Tục Nghiêu nói “Không” cũng chỉ với mục đích trêu Nhạc Dao, anh chỉ đơn thuần muốn nhìn bộ dạng vợ bé nhỏ giận dỗi nhảy tưng tưng lên mà thôi, cảm giác đáng yêu cực kì. Còn dung nhan đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành, đương nhiên có thể lộ ra ngoài rồi. Hôn một cái không được thì thêm cái nữa, thêm cái nữa không được thì thêm n + 1 cái nữa, sau đấy có thể upload rồi.Cái đồ không biết chữ “tiết tháo” viết như thế nào!
Nhạc Dao một bên hung hăng phun tào, một bên cất lá bùa khai thiên nhãn vừa vẽ vào.
Gần đây không dùng đến bùa thiên nhãn vì nó quá quý giá, không cần thiết sẽ tìm mọi cách hạn chế. Cậu cũng chỉ ngẫu nhiên đưa cho cận vệ Trường một lá để anh có thể trò chuyện với Thân Vi Lâm, lúc khác cũng không cần đến. Ngược lại, hiện tại các vong linh đều có thể trò chuyện với bạn bè trên dương gian thông qua tro nhang rồi.
Cất bùa chú cẩn thận, Nhạc Dao ra xem ít đồ mình in ngày hôm qua. Một nhà hàng cao bằng bánh kem ba tầng, một khách sạn lớn 28 tầng, còn có một nhà lầu cổ kính. Nhà hàng tên “Nhạc Hỉ Lai”, khách sạn cũng là “Nhạc Hỉ Lai”, nhà cổ cũng là “Nhạc Hỉ Lai”. Nhạc Dao chuẩn bị cái tên này làm nhãn hiệu của riêng mình, sau này dưới âm phủ muốn mua cơm hay quần áo cứ tìm hỏi nơi này là được rồi!
“Nhãn hiệu theo họ ngài? Như vậy liệu có ổn không ạ?” Yến Kiệt thấy dù sao đây cũng là thứ dùng ở cõi âm.
“Không sao, không có gì kiêng kị.” Nhạc Dao dọn dẹp một chút đồ dùng dạy học. Hôm nay Tục Nghiêu có việc bận, phái Yến Kiệt tới đón cậu đi. Thật ra cậu thấy chẳng cần thiết, thế nhưng giờ cả sư đoàn đều coi cậu như bảo bối mà nâng niu.
“Hôm nay chúng ta học cái gì ạ?” Yến Kiệt hỏi.
“Giảng kinh.” Nhạc Dao đáp, “Trước tiên tôi giảng cho mọi người một lần, sau này mọi người tự mình đọc theo thôi. Cái này rất có lợi cho người mới, giúp mọi người dễ dàng tiến vào cảnh giới vô ngã hơn.”
Sau ngày đầu tiên đi hòa mình với thiên nhiên, mỗi đồ đệ hằng ngày đều dành ra chút thời gian để “tĩnh tọa”. Tuy rằng chưa thể như Nhạc Dao tiến vào cảnh giới của riêng mình nhưng so với ngày đầu tiên, tâm bọn họ tĩnh hơn rất nhiều rồi. Hiện tại viện trưởng Lưu đã gần đạt tới trình độ của Tục Nghiêu những ngày đầu tiên. Tục Nghiêu lại càng thần kì, có lúc Nhạc Dao dường như cảm thấy được anh đã thành tài rồi.
Nhạc Dao nghi ngời phải chăng Tục Nghiêu đời trước cũng là một huyền thuật sư, không thì tại sao chồng cậu học tập còn nhanh hơn cậu? Năm ấy sư phụ gọi cậu là kì tài trăm năm có một, thực lực Tục Nghiêu so với cậu lại càng mạnh hơn.
“Đúng rồi Yến Kiệt, thủ trưởng nói với tôi cấp trên hạ lệnh xây dựng một website của Hua tinh. Tôi hỏi chút nhé, trên web này có đăng kí tài khoản không?” Nhạc Dao hỏi Yến Kiệt trên đường đi.
“Có ạ. Ngài muốn biết tài khoản từng người hay thế nào ạ?”
