Bật Mí

Chương 34

Lúc Hạ Chiêu tỉnh dậy, cả cơ thể cậu đang bị bó chặt bằng tấm mền mỏng cứ như bị trói gô vậy.

Thảo nào trong mơ cậu cứ thấy bí bí.

Cậu lú đầu ra khỏi chăn, Dịch Thời đã tỉnh từ lâu và đang ngồi dựa đầu giường bấm điện thoại.

“Cậu trói tớ lại như này làm chi?” – Hạ Chiêu hơi cạn lời.

Cậu ít khi ngủ mà nằm cuốn chăn lại lắm, mà tự cuốn chặt như này thì càng không. Cho nên nhìn là biết liên quan đến cái tên kế bên mình rồi.

“Cậu có từng ngủ chung với ai chưa?” – Dịch Thời liếc cậu ấy.

“Ít lắm, tớ là con một chục năm nay rồi.” – Hạ Chiêu vừa nói vừa ngáp, chợt như hiểu ra – “Tớ ngủ xấu lắm hả?”

“Thêm một từ.”- Dịch Thời nói.

“Từ gì?” – Hạ Chiêu hỏi.

“Cực kỳ.” – Dịch Thời nói.

“Tớ ngủ xấu cực kỳ? Tớ đã làm gì cơ?” – Hạ Chiêu hơi ngơ ngác.

Hạ Chiêu đã ngủ một mình từ hồi rất nhỏ, bá chiếm cả cái giường nào có nghĩ đến tướng ngủ của mình bao giờ. Tuy là phải thừa nhận là mỗi buổi sáng cậu thức dậy với mái đầu bù xù, tại cậu thích ngủ lăn lộn khắp nơi nhưng cậu vẫn nằm trên gối, đắp mền đàng hoàng mà, đúng ra là không xấu đến vậy chứ.

“Cậu không biết?” – Dịch Thời hỏi.

“Sao tớ biết được mình ngủ như nào?” – Hạ Chiêu nói.

“Sau này có ngủ chung với ai thì nhớ tự buộc mình lại.” Dịch Thời đứng dậy – “Bữa sáng ăn gì? Tôi xuống lầu mua.”

“Cậu đánh răng rửa mặt rồi luôn đó hả?” Hạ Chiêu lười nhác nghĩ – “Tớ muốn ăn mì.”

Thấy Dịch Thời mở cửa toan đi ra ngoài, Hạ Chiêu gọi lại:

– “Nè, cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ đó. Tớ ngủ như nào đấy?”

Đáp lại cậu chỉ có tiếng đóng nhẹ cửa.

Cái tên này!

Hạ Chiêu trùm mền không muốn dậy, trở mình rồi chẳng mấy mà lại thấy buồn ngủ tiếp. Cậu thiu thiu rồi dần ngủ.

Dịch Thời đi mua bữa sáng gần đó, về rồi mà chẳng thấy bóng dáng Hạ Chiêu trong phòng khách đâu, cả trong nhà tắm cũng im lặng.

Có lẽ vì điều hòa lạnh quá, Hạ Chiêu trùm mền cả nửa mặt chỉ ló mỗi cái đầu xù xù. Dịch Thời không có ở đây, Hạ Chiêu gần như chiếm hết cả cái giường, ôm gối và còn nằm dang chân gác lên chăn bên phía Dịch Thời.

Nói chứ tướng nằm của Hạ Chiêu không đến nỗi là xấu, nhưng cậu ấy có thói quen ôm người nằm cạnh mình như ôm gối vậy. Suốt đêm cứ cạ cạ đầu, vòng tay ôm cậu, rồi còn gác chân ôm hết người cậu nữa chứ.

Dịch Thời chỉnh mấy bận mà Hạ Chiêu vẫn cứ ôm. Qua mấy hồi thì phát hiện Hạ Chiêu ôm cậu như con bạch tuộc, nhưng không ngọ ngoạy nữa, nên cũng để cho cậu ấy ôm. Tới sáng dậy, không rõ nó xuất phát từ tâm lý gì mà lấy chăn quấn cậu ấy lại mấy lớp, như trả đũa vậy, không cho cậu ấy nhúc nhích.

