Ngoại trừ Đế hậu và mẹ đang trò chuyện thì những người khác đều thì thầm nho nhỏ với nhau, Tục Nghiêu dùng âm thanh giận dữ tới vậy nên mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Aldrich. Bọn họ chỉ thấy Aldrich vừa trò chuyện với Nhạc Phỉ Sơn xong thì nắm chặt cổ mình, nín thở đỏ bừng mặt giống như vài giây sau lìa đời. Thượng tướng Davis bên cạnh thì thử kéo “người” đang bóp cổ con trai ra, thế nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng! Lão căn bản không sờ nổi vào đối phương! Hơn nữa càng kéo thì “người” kia bay càng cao, con trai lão cũng bị kéo nâng lên theo!
Nguyên soái Khang Kỳ ngồi ở tầng 2 nhìn cháu trai sắp tắt thở tới nơi, đột nhiên tức giận: “Tục Nghiêu! Cậu có ý gì!”
Hoàng đế Côn Tháp cau mày: “Tướng quân Tục Nghiêu, Thiếu tướng Davis vừa nói gì?”
Tục Nghiêu không thèm liếc nhìn Nguyên soái Khang Kỳ, trực tiếp bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: “Thưa Đế quân, Aldrich nói muốn xóa đi kí hiệu trên người vợ tôi, muốn vợ tôi phục vụ cho Quân đoàn 17. Xin lỗi, tôi không thể kiềm chế bản thân dưới tình huống như vậy.”
Lão Davis nghe rõ ràng con trai mình nói gì, lúc này vẫn già mồm quát lên: “Nói hươu nói vượn! Nó cách xa cậu như vậy, sao cậu có thể nghe nó nói gì chứ!”
Tục Nghiêu không để hồn ma mặc y phục người bệnh buông ra, lạnh mặt nói: “Tôi không nghe được, không có nghĩa là có người không nghe được.”
Nhạc Dao nhìn Aldrich bị bóp chết thì thoải mái ơi là thoải mái. Thế nhưng trên mặt cậu lại là biểu cảm sợ hãi, bất an ôm ấy cánh tay Tục Nghiêu.
Lần này đừng nói tới Tục Nghiêu, Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu cũng cực kì tức giận. Hoàng đế Côn Tháp ra lệnh cho Tục Nghiêu trước tiên buông Aldrich ra trước, thấy Tục Nghiêu gật đầu với vong linh hai mắt đỏ tươi kia thì trầm mặt hỏi: “Thiếu tướng Davis mau giải thích xem? Chuyện xóa kí hiệu là sao?”
Aldrich Davis chưa hít thở thông, nghe vậy cũng không dám thất lễ, run cầm cập đứng dậy: “Thưa Đế quân, hắn… Bọn họ vấy bẩn tôi.”
Tục Nghiêu nhìn về phía Nhạc Phỉ Sơn: “Thưa cha vợ, con có vấy bẩn gã không ạ?”
Nhạc Phỉ Sơn bị hai chữ “cha vợ” làm cho giật bắn lên, muốn nói gì nhưng lại thấy hồn ma bệnh nhân nhìn mình, bên mép còn mang theo nụ cười giễu cợt. Lúc đấy Tục Nghiêu không bảo ông ta đi theo, ông ta không đi theo thật, mà chui lên từ mặt đất! Người khác chả sao, lại là chồng cũ của Giang Hân Đóa! Sự việc của lão và Giang Hân Đóa năm ấy bị người này phát hiện, lão không thể không tạo ra một sự việc bất ngờ kết thúc sinh mệnh, giờ thì…
Nhạc Phỉ Sơn đành kiên trì đáp: “Không có.”
Aldrich trợn tròn mắt: “Nhạc Phỉ Sơn, ông nói bậy!”
Nhạc Phỉ Sơn không dám nhìn vào mắt lão Davis và Nguyên soái Khang Kỳ. Lão lên tiếng: “Tôi chẳng cần nói bậy. Tối qua cậu tìm tôi chẳng phải vì chuyện này sao?”
Nhạc Phỉ Sơn nói xong dừng một lúc suy nghĩ, sau đấy bẩm báo với Hoàng đế Côn Tháp: “Thưa Đế quân, cho phép tôi dùng máy truyền tin. Tôi có thể chứng minh mình không sai.”