“Có một chút. Trên mạng internet công cộng tôi dùng tài khoản của mình, sau khi tới đây thì chưa từng sử dụng lại. Nếu như có website của chính mình thì tốt quá rồi, lúc ấy sẽ có bộ phận tuyên bố quy tắc đúng không? Tôi chỉ cần chấp hành theo là được rồi. Tôi muốn viết một ít nhật kí sinh hoạt, cho mọi người thấy được cuộc sống nơi này thế nào.”
“Không thành vấn đề ạ. Chúng ta có một hệ thống bộ lọc. Khi ngài muốn thử upload nội dung, có thể truyền ra ngoài hay không sẽ có hệ thống nhắc nhở. Nếu là nội dung không thể truyền ra thì upload thế nào cũng sẽ thất bại.”
“Thông minh vậy hả?”
“Khụ! Đúng rồi ạ.” Yến Kiệt ngượng ngùng nói, “Là tôi thiết kế.”
“Lợi hại ghê nha.”
Nhạc Dao cảm thấy chức năng này quá ưu việt. Thật ra cậu cũng chẳng cần khoe khoang cuộc sống Hua tinh hay dung nhan ông chồng đẹp trai Tục Nghiêu, nhưng cậu ghét nhất mấy đứa đã chẳng biết gì còn mồm loa mép giải. Bọn chúng dựa vào cái gì sỉ nhục người nỗ lực vì đất nước trong khi bản thân sống trong nhung lụa? Không có liêm sỉ!
Tục Nghiêu không muốn quá nhiều người chú ý thôi, cũng chẳng buồn giải thích vì anh ấy cho rằng mấy cái này quá nhàm chán. Kết quả bị lôi ra nói xấu.
Như một trò hề, Tục Nghiêu mà xấu thì trên đời còn ai đẹp trai nữa?!
Nhưng cũng không thể trực tiếp upload bức ảnh kia lên forum. Nếu cậu lỡ upload nó lên, đám người kia lại tìm một đống lý do kì quái công kích đánh hội đồng đến ngạt thở, phải có công tác chuẩn bị mới được.
Nhạc Dao một lần nữa login vào forum kia, còn mở topic mới. Cậu block sạch những kẻ mồm miệng xấu xa, để lại những người có đầu óc rồi chọn tấm ảnh sườn mặt Tục Nghiêu post lên. Đây là bức ảnh khi Tục Nghiêu cúi xuống nhìn cậu được Leslie chụp lại, tuy chỉ có nửa khuôn mặt nhưng vẫn tạo đường viền lập thể. Trong biển hoa tím nhạt, một người đàn ông mặc quân trang dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn người trước mặt.
Nhạc tam gia: /
Hà chi li: Móa! Đây là người nào?!
Cửu công cách: Aaaaaaaa! Đẹp trai quá điiiiiii
Trời nắng: Chủ thớt… có chút quen mắt…
Khoảng cách giấc mơ: Cậu ba họ Nhạc?
Bong bóng màu tím: Cái gì? Cậu ba họ Nhạc, lấy ảnh người khác tùy tiện post lên là không tốt đâu nhé.
Nhạc tam gia: Tôi còn chưa kêu tùy tiện công kích người khác là không tốt đâu nhé. Tôi post ảnh chồng mình, không tốt con mẹ bạn ấy
Hà chi li: Tôi phắc, đây là chồng cậu?!
Trước kia Nhạc Dao chưa từng xuất hiện, đám người này đều cho rằng cậu không lượn lờ chơi đùa trên forum. Bong bóng màu tím còn hỏi qua Nhạc Thiên Ngọc, Nhạc Thiên Ngọc cũng thừa nhận điều này. Không nghĩ tới Nhạc Dao đùng đùng xuất hiện! Còn ôm quả bom siêu to khổng lồ thế này!
Chẳng phải đều loan tin Tục Diêm vương xấu xí dọa người à?!
Bách phát bách trúng: Gì đấy? Bức ảnh kia trên mạng ai cũng từng thấy qua rồi? Còn ai chưa biết chồng mày dung mạo hung ác? Đừng mất sạch mặt mũi đem anh ta bêu lên như vậy chứ? Phụt! Còn không sợ bị người gặp được.
