Tướng Quân Thích Sưu Tập Hoa Hồng Nhỏ

Chương 62

“Chẳng trách ai cũng nói có mẹ kế thì sẽ có cha kế.”

“Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng ta hiểu nhầm cậu ấy rồi?”

“Ngọc chi tâm? Gọi là thỉ chi tâm thì đúng hơn nhỉ?” (thỉ là cờ ứt đó…)

Không thể phủ nhận năng lực tám nhảm của đám người trên mạng. Mới qua nửa buổi tối, đám người này hận không thể đào nhà Nhạc Phỉ Sơn mấy chục năm trước lên. Dĩ nhiên thân phận Nhạc Phỉ Sơn thì vẫn ở đó, đề tài nhạy cảm này bọn họ cũng chẳng dám đi sâu, chỉ loanh quanh Nhạc Dao và Nhạc Thiên Ngọc, còn có nhà họ Giang.

Lẳng lặng đón phong ba: Trước đây từng học chung với Nhạc Thiên Ngọc, nó chính là một bông sen đen thui trong ngoài bất đồng. Năm ấy tổ chức cuộc thi văn nghệ, giáo viên lựa chọn một bạn nhảy giỏi tham gia biểu diễn. Nó vì muốn cướp vị trí này nên bỏ đồ vật bạn ấy dị ứng vào nước uống. Tôi vô tình đi qua bắt gặp, báo cáo lại với giáo viên, kết quả giáo viên lại bảo làm như vậy thì khó mà tốt nghiệp được. Hiện bố mày không còn học chung trường với nó rồi, con mẹ nó cuối cùng cũng được nói hết ra!

B cần có lý: Vốn luôn cảm thấy nó so với Nhạc tam thiếu thì buồn nôn hơn nhiều. Nhạc tam thiếu tuy tính tình táo bạo nhưng ít ra đấy là con người thật của cậu ấy, ai như nó nói một đằng làm một nẻo. Chẳng hiểu sao nhiều người nghĩ nó vô hại. Tâm tư âm u tới mức không dám nhắc tới.

Nhan tiếu: Các người có chú ý biểu cảm của Nhạc phu nhân khi nghe Nhạc Thiên Ngọc nói chuyện không? Bà ta thế mà không thèm can ngăn, trên mặt còn mang nụ cười xem kịch vui kìa. Mẹ tôi ơi, đây là cái gì? Quá đáng sợ!

Ice: Thế nên mới bảo, hình tượng “mẹ tốt” diễn vài năm nay tròn vai quá cơ. Chẳng trách dạy dỗ ra đứa con như vậy. Đúng là có nhiều mẹ thì sẽ có nhiều con.

Ca lợi á: Thầy giáo dạy năng khiếu cho Nhạc Thiên Ngọc với thầy giáo dạy năng khiếu cho Nhạc Dao. Nói Giang Hân Đóa không khác gì mẹ ruột? Hahahaha, cười rớt hết mẹ răng cửa!

Các cư dân mạng nhìn thử, giáo viên của Nhạc Thiên Ngọc đều là người danh tiếng, Nhạc Dao thì toàn người chưa từng nghe tên.

Trùng thiên tiểu pháo đản: Tuy rằng tôi không ưa Nhạc tam thiếu nhưng có thể lý giải tại sao cậu ta ghét em trai mình tới vậy, là tôi thì tôi còn đấm cho vài phát chứ không chỉ giữ thái độ thù địch như vậy đâu. Cái thứ gì kia! Phiền nhất cái loại tâm so với mực còn đen hơn nhưng cả ngày tỏ ra yếu đuối, thật sự Alpha khắp thiên hạ đều thích cái loại Omega ngày hả? Con trai tôi lớn lên muốn tìm vợ kiểu này, tôi sẽ đánh gãy chân nó ngay và luôn!

Người này có hơi ác độc, nhưng không thể phủ nhận cũng có rất nhiều người có chung suy nghĩ. Người không quen biết Nhạc Thiên Ngọc thấy đứa trẻ nõn nà này trên tin tức đều thấy chẳng có gì sai, giờ mới thấy cực kì kinh tởm.

Hoặc là nói giậu đổ thì bìm leo. Trước đây chẳng ai dám nói gì Nhạc Thiên Ngọc, giờ thấy nó gặp chuyện thì mỗi người góp một lời.

