miệng run rẩy nhìn xung quanh: “Lão lão lão lão lão ta đi chưa?”
Nhạc Phỉ Sơn đáp: “Ừm.”
Đôi mắt Giang Hân Đóa ngập tràn phẫn nộ: “Nhất định là Nhạc Dao, nhất định là khụ khụ khụ, nhất định là nó giở trờ! Tôi biết thừa nó tới sẽ không có chuyện gì tốt đẹp!”
Nhạc Phỉ Sơn cau mày không nói gì.
Giang Hân Đóa trong đầu không biết nghĩ gì, đột nhiên tiến tới nắm tay Nhạc Phỉ Sơn: “Hay chúng ta đi tố cáo Nhạc Dao? Tố cáo nó lợi dụng năng lực xâm phạm sự an toàn của người khác! Như vậy Đế quân hẳn sẽ không bỏ qua, nhỉ? Ông mau đi tố cáo nó!”
Nhạc Phỉ Sơn đáp: “Bà bị điên hả? Lúc tố cáo nó nói gì? Nếu để Trịnh Nghĩa Dương trình diện trước Đế quân, lão nói hết chuyện trước kia ra, bà còn muốn sống nữa không!”
Giang Hân Đóa hô to: “Tôi mặc kệ! Nếu như Trịnh Nghĩa Dương lại đến thì sao… Ưm ưm ưm!”
Nhạc Phỉ Sơn bịt miệng mụ lại: “Bà nói nhỏ chút không được hả!”
Giang Hân Đóa tưởng Trịnh Nghĩa Dương quay lại, nhìn trái nhìn phải, nhưng mụ có thể nhìn chỗ nào chứ? Nhạc Phỉ Sơn nói cho mụ khi trời sáng vong linh sẽ về với mặt đất, mụ mới thả lỏng hết dây thần kinh ra.
Nhưng mụ nào có hay, trò vui tất cả chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Trước đó Tục Nghiêu ra lệnh cho Yến Kiệt tra xem Nhạc Thiên Ngọc gần đây dừng chân ở trạm trung chuyển nào, Yến Kiệt tra ra trạm Ly Thiên Hà, mà trạm này gần đây có 13 phi thuyền lớn nhỏ khởi hành tới dị tinh. Yến Kiệt gửi số hiệu cho Tục Nghiêu, Leslie thì tra xét qua thông tin hành khách một lần.
“Leslie, tra xét xem trên 13 chuyến phi thuyền kia có vị bác sĩ nào không, đặc biệt là bác sĩ chỉnh hình.”
“Anh nghi ngờ Nhạc Thiên Ngọc phẫu thuật chỉnh hình?”
“Trước mắt mà nói, thích hợp cho nhân loại sinh tồn nhất có Tarot và Hua tinh, những tinh cầu khác có thể du lịch trong ngắn hạn, không thích hợp cư trú trong thời gian dài. Nhạc Thiên Ngọc được nuông chiều từ nhỏ, nó không thể ở một mình tại một nơi xa lạ quá lâu, Nhạc Phỉ Sơn nếu muốn đảm bảo an toàn cho nó, cách tốt nhất là chỉnh hình rồi dùng thân phận người khác quay về Tarot sinh sống.”
“Nhưng Nhạc Phỉ Sơn thật sự mạo hiểm vậy sao?” Yến Kiệt cảm thấy Tục Nghiêu phân tích rất hợp lý, nhưng Nhạc Thiên Ngọc là chứng cớ quan trọng nhất về việc quá phận năm đó của Nhạc Phỉ Sơn, anh còn hoài nghi xem Nhạc Phỉ Sơn có để nó sống không ấy, chứ chưa nói tới việc đưa nó quay lại Tarot tinh sinh hoạt.
“Lão bây giờ không phải dám hay không, mà là muốn hay không.” Tục Nghiêu nói, “Nếu như chúng ta không thể triệu hồi vong linh, tôi cam đoan Nhạc Thiên Ngọc trời chưa kịp sáng đã chết rồi. Giờ chúng ta triệu vong linh tới, Nhạc Phỉ Sơn sẽ dao động.”
“Ý Tục ca là, Nhạc Thiên Ngọc biết gì nên Nhạc Phỉ Sơn mới không dám mạo hiểm gϊếŧ chết nó ngay lập tức?”
