Tướng Quân Thích Sưu Tập Hoa Hồng Nhỏ

Chương 57

Tục Nghiêu muốn Nhạc Dao nghỉ ngơi nhiều hơn nhưng cậu luôn đảm bảo mình không có vấn đề gì, nên tiếp tục lên lớp cho nhóm người viện trưởng Lưu. Chỉ lên lớp thôi, không cưỡng ép bản thân dậy thật sớm chỉ cho bọn họ cách tiến vào cảnh giới vô ngã. Nếu thời tiết tốt, cậu sẽ mang nhóm đồ đệ tới một nơi không có rắn luyện tập, hơn nữa đều lên lớp vào buổi sáng. Còn có Tục Nghiêu theo sau bảo vệ, viện trưởng Lưu và bác sĩ Triệu túc trực bên cạnh, bố trí cũng không thiếu đi đâu được.

Tục Nghiêu cũng không có nhiều thời gian theo sau bảo vệ Nhạc Dao, dù sao anh cũng chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi. Anh đi theo nghe giảng cùng họ vì ngày hôm ấy trên núi đã tiến vào cảnh giới vô ngã, vậy nên Nhạc Dao mới kiến nghị anh nên tới. Tục Nghiêu thành tài, chẳng phải tiền đồ vô lượng hay sao?

“Đứa nào nói tôi quá bậy bạ nên không thể học?” Tục Nghiêu gãi nhẹ dưới cằm Nhạc Dao, “Thầy giáo Tiểu Nhạc?”

“Bép!” Nhạc Dao vỗ lên móng vuốt sói xám, “Vốn là đồ bậy bạ, có học sinh nào gãi cằm thầy giáo như anh không hả?”

“Đâu chỉ có cằm của em?” Tục Nghiêu cúi xuống hôn lên môi Nhạc Dao…

Tục Nghiêu ỷ vào tan học, trong phòng không có ai nên vây thầy giáo Tiểu Nhạc trên ghế bắt nạt. Bắt nạt xong mới thấy tự mua dây buộc mình. Anh cúi đầu nhìn “người anh em” cá lớn của mình, quyết định bình tĩnh lại một chút rồi ra ngoài.

Nhạc Dao che miệng, trừng mắt một cái: “Anh cứ thử như thế lần nữa xem, có người đến thì một đời anh minh cũng vứt sọt rác.”

Tục Nghiêu xoay ghế dựa của Nhạc Dao: “Đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt em, cũng đừng để tôi chạm vào ánh mắt em.”

Nhạc Dao hỏi: “Làm sao?”

Tục Nghiêu mặt không đỏ tim không đập: “Trời vẫn sáng.”

Nhạc Dao: “…”

Cái thằng đồ đệ này đúng là đồ đại nghịch bất đạo!

Nhạc Dao nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuồn ra ngoài trước. Cậu đợi ở ngoài một lúc mới thấy Tục Nghiêu đi ra. Tục Nghiêu giúp cậu xách túi nhỏ, hai người cùng nhau đi tới nhà lạnh. Cậu hái chút đồ ăn, Tục Nghiêu vẫn luôn ở cạnh đỡ chỉ sợ cậu ngã.

Thật sự mà nói Nhạc Dao chẳng có cảm giác gì, ừ thì trong bụng có ba đứa lít nhít nhưng bọn nó còn quá nhỏ, cậu ngoại trừ biết chuyện này ra thì cũng chỉ ăn nhiều hơn một ít, mấy thứ khác thì vẫn vậy. Tục Nghiêu quá sốt sắng rồi.

Nhưng phải thừa nhận từ nơi sâu nhất của trái tim, cảm giác này rất hưởng thụ. Trên đời này chẳng ai ghét việc được người mình yêu cưng chiều, trừ khi không phải là yêu.

Tục Nghiêu tay xách hai túi trái cây lớn, một túi rau dưa, một tay còn lại nắm lấy bàn tay Nhạc Dao. Nhạc Dao đi cạnh anh. Về tới nhà thì phát hiện có người đang xếp dỡ đồ trước cửa, từng thùng từng thùng một.