Họ Giang vài năm nay gây thù chuốc oán với không ít người, Nhạc Phỉ Sơn leo lên được vị trí này cũng không thiếu người cạnh tranh, chuyện của Nhạc Thiên Ngọc chính là một vết cắt tốt.

Nhà của Nhạc Phỉ Sơn trở nên vô cùng náo nhiệt. Người ngồi trong nhà tự dưng bị tai họa giáng xuống, Nhạc Phỉ Sơn suýt nữa giận đến phát điên.

“Thì ra trước đấy bà nói liên hệ Nhạc Dao thì ra là liên hệ kiểu này à? Giang Hân Đóa à, bà được lắm!” Nhạc Phỉ Sơn chống nạnh đi tới đi lui, lúc thì cầm “ấm trà”, lúc thì cầm “bình sữa”, “Cả mày nữa Nhạc Thiên Ngọc, dám mở mồm kêu anh trai mày ly hôn?”

“Cha, cha nghe con giải thích đã, con thấy anh chà cục đá quá đáng thương nên mới…” Nhạc Thiên Ngọc vẻ mặt chịu uất ức nhìn Nhạc Phỉ Sơn, khóc lóc đến mức mắt đỏ hoe, “Không như đám người trên internet nói đâu.”

“Không phải cái rắm! Lúc đấy tao đã nói thế nào rồi? Tao nói chuyện phòng ngủ của nó đừng có nói với nó trước! Các người được lắm, tự động liên hệ trò chuyện toàn tức với nó chưa tính, còn cố ý nói là tao đồng ý chuyển phòng!” Nhạc Phỉ Sơn nói, “Chẳng trách Nhạc Dao ghét chúng mày rồi quay sang hận lây sang cả tao! Giang Hân Đóa ơi là Giang Hân Đóa, mắt tao mù mới tin mày đối xử tốt với nó!”

“Tôi đối xử với nó có chỗ nào không tốt? Tôi để nó đói, nó lạnh không? Nó toàn mặc hàng hiệu, nó muốn gì tôi mua cho nó cái ấy liền! Giờ ông ở đấy mắng tôi hả?” Giang Hân Đóa nhịn nửa ngày, lửa giận cũng bùng lên, “Ồ, giờ ông biết nó hữu dụng mới hối hận chứ gì. Người đầu tiên đồng ý gả nó tới Hua tinh chẳng lẽ không phải ông? Giờ ông ngang ngược gì với tôi?”

“Tôi nhìn thấy nó thích gì, bà mua cho nó cái đấy mới nghĩ bà đối xử chân thành với nó đấy!”

“Cha ơi, ngài đừng nóng giận mà.” Nhạc Thiên Ngọc khóc lóc, “Ngài nghĩ một ít biện pháp ép chuyện này xuống đi. Nếu cứ tiếp tục thì Aldrich sẽ không thích con mất, con nên làm thế nào giờ? Hu hu hu…”

Nhạc Phỉ Sơn lạnh lùng nhìn Nhạc Thiên Ngọc, hít một hơi thật sâu. Lão ban đầu nghĩ nhóm cư dân mạng đang cố ý hãm hại lão thôi! Đứa con thứ lão cho rằng luôn thiện lương ai ngờ lại tâm cơ tới vậy!

Giang Hân Đóa nhìn Nhạc Phỉ Sơn cau mày, thấy ánh mắt không đúng lắm thì xuống nước: “Chồng à, Nhạc Dao coi như làm lành thì cũng không thân thiết với ông nữa rồi. Lại nói tới Nhạc Thiên Ngọc gần gũi được với Aldrich, ông nên nghĩ xem ai đáng để bụng hơn đấy.”

Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên biết Nhạc Thiên Ngọc cần được chăm sóc, nhưng việc trên internet lan truyền như điên. Video kia sợ đã bị người ta xem qua dăm ba lần rồi!

Lão trầm mặt ngồi trên ghế salon, gọi hai cú điện thoại ra ngoài.

Không lâu sau, Leslie phát hiện có không ít người xóa video. Thủ trưởng ra lệnh cho nó nhìn chằm chằm, vậy nên nó là người đầu tiên biết chuyện này.