Nhạc tam gia: Sao phải sợ bị bắt gặp, ai xấu ai lúng túng cơ! Hi vọng mày đừng có gặp được vợ chồng tao, hại mày tự ti như vậy cũng không ổn lắm heng?
Bách phát bách trúng: Mày! Mày đừng có mà đắc ý! Mày dựa vào cái gì? Gả cho một Sư đoàn trưởng thôi tưởng mình thành một nhân vật lớn?
Nhạc Dao vừa nhìn xong. Chết mất, cái thằng kia lửa giận phừng phừng lớn vậy, chẳng lẽ quen nhau ngoài đời? Cậu gọi Leslie ra: “Leslie, tra được thông tin người kia không? Sao phương thức nói chuyện quen thuộc như vậy?”
Leslie: “Ngài chờ chút, để tôi thử xem.”
Yến Kiệt hiếu kì hỏi: “Thân phận của ai ạ?”
Trước đấy Nhạc Dao đều dùng bàn tay nhỏ gõ phím giả lập ầm ầm, vì buổi chiều cần tĩnh tâm nên cậu không làm phiền Yến Kiệt. Cậu có thể tự mình lắng xuống, thế nhưng những người như Yến Kiệt thì chưa chắc.
Nhạc Dao: “Một thằng thiếu gia ngu ngốc thôi, không có gì đâu.”
Leslie chưa tới 30 giây đã cho ra kết quả: “Thưa phu nhân, đã tra được ạ. Người này tên thật là Bạch Tinh Thương.”
Nhạc Dao: “Tôi biết rồi.”
Bạch Tinh Thương là bạn học cũ của nguyên chủ, cũng là một Omega nam. Học chung nhưng lại không hợp nhau, đại loại là vậy. Nhạc Dao đi học thường cấu véo dày vò cậu ta, nửa ngày đổi tên, trách không được ăn nói độc địa vậy.
Đột nhiên thấy Nhạc Dao hồi xưa tính tình táo bạo cũng có nguyên nhân của nó. Bạo cũng tròn vai lắm, người như thế thật sự rất thiếu đánh.
Nhạc tam gia: Tao gả cho “Phá” Sư đoàn trưởng nhưng ít nhất còn đẹp trai, một lòng vì nước vì dân cống hiến, ai như mày đã chẳng cống hiến được gì còn ở đây làm loạn. Trong nhà có ai biết mày bị như thế này chưa Bạch Tinh Thương? Đừng nghĩ tao không ở tinh cầu mẹ thì có thể ăn nói lung tung. Nói xấu chồng tao câu nữa xem, tao về sẽ cho mày ăn đủ!
Cha của Bạch Tinh Thương và Nhạc Phỉ Sơn quân hàm ngang nhau, chức vị giống nhau nên Nhạc Dao chẳng việc gì phải sợ. Đương nhiên, kể cả có cao hơn cậu cũng chẳng sợ, vừa mới lên cậu đã nghĩ biện pháp rồi.
Bách phát bách trúng im mồm, đại khái không nghĩ tới Nhạc Dao có thể tra xét được thân phận mình. Những kẻ khác ngược lại dồn dập hỏi Nhạc Dao về việc Tục Diêm vương có thật sự đẹp trai tới vậy không.
Quá đẹp trai rồi! Cảm giác diễn viên đang “hot” hiện tại cũng chẳng đẹp tới vậy! Dung nhan đã vậy, quan trọng là cái khí chất dương cương nhưng không mất đi sự ôn nhu kia kìa!
Nhạc Dao “hừ” nhẹ một cái không quan tâm đám người này nữa, cầm khủng long sún đi xuống phi hành khí.
Phi hành khí tới nơi cũng được nửa ngày rồi, thấy cậu bận bịu nên Yến Kiệt cũng không tiện nhắc nhở.
Nhạc Dao đóng tab forum, lắc lắc chuông đi vào trung tâm chỉ huy. Cậu chưa vào được bao lâu trong forum đã có người leak ảnh và comment của cậu lên internet công cộng rồi! Các cư dân mạng bùng cmn nổ!
Bọn họ không tìm được profile của Tục Nghiêu, chỉ có thể tấn công profile Nhạc Dao hỏi xem đây có phải sự thật hay không.