“Đây là cái gì ạ?” Nhạc Dao nhìn thấy chủ quầy siêu thị, chính là chị gái Beta kia.

“Mua cho em ăn, đêm không phải nhịn đói.” Tục Nghiêu đi vào trong sân, “Mọi người vất vả rồi.”

“Không vất vả ạ.” Chị gái Beta cười cười, “Chỉ cần cậu Tiểu Nhạc thích, alo một câu là có người mang tới liền!”

“Hơi nhiều nhỉ?” Chỉ tính sữa đã có vài loại rồi, từ sữa chua uống, sữa chua hoa quả, sữa bò tươi, sữa bò ít đường, sữa dê??? Còn có cái thứ quả vỏ cứng gì gì đó, cá khô, thịt thà này nọ…

“Ăn từ từ, cái gì không thích thì đưa cho tôi.” Tục Nghiêu nói xong quay sang người khuân đồ, “Mọi người vội thì về trước đi, hóa đơn nhớ xuất ra gửi tôi.”

“Chờ chút đã!” Nhạc Dao nói, “Đợi một tẹo.”

Cậu nhanh nhẹn vào nhà mở tủ lạnh cầm cái gì, lượn trong bếp một lúc, lấy ra hai bình thủy tinh bên trong đựng đầy đồ uống ngọt. Nhạc Dao chia cho mỗi người một bình, “Trưa nay làm chè trân châu, mời mọi người dùng thử.”

“Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc.” Chị gái Beta nở nụ cười, “Vậy thì chúng tôi không khách khí.”

“Không phải ngại đâu ạ.” Nhạc Dao xua xua tay, “Bên trong có thêm xoài, không biết mọi người có thích không.”

“Phu nhân thẳng tay lấy điểm tâm của tôi thế nhỉ.” Tục Nghiêu nói, “Thôi, tiện nghi cho bọn họ. Vào nhà đi, không tẹo nữa tôi nhịn không nổi tới giật đồ trong tay họ.”

Chị gái Beta và một anh trai nhỏ đi cùng tự dưng cảm thấy bình nhỏ trong tay cực kì quý giá!

Thật ra bọn họ mở siêu thị, bình thường đồ ăn vặt ăn qua không ít, đồ uống cũng không ít. Thế nhưng thứ trong bình dường như chưa từng được nếm qua, chị gái Beta mở nắp ngửi ngửi một cái. Chỉ là một bình nhựa trong suốt dùng một lần thôi, rất sạch sẽ, mở nắp ra ngửi thấy mùi sữa tươi nồng đậm và hương xoài tinh khiết.

Nếm một miếng, mẹ tôi ơi! Ngon quá! Hương vị sữa tươi ăn kèm với mấy viên tròn trong suốt, cắn còn dẻo dẻo. Thêm một khối xoài, thôi chết rồi chết rồi.

Hai người chưa kịp về siêu thị, bình đã thấy đáy.

“Chị nè, lần sau mang đồ tới nhà sếp nhớ gọi em đấy.” Anh trai nhỏ liếʍ miệng chai, “Vợ sếp lợi hại ghê nhỉ, còn biết làm đồ ngọt?”

“Không thì sao sếp lại mê như điếu đổ, đương nhiên là lợi hại rồi.” Chị gái Beta lắc lắc bình liếʍ từng giọt cuối cùng, hận không thể chạy tới nhà sếp xin thêm bình nữa.

Nhớ lần đầu vợ sếp tới mua kéo, chị còn nghĩ cậu ấy sẽ gây bất lợi gì cho sếp. Giờ nghĩ lại, đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Đúng là một thiên thần bé nhỏ!

Thiên thần bé nhỏ và chồng yêu chia nhau một bình chè trân châu, làm thêm ba món mặn một món canh ăn no căng bụng, sau đấy đi đốt nhang cho hội Kỷ Phong Vũ. Quân đoàn vong linh có người phụ trách phía bên kia.

Ban đầu các quân nhân vong linh không ai biết cách giao tiếp với người dương, sau khi được Nhạc Dao hướng dẫn thì bọn họ có thể biểu đạt mong muốn của mình với người dương rồi.

