Trần Kiều đứng ở cạnh cửa nhìn, mẹ cùng Hoa nhi giúp đỡ anh dọn giường dọn chuyển tủ, phía dưới giường đầy rẫy các loại thóc mà chuột trộm tha không biết từ đâu đến. Nhân cơ hội này, anh nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, phía sau góc tường, những lỗ hổng có thể nhìn thấy trên trần nhà đều được anh xây bịt lại. Cả ba người đều đổ mồ hôi vì mệt, Lý Tồn Căn phấn khởi nói rằng anh sẽ thay giường và tủ, đồ đạc trong phòng đều đã cũ, có thâm niên còn lâu hơn cả tuổi của anh.
Vốn dĩ anh lấy xi măng ra dùng bà mẹ đã không hài lòng rồi, bà phàn nàn "Người ta chỉ mua đồ đạc khi cưới con dâu. Con không có việc gì thì mua mới làm gì ?"
Lý Tồn Căn nhìn thoáng qua Trần Kiều, không vui nói "Sớm muộn gì cũng phải thay. Nhân lúc trời nắng đẹp, con sẽ nhờ chú mua giúp một bộ."
Bà mẹ mặc kệ anh, vẫy vẫy tay áo đi ra ngoài.
Lý Tồn Căn chạy đến trước mặt Trần Kiều, mặt mày hớn hở, trên trán hạt mồ hôi sáng lấp lánh, hơi thở anh tràn đầy khý phách của một cậu thanh niên “A Kiều, buổi tối hôm nay em sẽ không phải sợ nữa, sẽ không có chuột cắn em.”
Trần Kiều cảm thấy không vui và nghĩ thầm ‘cho dù anh có lấy lòng tôi nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là một món quà nhỏ rẻ tiền thôi, đừng mong tôi sẽ cảm động!’