“Tướng quân, có cần up lại video bọn họ đã xóa không ạ?”

“Không cần.” Tục Nghiêu đáp, “Vụ này nhóm cư dân mạng sẽ không để chìm xuống, chúng ta nhúng tay lần nữa rất dễ bị phát hiện. Mục đích đã đạt được rồi. Tiếp đến kiểm tra thời gian Nhạc Thiên Ngọc sinh ra, những lần kiểm tra sức khỏe thế nào, làm ở đâu. Còn có thông tin chồng trước của Giang Hân Đóa nữa.”

“Vâng thưa tướng quân.”

“Sao không tra từ sớm? Giờ làm chẳng phải Nhạc Phỉ Sơn sẽ càng phòng bị hơn hay sao?” Nhạc Dao miễn cưỡng vùi trong l*иg ngực Tục Nghiêu hỏi.

Cậu chưa muốn ngủ lắm, xem bát quái quá high nên có chút phấn khởi, có khi mai lại chẳng dậy nổi mất.

Tục Nghiêu hôn lên trán vợ bé nhỏ một cái: “Chưa buồn ngủ à?”

Nhạc Dao đáp: “Hơi hơi, nhưng có chút hưng phấn. Anh còn chưa trả lời em đâu đấy.”

Tục Nghiêu nói: “Trước tôi thử tra, nhưng chẳng tra được cái gì. Mà thái độ của Nhạc Phỉ Sơn với Nhạc Thiên Ngọc, tôi luôn thấy có gì đó sai sai. Hiện tại mấu chốt ở chỗ nếu có người tra ra, nếu xảy ra chuyện gì lão sẽ giải quyết sạch sẽ ngay.”

Nhạc Dao: “Anh muốn làm cho lão tự lòi đuôi?”

Tục Nghiêu: “Ừ. Nếu vậy thì sao? Trước kia em ở nhà họ Nhạc lâu vậy, không phát hiện ra cái gì à?”

Nhạc Dao suy nghĩ một chút: “À… Ở mấy lần trường học kiểm tra sức khỏe nhỉ, Giang Hân Đóa sẽ cho Nhạc Thiên Ngọc ăn một ít vitamin. Bình thường không ăn, khi kiểm tra sức khỏe Giang Hân Đóa sẽ cho Nhạc Thiên Ngọc, nói là bụng đói không tốt này nọ, thuốc vitamin cung cấp dinh dưỡng không ảnh hưởng tới kiểm tra sức khỏe.”

Tục Nghiêu hỏi: “Em xác định đấy là vitamin?”

Nhạc Dao buồn ngủ thật, nhắm mắt lại gối đầu lên tay Tục Nghiêu, giọng nói nhè nhẹ.

Tục Nghiêu nghe giọng điệu cậu nói chuyện thì lòng mềm nhũn rối tinh rối mù, chẳng chuẩn bị gì ra lệnh cho Leslie: “Giải trừ trạng thái máy truyền tin, bổ sung năng lượng. Mặt khác tiếp tục theo dõi sự phát triển trên internet, có gì khác thường thì đánh thức tôi dậy.”

Leslie: “Vâng thưa tướng quân, chúc ngài ngủ ngon.”

Chuyện nhỏ này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của Tục Nghiêu, Nhạc Dao trong bụng có em bé nên khi ngủ sẽ ngủ rất say. Trái ngược với gia đình họ, nhà Nhạc Phỉ Sơn đèn đuốc sáng trưng, có thể nói là cả đêm không ngủ nổi.

Video xóa cũng có xóa nhưng số lần re-up không hề dừng lại, bong bóng tím kia dường như muốn Nhạc Thiên Ngọc đưa ra lời giải thích, cắn mãi không chịu nhả. Dù sao không trắng không đen cũng không dám hé răng.

Những người ở trong forum kia đều có bối cảnh, bong bóng tím cũng chẳng sợ nhà Nhạc Thiên Ngọc. Dưới cái nhìn của cậu ta, Nhạc Thiên Ngọc là kẻ sai. Cậu ta thiệt thòi khi coi Nhạc Thiên Ngọc là bạn bè, Nhạc Thiên Ngọc lại lợi dụng nhau tới vậy! Lợi dụng xong còn ném cậu ta xuống đống phân bị người đời phỉ nhổ, quá đáng ghét rồi đấy!