Hiện giờ đốt đồ vật cũng chẳng đến tay Nhạc Dao. Trừ khi là tình huống đặc biệt, Yến Kiệt và Trần Ứng Vi có thể đốt cho họ.

“Máy in 3d trong nhà em thích làm gì thì làm cái ấy, đồ vật của nhóm người Thân Vi Lâm tôi sẽ mua máy in 3d khác cung ứng, như vậy em cũng có thêm thời gian mày mò làm đồ ngọt rồi.” Tục Nghiêu nói, “Còn có chuyện vui này nữa, họ Giang đang lân la hỏi khắp nơi tìm bằng được nguồn gốc của mõ gỗ, Nhạc Phỉ Sơn chắc lại mặt xệ xuống tìm chú Quan. Tôi đáp ứng chú Quan làm hai cái hàng giả đối phó.”

“Ha, chắc bọn họ cũng sẽ mang bán thôi.” Nhạc Dao đáp, “Vậy thì gần đây tiện tay tạo công ăn việc làm cho hội Kỷ Phong Vũ đi, cũng tới thời điểm phát triến sự nghiệp của em rồi?”

“Sự nghiệp của em?”

“À. Hiện tại em đã có ba bạn nhỏ nên không thể siêu độ vong linh, việc siêu độ dẹp qua một bên đi.”

“Ừm, xong sao nữa?”

“Sau đấy em định bán mấy món đáng tiền.” Nhạc Dao nói, “Anh biết lòng đất có bao nhiêu mộ không? Trước em nghèo mà, nhờ bọn họ dò la giúp em tìm, giờ kêu Kỷ Phong Vũ đi tìm thêm một ít nữa. Nếu có vong linh muốn tới trao đổi đồ vật, em nghĩ là có thể. E còn có thể mở văn phòng thám tử này nọ nữa nè. Đương nhiên phải xem vong linh Hua tinh có thể tự do hành động ở bên ngoài không đã. Hiện tại đã xác định nếu tìm một “vật chứa” thì có thể dẫn họ đi, em chưa có biện pháp để họ dừng chân tại tinh cầu kia, đấy mới là mấu chốt.”

“Được rồi. Chỉ là việc không gây nguy hiểm, không làm em mệt mỏi, mấy cái khác cần gì chồng của em sẽ hỗ trợ, chỉ cần nói thôi.”

“Thật ạ?”

“Đương nhiên. Chồng của em đã lừa em bao giờ chưa?”

“Vậy chồng yêu đi hâm nóng một cốc sữa bò cho em đi, hình như em hơi đói.”

Tục Nghiêu: “…”

Tục Nghiêu nhìn một cái, cơm nước xong xuôi đã qua nửa tiếng chưa?

Nhưng cái này không thể hỏi, vợ con đói bụng thì cần được đút no.

Tục Nghiêu bưng sữa nóng tới, Nhạc Dao tu ừng ực, uống xong cả người thư thái cầm quang não vặn cổ một chút. Cậu đang suy nghĩ tới việc nói cho Kỷ Phong Vũ biết chuyện cung cấp siêu thị vong linh, thêm quán rượu vong linh, mở mang tầm mắt ra bên ngoài phòng ở là cái gì.

Dưới lòng đất vật đáng tiền còn nhiều, dương gian chẳng lẽ không ai xài được. Hiện tại dương gian có người, đào bới tìm kiếm không phải chuyện khó khăn. Hơn nữa giờ cậu không cần đề phòng Tục Nghiêu, muốn bán gì có Tục Nghiêu giúp, rất tiện lợi.

Nhạc Dao suy nghĩ một lúc thì tâm lý thoải mái, chăm chú nhìn Tục Nghiêu một lúc, sau đấy “moah moah” hôn bẹp một cái lên miệng người ta.

Tục Nghiêu ôm người vào lòng, thở dài.

Nghẹn đến mức không nổi nữa rồi.