Nỗ lực vươn lên: Nhạc tam thiếu, đây thật sự là Tục Diêm vương ạaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?
Phi thần đại ngư: Trong hình thật sự là nam thần của tôi ư! Ư ư trái tim bé nhỏ của tôi! Ẻm vẫn là con nít mà!
Đương nhiên cũng có những kẻ mang địch ý với Nhạc Dao.
Biên cửu: Vốn cảm thấy Diêm vương gia không xứng, nếu như là thật thì cảm thấy anh ta càng không xứng.
Mưa nhiệt tình: +1. Tôi là bạn học của Nhạc tam thiếu, thành tích tồi tính tình còn không tốt, ngoại trừ gương mặt dễ nhìn thì toàn khuyết điểm, quá đau lòng cho Diêm vương gia.
Tiểu lộ lộ: Lầu trên là chúa hề thật rồi. Diêm vương gia không đau lòng, mày đau lòng cmm à?
Phi thần đại ngư: Tôi chỉ muốn biết trong hình có phải nam thần của tôi không nhaaaaaaaaa
…
Trang cá nhân của Nhạc Dao đã an tĩnh ba tháng, đột nhiên náo nhiệt trở lại. Đương sự là hai vợ chồng lại chẳng biết gì cả.
Chủ yếu là quá bận bịu. Nhạc Dao buổi chiều đi ăn cơm với Tục Nghiêu, buổi tối lại đi đốt thêm vật dụng cho nhóm người Kỷ Phong Vũ.
Cậu đốt nhà hàng, khách sạn với nhà trọ đốt tới địa điểm chỉ định, đốt thêm thực đơn và mấy thứ nữa. Trên thực đơn có mùi vị nhang, thêm vài loại đồ dùng đặc thù. Ví dụ như giấy bút, nhạc cụ, quần áo, đồ chơi, ô tô, kiệu cũng có thể “chọn”, chỉ cần một khoản nhỏ!
Nhang một nén 3 đồng khẩu vị tùy chọn, người mua chỉ cần khai ngày sinh tháng đẻ rồi đặt “tiền” ở điểm chỉ định là được rồi. Còn mấy thứ khác như quần áo, nhạc cụ vân vân thì tương đối quý giá, tiền cũng nhiều hơn, mấy chục đến mấy trăm vạn đều đủ cả.
Ban đầu gửi khu buôn bán, quán rượu, nhà hàng và khách sạn tới cõi âm, Kỷ Phong Vũ đưa những người làm công đã sớm bay gấp tới rộng rãi tuyên truyền. Bọn họ chưa kịp đổi đồng phục vì Nhạc Dao chưa đốt xuống thế nhưng đã có thẻ nhân viên. Để bắt mắt hơn thì thẻ nhân viên đều là quyển sổ nho nhỏ, lúc này các nhân viên đều mang theo bên mình.
Sau đấy ồ ồ vài cái, qua nửa tiếng nơi này đã xuất hiện mấy ngàn vong linh!
“Tôi phắc! Nơi này có quán rượu lớn luôn nè!”
“Còn có nhà hàng!”
“Bồi bàn, nơi này một đêm nhiêu tiền?”
“Ông chủ ơi! Nhang này bán thế nào thế?”
…
Chỉ một lát sau, nhà hàng, quán rượu và khách sạn đã bị các vong linh bao vây tứ phía, nháy mắt đã vây đến mức không còn bóng dáng mấy người Kỷ Phong Vũ đâu!
Nhạc Dao: !!!
Nhạc Dao thấy vậy lắc lắc tay áo Tục Nghiêu: “Chồng ơi, muốn mượn người của anh đến giữ gìn trật tự.”
Bình thường Tục Nghiêu sẽ không nói hai lời đồng ý ngay, nhưng hiện tại Nhạc Dao nhõng nhẽo nửa ngày rồi anh vẫn chưa lên tiếng.
Nhạc Dao quay đầu nhìn nhìn: “Chồng ơi?”
Tục Nghiêu vỗ vỗ động viên lên tay Nhạc Dao, đi về phía quân đoàn vong linh.
—----
Hết Chương 60