Dịch Thời tăng độ điều hòa lên, nhìn người nằm trên giường một lúc thì đẩy đẩy đầu cậu ấy, thì thầm:

– “Dậy đi.”

Hạ Chiêu, tuy hãy còn buồn ngủ nhưng không tới nỗi say như chết, lim dim mở mắt ra. Phải mất một lúc cậu mới tìm về lý trí:

– “Về nhanh thế?”

“Mỳ của cậu sắp trương rồi.” – Dịch Thời nói – “Ăn rồi hẵng ngủ.”

Đúng là Hạ Chiêu có hơi đói bụng, cậu ngáp và ngồi dậy, xốc chăn ra gãi gãi đầu. Cậu rề rề ngồi dậy rồi mới đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đến khi cậu bước ra khỏi phòng tắm thì Dịch Thời đã ăn sáng xong.

Hạ Chiêu ngồi vào bàn quậy quậy mỳ, nó hơi trương rồi.

Cậu hỏi:

– “Có nước nóng không?”

Dịch Thời:

– “Trong bếp.”

Hạ Chiêu vào bếp lấy ấm nước ra, cho chút nước nóng vào tô mỳ rồi khuấy khuấy, sau đó mới ăn.

“Nhìn tớ làm gì?” – Hạ Chiêu vừa hỏi vừa ăn mỳ.

Dịch Thời hơi nhếch khóe môi, bình luận:

– “Dễ nuôi thật.”

“Tớ dễ nuôi mà.”- Hạ Chiêu nói – “Ai như cậu đâu, soi mói.”

Hạ Chiêu chỉ kén ở chỗ ăn hay không ăn thôi, mà đã ăn thì nó ra sao cũng được miễn là nó không tệ. Còn không ăn rồi thì có ngon đi nữa cũng không ăn.

Còn Dịch Thời thì nhìn như cái gì cũng ăn, không bắt bẻ bề ngoài miễn là đồ ăn thì cứ bình tĩnh mà ăn thôi. Nhưng thực chất là soi mói lắm. Sau khi Hạ Chiêu quan sát kỹ càng thì phát hiện, cùng là món thịt bò xào, Dịch Thời chỉ ăn miếng thịt bò tươi và mọng nước, lửa vừa thì không sao. Mà lửa hơi hơi quá xíu thôi là cậu ấy khựng lại rất khẽ trong chớp mắt ngay.

Ăn sáng xong cũng đã 10 giờ, Hạ Chiêu duỗi lưng:

– “Kỳ nghỉ đúng là đã quá đi mất!”

Cậu vào phòng lấy điện thoại, phát hiện Dịch Thời đã sạc hộ cậu, vừa định nói tiếng cảm ơn thì chuông cửa vang lên.

Hạ Chiêu đi dép vào rồi bay thẳng ra cửa, dòm qua mắt mèo thì thấy là La Hạo.

Cậu mở cửa:

– “Sớm vậy.”

“Sớm á?” La Hạo thấy là cậu mở cửa thì hỏi – “Ủa anh Dịch đâu?”

“Anh Dịch sáng sớm đã ngồi sẵn trên sô pha đợi cậu ghé chơi nhà luôn, trông mòn con mắt.” – Hạ Chiêu ngó ngó Dịch Thời, đùa.

La Hạo khẽ “úi” một cái, Hạ Chiêu dám nhưng mà cậu thì không dám đùa kiểu này.

Người pha trò tỉnh rụi lấy một đôi dép đi trong nhà từ trên kệ giày ra:

– “Mang đôi này nè.”

La Hạo thay dép rồi vào nhà, cậu hơi do dự khi thấy Dịch Thời, cậu ấy đang ngồi trên sô pha và gật đầu với mình chào hỏi.