Nhạc Dao cũng khó chịu, ngoại trừ nhịn thì chẳng còn cách nào khác. Hai người nói xong thì tìm chỗ nào đấy thu hút sự chú ý.

Hai ngày sau, Tục Nghiêu đưa bốn mõ gỗ nhỏ gửi cho Quan Tuyết Phong, hai cái thật và hai cái giả. Hàng thật đương nhiên gửi cho vợ chồng Quan Tuyết Phong, hàng lởm một cái bị Giang Hân Đóa giật về cho cha mụ, một cái đưa cho Nhạc Thiên Ngọc.

Vốn linh ngư thứ hai mụ định giữ cho mình, mụ muốn sinh Alpha cho Nhạc Phỉ Sơn nhưng dù sao cũng không thể thực hiện, hiện tại rất muốn nhìn linh ngư có thật sự linh nghiệm không. Nhạc Thiên Ngọc gần đây làm quen với tướng quân Aldrich. Aldrich và Tục Nghiêu là bạn học, cả hai đều là những gã Alpha kiệt xuất. Tuy người ta lên cấp chậm hơn Tục Nghiêu hai năm, thế nhưng gia cảnh phía sau cực kì hùng hậu.

Tục Nghiêu lợi hại đến đâu thì cha cũng mất rồi, trong nhà chẳng còn một ai. Aldrich thì không, cha của Aldrich là Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ 17, ông ngoại là Nguyên soái thứ nhất trong Tứ đại Nguyên soái Tarot. Bối cảnh này bỏ xa Tục Nghiêu vài con phố. Nếu có thể trèo vào cửa lớn, nằm mơ cũng có thể mỉm cười.

Đến lúc ấy Tục Diêm vương đã là cái thá gì, toàn bộ gia sản của gã cũng không đủ cho nhà này liếc mắt một cái!

Cá nhỏ hàng lởm không khắc tên, Giang Hân Đóa cũng không biết mục đích sử dụng là gì. Mụ giao cá nhỏ cho Nhạc Thiên Ngọc, bên môi nở nụ cười đắc ý như thể Aldrich đã là con rể mình vậy.

(TBC)

Lờ the editor: Thề tôi muốn skip sạch mấy đoạn có con dì ghẻ với thằng trà xanh vcl, mà mấy chap sau đúng kiểu bọn nó chiếm phải đến gần nửa chương truyện :). Yên tâm là chúng nó sắp bị nghiệp quật tơi tả rồi hệ hệ =)))))))))))))

Spoiler alert!

Bong bóng màu tím 666: Mày đừng nghĩ tao không biết thật ra mày mê mẩn Tục Diêm vương! Tục Diêm vương cưới Nhạc Dao không dám lộ vẻ ghen ghét ra ngoài, đúng là đồ dối trá ghê tởm! @Ngọc chi tâm

Nhạc Dao có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc em không có bằng chứng gì có thể vạch trần sự giả dối của Nhạc Thiên Ngọc, bằng không dứt khoát nên nhân cơ hội này đẩy nó ngã một cái.”

Tục Nghiêu: “Ai bảo không có? Leslie đâu.”



“Chả trách, có mẹ kế thì sẽ lòi ra cha kế.”

“Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chúng ta đều hiểu nhầm cậu ta?”

“Ngọc chi tâm? Thỉ chi tâm mới đúng nhỉ?” (thỉ là shjt đó…)



Bong bóng màu tím 666: Nhạc Thiên Ngọc học chung trường Nhạc Dao, là cái kiểu thấy thì trốn tránh ấy. Nhạc Dao coi mày là gì? Cậu ta căn bản chẳng coi mày là cái thá gì hết, mày còn tỏ vẻ sợ hãi vô cùng. Ha, làm cho cả trường học đều nghĩ cậu ta ở nhà bắt nạt mày thê thảm thế nào. Hahahahahaha, nước đi hay đấy! Thằng điếm thúi!

Bong bóng màu tím 666: Nhạc Thiên Ngọc nhà mày mau ra đây xin lỗi tao một câu! Đem mọi chuyện nói rõ ràng, không thì đừng hòng tao để mày yên ổn!



—-

Hết Chương 57