Bọn họ trước khi tiến vào phải nộp máy truyền tin, không được sử dụng trong điện Đại Nguyệt. Đây là quy củ từ xưa.
Đế quân đáp: “Có thể.”
Tổng quản Mễ Hà nhanh chóng mang máy truyền tin của Nhạc Phỉ Sơn vào. Nhạc Phỉ Sơn khởi động máy truyền tin, chọn một đoạn ghi âm. Bên trong rõ ràng là cuộc đối thoại giữa hai người.
“Có thể khẳng định, người xứng đôi với Nhạc Dao phải là tôi.”
“Nhưng Nhạc Dao và Tục Nghiêu đã kết hôn rồi. Hơn nữa vợ chồng nó đã có con, cậu nói mấy lời này còn có nghĩa lý gì?”
“Đương nhiên là có ý nghĩa. Chúng ta là người quang minh chính đại, nói không với chuyện mờ ám. Hiện tại Tục Nghiêu muốn nắm quyền tại Hua tinh còn phải nhờ vào quân đoàn vong linh của Nhạc Dao, cái này cháu nghĩ đối với đại đa số mọi người là bí mật nhưng với nhà Davis thì không. Chú không thấy năng lực của Nhạc Dao dùng tại quân đoàn 12 quá lãng phí sao?”
“Cậu nghĩ tôi chưa từng nghĩ cách lôi nó về hả? Nhưng nó không chịu, tôi có cách gì?”
“Em ấy không chịu, đương nhiên do Tục Nghiêu đã tiến hành đánh dấu rồi. Ngài cũng biết rồi đấy, Omega trời sinh ỷ lại người đánh dấu mình. Nhưng kí hiệu không phải không thể xóa đi. Quá trình tương đối đau đớn, Nhạc Dao có con rồi cũng khá phiền phức nhưng chỉ cần chú chịu giúp, cháu không phải không có cách.” Aldrich trình bày, “Chú cứ cân nhắc đi. Để Nhạc Dao tiếp tục phục vụ quân đoàn 12, hay là…”
“Hôm nay cậu đến đây ý muốn hướng tới Nhạc Dao chứ gì?”
Trong máy truyền tin là tiếng cười buộc phải bật ra của Aldrich.
Nháy mắt, một dáng người cao lớn vọt tới kéo cổ áo Aldrich, không suy nghĩ nện một quyền trên mặt hắn: “Mày muốn chết!”
Lão Davis nhìn con trai bị đánh đương nhiên không thể ngồi yên, nắm phía sau Tục Nghiêu kéo lại. Nhưng lão lớn tuổi rồi, Tục Nghiêu thì đang ở tuổi trai tráng, nào có nhúc nhích nổi. Tục Nghiêu dùng khuỷu tay hất lão Davis qua một bên, sau đấy lại thêm một đấm nện lên mặt Aldrich.
Tiếng da thịt va chạm ầm ĩ. Tục Nghiêu xuống tay rất nặng, hai đòn đã làm Aldrich rớt vài cái răng!
Rõ ràng biết vậy là sai nhưng không ai can ngăn, ngay cái Hoàng đế Côn Tháp cũng không lên tiếng. Khi ông muốn nói, Đế hậu tiến lên cản lại.
Đế hậu cũng là Omega, vậy nên ngài càng không thể đồng tình! Ngài đương nhiên biết kí hiệu có thể bị xóa, cũng biết Omega sau khi bị đánh dấu sẽ phục tùng ỷ lại theo bản năng. Nếu như đến từ tình yêu, vậy thì chẳng có chỗ nào xấu. Có thể xóa đi kí hiệu? Đây là chuyện tàn nhẫn tới nhường nào chứ!
Nguyên soái Khang Kỳ căn bản đã tức muốn ngất tại chỗ, nhưng chỉ sợ sau khi mình ngất thì cháu ngoại sẽ bị đánh tới tàn phế. Lão đành ra cầu xin: “Thưa Đế quân Đế hậu, Aldrich không hiểu chuyện là do tôi dạy dỗ không tốt, chuyện này cũng rất trùng hợp, rõ ràng có người ám hại.”
Hoàng đế Côn Tháp đập vào bàn, cả giận nói: “Cố ý? Chẳng lẽ có người cầm thương dí sau lưng ép Thiếu tướng Davis nói những lời ấy sao? Thật sự quá độc ác rồi đấy! Thân là tướng lĩnh lại vô pháp vô kỷ như vậy! Quá kì cục!”
