Trần Kiều thì ngồi bất động bên cửa, không phải cô không cử động, mà cô chỉ cần có một động tĩnh nhỏ thì mắt của bà mẹ và Lý Trường Thụ liền quét tới, họ xem cô giống như một tên trộm vậy. Cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý khi họ đang rất cảnh giác trông coi cô, lần này cô phải chuẩn bị đầy đủ trước khi nghĩ đến việc trốn thoát. Ngoài cửa có tiếng reo hò của lũ trẻ rượt đuổi, nô đùa, kèm theo tiếng gầm rú của chiếc xe máy cũ kỹ.
Một người đàn ông trung niên xách túi đi vào sân chào Lý Trường Thụ, nhưng Lý Trường Thụ xua xua tay ra hiệu ông ta đang có việc bận. Sau đó, Trần Kiều nhìn thấy Lý Tồn Căn đang kéo một con lợn nhỏ từ phía sau nhà ra, tiếng kêu thảm thiết của con lợn vang lên ‘éc éc..’.
Lý Tồn Hoa đứng bên cạnh ôm lấy Trần Kiều, trông có vẻ hơi sợ hãi, Lý Trường Thụ giúp đỡ cháu trai mang con lợn nhỏ ra, sau đó liền thấy người đàn ông trung niên rút con dao trong túi ra rạch một đường giữa hai chân sau của con lợn, không biết ông ta dùng con dao gì để mổ mà chưa đến mười lăm phút đã hoàn thành xong.
Cô lo lắng nhìn chằm chằm, người đàn ông trung niên đứng dậy “Được rồi, béo quá, lợn con được chăm nuôi rất tốt nha. Chăm cho tốt để cuối năm nhanh nhanh bán nó, bán được giá cao là có tiền đóng tiền học phí cho Hoa nhi rồi. "
Ông ta lại quay lại hỏi tình hình học tập của Hoa nhi, thoáng thấy Trần Kiều xinh đẹp đứng ở gần cửa, ông ấy liền cười với Lý Tồn Căn “Bé ngoan, đã lâu không gặp. Trước đó, không thấy anh lo cưới vợ. Bây giờ, chăm chỉ sinh hoạt, sớm sinh một đứa con trai mập mạp để hiếu kính mẹ nhé.”
Bọn nói tiếng địa phương nên Trần Kiều không hiểu rõ lắm. Lý Tồn Căn không nhịn được bèn quay sang nhìn cô với vẻ mặt ngượng ngùng và xấu hổ.
Còn Trần Kiều hoàn toàn không để ý đến những gì họ nói, cô chỉ nhìn chằm chằm vào vũng máu trên mặt đất, con lợn con vẫn đang nằm đó rêи ɾỉ vì đau đớn, cô cảm thấy hơi khó thở, như thể cô đã nhìn thấy chính mình thông qua hình ảnh này.