Hạ Chiêu tự giác lấy balo trên tay La Hạo đi, lấy hộp bánh quy bên trong ra:

– “Bánh bích quy dinh dưỡng mẹ cậu nướng đây hả? Ngồi đi, còn đứng đó làm gì.”

Bỗng La Hạo có cảm giác như đây mới là nhà Hạ Chiêu, còn cậu với Dịch Thời là khách.

Dịch Thời ngồi trên ghế dài, La Hạo chần chừ rồi ngồi vào ghế đơn. Hạ Chiêu nhanh nhẹn mở hộp bánh ra, ngồi kế bên Dịch Thời, rồi tiện tay đưa hộp bánh cho cậu ấy:

– “Thử cái xem?”

Dịch Thời cầm một miếng bánh lên, Hạ Chiêu cũng nhét một miếng vào miệng:

– “Mẹ cậu nướng cũng được đó. Bánh bích quy dinh dưỡng mà vị đã y như bánh quy không dinh dưỡng luôn, tớ không nghe ra vị dinh dưỡng nữa. Mà sao cậu lại đeo balo? Cậu mang gì theo vậy?”

“Bài tập nghỉ lễ.” – La Hạo nói – “Tụi mình họp nhóm làm bài tập lễ mà?”

Hạ Chiêu bị sặc miếng bánh, thưa các quý thầy cô quý phụ huynh, các vị hãy nhanh đến đây mà xem rồi cảm động trước tinh thần của học sinh cấp III thời nay này. Nghỉ lễ gặp nhau là họp nhóm làm bài tập nghỉ lễ.

Hạ Chiêu nói:

– “Cậu với Dịch Thời làm đi, tối qua cậu ấy thức tới 3 giờ sáng làm bài đó. Tớ ngủ cũng phải xúc động đậy.”

Thật ra thì Hạ Chiêu không biết Dịch Thời làm bài tới mấy giờ nên cậu bịa đại một mốc thời gian, ai ngờ Dịch Thời không phản bác mà lãnh đạm nói:

– “Phần của hôm nay xong rồi.”

La Hạo lấy một xấp đề trong cặp ra:

– “Tớ cũng làm được mấy đề rồi mà còn vài câu Toán với Lý chưa làm được. Anh Dịch xem thử giúp tớ được không?”

La Hạo nói những lời này có phần thấp thỏm, ánh mắt tối tối thậm chí không dám nhìn vào mắt Dịch Thời. Có lẽ do Dịch Thời quá lạnh lùng khó gần, hoặc chăng cậu mang nỗi tự ti trước những cá nhân ưu tú hoàn hảo. Đối với Dịch Thời, cậu luôn có một sự kính nể giống như khi đứng trước mặt thầy cô hay người lớn vậy.

Nhưng lần trước Hạ Chiêu nói Dịch Thời không khó gần đến thế, cậu vẫn quyết định thử một phen, chủ động kéo gần khoảng cách với Dịch Thời.

Thật ra cậu nghĩ đơn giản lắm, cậu quen với hầu hết bạn bè của Hạ Chiêu, vả lại nhiều người trong số họ thành bạn bè với cậu nữa. Hạ Chiêu với Dịch Thời thân nhau, cậu với Hạ Chiêu là bạn tốt, mà cả bọn cùng là bạn cùng lớp nên nếu cứ như vậy mãi thì cũng không nên. Cậu không muốn lần nào cũng rơi vào cảnh lúng túng mà càng không muốn làm Hạ Chiêu khó xử. Mặc dù Hạ Chiêu nhìn không so đo gì nhưng rồi người khó xử lại là chính cậu.

“Câu nào?” – La Hạo nghe Dịch Thời thong thả nói.

La Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa đề cho Hạ Chiêu ngồi gần cậu ấy.

Hạ Chiêu không nhận mà đứng dậy:

– “Đổi chỗ đi.”

