Vào làm việc được gần một tuần , Dĩ Yên đang chuẩn bị sắp xếp cho chuyến đi công tác cùng Trình tổng tại Phùng Quang, hào hứng chuẩn bị vật đồ cần thiết , trong lúc đang cẩn thận lấy đồ quan trọng bỗng cô mở phải ngăn kéo chứa đầy ảnh chụp cùng đồ vật kỉ niệm giữ cô và Vu Chính.
Chợt ngẩn người ra , cô thấy mình thật buồn cười , khư khư giữ một hình tượng cho bản thân , yêu người khác từ cái nhìn đầu tiên thì thôi đi , vậy mà còn yêu đơn phương từng đấy năm , chịu mọi sự giày vò khi hắn lại có một người sánh đôi, đến cả chấp nhận yêu nhau những tưởng hạnh phúc dài lâu thì hoá ra cũng nhận lại sự phũ phàng .
Nhưng có lẽ cái ngốc nghếch nhất mà cô thấy đó chính là cô lại không hận hắn, cô vẫn luôn yêu hắn, vì điều gì chứ .
Thoáng nghĩ đã thấy tim đau nhói rồi, nhưng cô không đổ giọt nước mắt nào , cười hắt ra rồi đóng lại ngăn kéo dọn dẹp lại đồ , vệ sinh cá nhân xong lên giường đánh một giấc để mai có tinh thần thoải mái lên xe đi công tác.
……
- Công chúa , làm ơn ….chúng ta sẽ kết thân chứ,..hãy nói là nàng đồng ý đi…hãy nói đi….
Khuôn mặt của người nam nhân thống khổ gào thét trong đêm mưa, ngọn tóc búi cao giờ đã rơi dính trên khuôn mặt theo làn nước , khuôn mặt góc cạnh , hàng mày lưỡi kiếm nhíu chặt , đôi mắt nam nhân sắc bén đang hằn những tia máu . Chàng quỳ gối dưới đất ướt nhẹp bẩn thỉu , cố níu vớt tà váy áo của người con gái chàng gọi là “công chúa” .
Mưa xối xả xuống khuôn mặt chàng tuấn mỹ nhưng đang chìm trọng sự tuyệt vọng , hiện giờ trên mặt chàng không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt
Người công chúa đứng từ trên nhìn xuống , quần áo dính sát vào cơ thể vì nước mưa , mắt ngước nhìn bầu trời mặc cho mưa quất xuống khuôn mặt nhỏ nhắn , mưa rơi xối xả , mặc kệ cảm giác rát buốt trên khuôn mặt , cô ước mình hiện tại có thể tan biến hoà vào dòng nước này biến mất vào đất.
Cuối xuống nhìn mặt người nam nhân , không một lời , dùng sức lực mạnh mẽ đạp văng người nọ ra , xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này
… chàng lồm cồm bò dậy , dùng chút hơi sức tàn của mình có với tới nàng để níu lấy không cho nàng rời khỏi chàng , nhưng chàng không biết sao trước mắt tối dần , hình ảnh nàng dần dần biến mất
- Không ! Nàng đừng từ bỏ ta , cầu xin nàng, ta sẽ chết mất….
……
- Không! Đừng…..
Từ nơi ác mộng Trình Cảnh trở về một lưng ướt sũng mồ hôi , đôi tay vẫn còn gắt gao bám chặt ga giường , một mảng gối vương đầy nước mắt , anh định thần lại cảm xúc , ngồi tựa trên giường một lúc , nhìn qua đồng hồ chỉ 5 giờ sáng , khoác áo choàng đi ra ban công cho thanh tỉnh đầu óc
Thời tiết giờ đã chớm thu, có chút gió man mác thổi vào thời sáng sớm , một ngụm nước ấm , anh nhìn ra xa xăm , chàng trai trong giấc mơ là anh , thống khổ , gào thét , bấu víu là điều anh luôn thấy trong giấc mơ , anh nhớ tất cả các kiếp của mình từng trải qua, luôn luôn chấp niệm tìm và lại yêu người con gái và giờ đây anh đã lại tìm thấy cô .
Xoay người tiến vào phòng nhấn nút gọi điện , đầu dây bên kia lập tức bắt máy
- Chuẩn bị đi , theo kế hoạch
- Vâng
Đáp lại chỉ vỏn vẹn một câu là đã chứng tỏ kế hoạch anh đã dàn xếp xong , khuôn mặt tuyệt mỹ của anh cười lên rạng rỡ nhưng kèm theo với sự gian xảo trong ánh mắt
- Em vẫn sẽ là của tôi thôi… mãi mãi , không hề thay đổi , THỜI DĨ YÊN