“Không khác mấy. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán trước mắt.”
Dừng lại một chút, Tục Nghiêu hỏi: “Leslie, tra được kết quả chưa?”
“Có ạ.” Leslie trả lời, “Trong số các hành khách có bác sĩ nhưng không phải bác sĩ chỉnh hình, trước đấy nửa tháng cũng không có ạ. Hơn nữa tôi cũng tra lí lịch của các bác sĩ, không ai có vấn đề.”
“Hay Nhạc Phỉ Sơn đã đưa một bác sĩ tới nơi nào khác rồi?” Yến Kiệt nói, “Nếu vậy, phạm vi quá rộng.”
“Nếu đi sớm thì khả năng không cao lắm, nhiều năm như vậy không đả động tới, nếu như internet không bùng nổ thì lão sẽ không đưa nó đi.”
“Nếu muốn làm phẫu thuật chỉnh hình, ít nhất cũng nên tìm một bệnh viện điều kiện tốt một chút chứ? Rời khỏi Tarot, nơi có điều kiện y tế tốt nhất chính là Hua tinh và tinh cầu quặng mỏ. Nhưng trên tinh cầu quặng mỏ quản lý rất nghiêm ngặt, thiết bị chữa bệnh đều ở trên phi thuyền, khả năng không cao lắm.”
“Thật ra còn một nơi nữa cần tra xét một chút.” Tục Nghiêu nói.
Leslie và Yến Kiệt trăm miệng một lời: “Là nơi nào ạ?”
Tục Nghiêu đáp: “Huyết Ngục tinh.”
Huyết Ngục tinh ở một nơi rất xa xôi, khoảng cách từ Tarot tới nơi ấy không hề gần. Nơi này đa số là phạm nhân, phần lớn là trọng phạm, nếu muốn đánh tráo thân phận thì đây là một nơi lý tưởng. Hơn nữa, ai có thể đảm bảo trong số tù nhân đông đảo ấy sẽ không có ai có thể giúp Nhạc Thiên Ngọc phẫu thuật chỉnh hình?
Leslie và Yến Kiệt lại bắt tay vào điều tra.
Nhạc Dao ngủ được một buổi sáng, tỉnh dậy thì Tục Nghiêu lại bị gọi tới điện Đại Nguyệt nghị sự, ước chừng phải đi thêm vài ngày nữa. Nhạc Dao không thấy chồng đâu thì ngồi đờ đẫn trên giường một lúc, sau đó bấm đốt tay tính toán phát hiện Nhạc Thiên Ngọc vẫn sống. Mặt khác, thủ vệ trong nhà hình như nhiều hơn trước. Cậu đứng ở cửa sổ nhìn xuống thì thấy. Cận vệ Trường – Hàn Mặc hình như đang nói gì đó với người trong đội, phía sau còn có tầm chục người đang đứng nghiêm.
“Cậu Tiểu Nhạc sớm ạ.” Âm thanh Leslie trong máy truyền tin vang lên, “Tướng quân đang trong phòng nghị sự, ngài ấy dặn tôi sau khi ngài tỉnh dậy thì phát video này lên ạ.”
“Video gì cơ?” Nhạc Dao hỏi.
“Đây ạ.” Leslie nói thông qua máy truyền tin, chiếu video lên mặt tường.
1 giây sau, Tục Nghiêu xuất hiện trên màn ảnh. Anh ở một bên thắt nút quần áo, vừa cười nói: “Chúc cục cưng buổi sáng tốt lành, nhìn em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức dậy. Hôm nay tôi phải đi họp cả ngày, tối về nhà hơi trễ. Ban ngày không có việc gì làm có thể lên chợ online mua sắm, hoặc nhớ tôi.”
Nói xong anh đứng bên mép giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán Nhạc Dao say ngủ: “Tối gặp lại.”
Nhạc Dao: “…”
Rõ ràng chỉ là hình ảnh thôi, Nhạc Dao xem xong tâm lý lại có chút ấm áp.
Cậu mặt dày yêu cầu Leslie replay, xem xong nhỏ giọng: “Cái lão già này, đúng là… Khụ!”