Bong bóng màu tím 666: Nhạc Thiên Ngọc học chung trường Nhạc Dao, là cái kiểu thấy thì trốn tránh ấy. Nhạc Dao coi mày là gì? Cậu ta căn bản chẳng coi mày là cái thá gì hết, mày còn tỏ vẻ sợ hãi vô cùng. Ha, làm cho cả trường học đều nghĩ cậu ta ở nhà bắt nạt mày thê thảm thế nào. Hahahahahaha, nước đi hay đấy! Thằng điếm thúi!

Bong bóng màu tím 666: Nhạc Thiên Ngọc nhà mày mau ra đây xin lỗi tao một câu! Đem mọi chuyện nói rõ ràng, không thì đừng hòng tao để mày yên ổn!

Ông chủ hậu trường: Đêm nay dưa thật nhiều.

A hành thiên hạ: Cho nên mới nói, biết mặt chưa chắc đã biết lòng nè.

Có người buổi tối gọi điện cho lão Giang về vụ này, lão Giang nghe xong cũng nổi trận lôi đình. Không phải con cháu nhà lão không chống đỡ, mà là con rể lão không chịu ra mặt. Vì thế lão gọi điện mắng Nhạc Phỉ Sơn một chập không ra gì.

“Nhạc Phỉ Sơn! Anh để người trên mạng mắng vợ con anh không ra gì thế hả? Anh sao xứng làm chồng làm cha? Còn không mau nghĩ cách dẹp loạn đi! Mọi người chưa biết Thiên Ngọc là con anh, anh không nghĩ tới sao?”

“Cha nói dễ nhỉ, sao không nhìn việc bọn họ làm ấy! Nhạc Phỉ Sơn này phải vì mấy chuyện ấy xệ mặt đi cầu xin người khác giúp đỡ!”

“Tôi mặc kệ, mau làm chuyện này lắng xuống đi. Chẳng cần họ Giang bị ảnh hưởng, tất cả chúng ta cũng sẽ đều gặp xui xẻo!”

“Biết rồi!” Nhạc Phỉ Sơn tức giận cắt tín hiệu. Ngày hôm qua nhìn Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc ngứa mắt, giờ càng thêm ngứa mắt.

Ông trời lại như muốn xác minh lời lão Giang, toàn bộ đều là xui xẻo đeo bám. Nhạc Thiên Ngọc cả đêm không ngủ, tờ mờ sáng khóc mệt híp mắt một lát, tỉnh dậy thì thấy tin tức Aldrich qua lại với diễn viên múa nổi danh!

Đây là cái gì?

Nhạc Thiên Ngọc nhanh chóng liên hệ với Aldrich. Cổ họng nó hơi khàn, cố ý uống mấy ngụm nước rồi mới dùng cái giọng yếu đuối, đặc biệt chịu uất ức nói: “Al đẹp trai, hôm nay anh có rảnh không? Nếu thuận tiện thì em muốn gặp anh.”

Aldrich lạnh lùng: “Không tiện, không có thời gian.”

Không chờ Nhạc Thiên Ngọc ú ớ thêm câu nào, trong máy truyền tin đã là những tiếng tút tút ngắt tín hiệu.

Nhạc Thiên Ngọc gọi lại, đầu bên kia thông báo: “Xin lỗi, số hiệu máy truyền tin của ngài đã bị đối phương liệt vào danh sách chặn.”

Anh ta block nó rồi!

Nhạc Thiên Ngọc nháy mắt hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch. Dưới nhà có người hầu nhắc nhở: “Thiếu gia Thiên Ngọc, ngài không xuống sẽ muộn giờ học đấy ạ.”

Nhạc Thiên Ngọc giật mình nói một câu: “Biết rồi.”

Thế nhưng căn bản nó nào dám ló mặt tới trường! Nó sợ phải gặp thầy cô bạn bè, cũng sỡ chạm mặt bong bóng tím.

Cuối cùng Nhạc Thiên Ngọc xin nghỉ ba ngày, sau đó ôm chặt mõ gỗ, ngày ngày cầu xin kì tích xuất hiện.

—--

Hết Chương 62