Nguyên soái Khang Kỳ uất ức không biết nói gì mới đúng. Chủ yếu ngàn lần không nghĩ lá gan Nhạc Phỉ Sơn lớn tới vậy! Aldrich mới chỉ là một Thiếu tướng, thế nhưng tốt xấu gì cũng là cháu trai lão! Nhạc Phỉ Sơn dám kéo Aldrich ngã ngựa, không sợ sau đó bị cả hai nhà Davis và họ Khang trả thù sao?!
Nhạc Phỉ Sơn thấy đau đớn từng tới từ từng tế bào não. Lão đương nhiên sợ bị trả thù, nhưng càng sợ mất mạng. Lão đã hiểu tại sao Tục Nghiêu không cho con ma bệnh nhân theo, hóa ra là không muốn lão đề phòng thôi.
Tục Nghiêu đánh Aldrich máu me đầm đìa, Hoàng đế Côn Tháp cuối cùng cũng lên tiếng: “Đủ rồi Tướng quân Tục Nghiêu!”
Tục Nghiêu lúc này mới dừng lại, đè thấp giọng: “Nhớ thật kỹ nhé Aldrich, nếu mày dám lần nữa to gan nảy ra một nửa ý nghĩ với Nhạc Dao, tao sẽ để Quân đoàn 17 của mày trở thành quân đoàn vong linh đầu tiên đấy!”
Nói xong anh mạnh mẽ buông Aldrich ra, vững vàng sải bước. Anh cúi đầu trước Đế quân và Đế Hậu: “Tục Nghiêu lỗ mãng, xin Đế quân và Đế hậu trách phạt.”
Hoàng đế Côn Tháp quay sang nhìn Đế hậu rồi nói: “Đúng là có lỗ mãng. Nhưng lần này là cậu sốt ruột bảo vệ vợ, có thể cho qua.”
Đế hậu lúc này mới nguôi giận.
Hoàng đế Côn Tháp bồi thêm: “Thiếu tướng Davis tư tưởng bất chính, đáng ra phải nghiêm phạt! Người đâu! Đưa cậu ra nhốt ra ngoài!”
Lão Davis vội vàng: “Thưa Đế quân, thương thế của nó…”
Đế Quân nói: “Gọi bác sĩ tới đi.”
Nói cách khác, phạt vẫn phải phạt!
Aldrich muốn mở mồm nói chuyện nhưng không thể. Gã ít nhất đã bị đánh rớt 6 cái răng! Hơn nữa mặt sưng vù lên, gã không dám đánh liều, hít thở cũng thấy đau nhói!
Tục Nghiêu không hề liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp tới bên Nhạc Dao vuốt ve lưng cậu, nói với Hoàng đế Côn Tháp và Đế hậu: “Tục Nghiêu tạ ơn Đế quân và Đế hậu đảm bảo công đạo.”
Nhạc Dao cũng nói: “Tạ ơn Đế quân và Đế hậu.”
Đế hậu nói chuyện với mẹ còn chưa thấy đủ, vội vàng: “Đâu có, là cậu ta quá ngông cuồng.”
Dứt lời, ngài thấy Nguyên soái Khang Kỳ không vui thì nói: “Cháu trai của Nguyên soái Khang Kỳ, thật sự làm cho người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.”
Nguyên soái Khang Kỳ muốn bao biện hai câu, một chút lý lẽ cũng không có. Nhiều người ở đây như vậy, mặt mũi đều bị cháu ngoại vứt sạch, đành phải xuống nước: “Thật xấu hổ, là tôi dạy dỗ không tốt.”
Hoàng đế Côn Tháp trầm mặt: “Ngồi xuống đi, mời Tướng quân Tục Nghiêu tiếp tục.”
Tục Nghiêu gật đầu một cái, liếc nhìn những người khác trong phòng hội nghị. Ánh mắt lạnh băng như che kín bởi một làn sương lạnh, đặc biệt là cổ áo dính máu tươi, bên môi treo nụ cười có như không, thật sự làm bọn họ sởn hết tóc gáy.
Lúc này trong điện Đại Nguyệt yên tĩnh cực kì, khi thấy mặt này của Tục Nghiêu, đột nhiên hiểu tại sao anh lại có cái tên “Tục Diêm vương”…
Quá tàn nhẫn.
—-
Hết Chương 72