Leslie cười cười: “Vốn tướng quân định đưa ngài tới nhà thủ trưởng dùng bữa tối nhưng họ Nhạc tuyên bố với bên ngoài Nhạc Thiên Ngọc chết rồi, thời gian này không quá ổn. Tướng quân nói vài ngày sau mới đi ạ.”
Nhạc Dao suy nghĩ một chút: “Tôi biết rồi Leslie.”
Thật ra cậu còn muốn gặp bạn đời của Quan Tuyết Phong nữa, muốn Tục Nghiêu tìm người đưa cả mấy tượng gỗ nhỏ hình mặt trời, đám mây, sấm sét với lốc xoáy trước đó đã làm, giúp người trị mất ngủ không thể nuốt lời.
Group Diệp Lâm Nhiên lập ra lấy tên “Tiểu phân đội trị liệu mất ngủ”, Nhạc Dao thỉnh thoảng sẽ vào nói hai câu. Thế nhưng ai cũng bận rộn, bình thường cũng không có nhiều thời gian tám chuyện. Hơn nữa tượng gỗ còn chưa gửi đi nên bọn họ chưa thấy hiệu quả, không khí trong nhóm tương đối yên tĩnh.
Nhạc Dao nghĩ Diệp Lâm Nhiên chắc chắn đã biết cậu tới Tarot rồi, chỉ có điều vì vài nguyên nhân nên không thể chủ động tìm tới cửa mà thôi. Cậu tới tìm chú Minh: “Chú Minh ơi, chú nói xem giờ nếu như cháu ra ngoài thì có mang lại phiền toái không ạ?”
Chú Minh: “Không phiền phức, ngài muốn đi đâu ạ?”
Nhạc Dao: “Cháu muốn tới thăm bạn đời của thủ trưởng Quan ấy ạ. Cháu thấy thủ vệ hôm nay hình như nhiều hơn, giờ đi ra ngoài không an toàn ạ? Cho bọn họ thêm công việc hay thế nào ạ?”
Chú Minh cười nói: “Tôi không biết. Thật ra không cần phải dùng nhiều thủ vệ tới vậy, ngài rời khỏi tầm mắt làm thủ trưởng không yên tâm thôi, vậy nên phái cận vệ Trường phái thêm người tới. Nói đi nói lại hiện giờ cũng không ai dám chọc vào ngài đâu ạ, Đế quân và Đế hậu coi trọng ngài lắm đấy, ai dám kiếm chuyện vào thời điểm này chứ.”
Nhạc Dao nghĩ ngợi, ừ thì cũng đúng. Cậu nhanh chóng liên lạc với Diệp Lâm Nhiên. Cậu biết Diệp Lâm Nhiên là một nhà thiết kế, là một kỹ sư thiết kế phi hành khí gia dụng, đồng thời cũng thiết kế cơ giáp quân dụng cho quân đội. Thế nhưng cậu không biết vị này công tác ở đâu.
Diệp Lâm Nhiên nhận được tin thì hồi âm cực nhanh: “Chú ở Trung tâm nghiên cứu phát minh tại quân đoàn 12. Tiểu Nhạc Dao muốn tới hả?”
Nhạc Dao đáp: “Hiện tại cháu tới được không chú Diệp? Nếu thuận tiện thì cháu sẽ đi vài vòng.”
Diệp Lâm Nhiên cười nói: “Cháu tới thì muốn gì cũng được. Cháu cũng là một thành viên của quân đoàn 12, đi tới quân đoàn của mình thì có vấn đề gì chứ? Đương nhiên là không thành vấn đề. Nếu cháu chưa dùng bữa trưa, tới đây chúng ta thuận tiện có thể cùng nhau dùng bữa.”
Nhạc Dao suy nghĩ, chẳng phải cậu là huấn luyện viên skill đặc thù của quân đoàn 12 thì gì!
Nghĩ thông suốt, Nhạc Dao nhanh chóng rửa ráy sửa soạn đổi qua mặc quân trang, ôm hết đám tượng gỗ lên phi hành khí.
Bữa sáng và bữa trưa có thể gộp lại làm một nha!
Yến Kiệt và người của đội cận vệ cũng đi theo, chú Minh thì ở lại trong nhà. Lúc này ai mà nghĩ tới việc… tới nơi Diệp Lâm Nhiên thì không gặp, thế nào lại gặp khắc tinh của đời Yến Kiệt.
—--
Hết Chương 74