La Hạo:

– “Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Tớ không muốn ngồi chơi game giữa hai đứa đang bàn câu hỏi đâu, mấy cậu dễ ảnh hưởng đến tớ lắm. Tớ đang ăn hại vui thì thấy lo đó.” Hạ Chiêu đẩy La Hạo qua, mình ngồi trên sô pha đơn.

Hạ Chiêu vờ nhìn vào điện thoại, liếc liếc hai người họ qua khóe mắt. Dịch Thời cầm lấy đề, đọc kỹ câu hỏi rồi hỏi:

– “Cậu có nháp không?”

La Hạo lập tức lấy vở và bút trong cặp ra rồi kính cẩn đưa cho cậu ấy.

Có vẻ như hai người đang đọc đề Lý, chốc chốc Dịch Thời vẽ vẽ trên vở còn La Hạo thì vừa nhìn vừa gật gù.

Hạ Chiêu dời mắt đi, mở điện thoại lên, trên WeChat có tin chưa đọc và, bất ngờ làm sao, vài cuộc gọi nhỡ.

Chúng là từ Lâm Mậu Tu, bạn cùng lớp kiêm bạn chơi hồi cấp II.

Có những người bạn không liên lạc gì nhiều với nhau, cuộc sống đôi bên cũng không có điểm chung thành thử không hay tìm đến bạn tán gẫu. Nhưng có cuộc vui là họ gọi bạn ngay.

Lâm Mậu Tu là một người bạn như thế.

Hạ Chiêu ngồi khoanh chân trên sô pha, gọi lại.

Hạ Chiêu biết sơ sơ Lâm Mậu Tu gọi cậu làm gì rồi.

Rõ ràng, Lâm Mậu Tu vừa nhận điện thì mở mồm đã:

– “Anh Chiêu ới, chiều nay tụi này có kèo đi hát nè. Ông có đi hông? Bạn cũ với nhau, khó lắm mới hẹn được cả đám. Trương Giang Dương nói chú về nhà nội rồi hở, mà nhà nội chú ở đâu ấy nhỉ? Tụi này đang ở Quảng Trường Nhân Dân ấy, hình như không xa nhà nội chú ha, chú có rảnh hông?”

Như mọi khi, mở miệng là bắn pháo, không phải một câu mà cả đoạn luôn.

Hạ Chiêu:

– “Tớ đang ở với bạn.”

“Mấy chú đang làm chi đó? Thì kêu đi chung luôn, càng đông mới vui.” – Lâm Mậu Tu nói.

Hạ Chiêu nhìn thoáng qua La Hạo với Dịch Thời, bình tĩnh nói lại:

– “Tụi này đang học bài.”

“Giề? Học bài á?” – Lâm Mậu Tu nghe như sốc lắm – “Không thể nào? Tôi nghe lộn hay chú nói sai vậy? Hạ Chiêu à chú dậy chưa đó? Có tỉnh chưa vậy?”

Hạ Chiêu vui vui:

– “Đừng coi thường học sinh cấp III thời nay nhá.”

“Có ai mà không phải học sinh cấp III đương thời đâu cha.” Lâm Mậu Tu nói – “Tôi xem thường chú thì có.”

Học sinh cấp III đương thời chia làm nhiều loại, có học sinh Trung học lập nhóm học tập mà có học sinh thì thảnh thơi chơi điện thoại. Rồi cũng có học sinh đi đây đi đó rủ rê người ta hát hò, và kẻ đi loanh quanh ấy còn là học sinh xuất sắc của một trong những trường chuyên dự bị có tiếng.

Coi có tức hông?

Hạ Chiêu:

– “Vậy tớ đi hỏi xem rồi nhắn lại với ông trên WeChat ha?”

“Ô kê, đợi tin tốt của chú. Chu ~” Lâm Mậu Tu bắn cái hôn gió rồi cúp máy ngay.

La Hạo quay sang:

– “Lâm Mậu Tu à?”

Lâm Mậu Tu là bạn cùng lớp cấp II của Hạ Chiêu, La Hạo đi chung với Hạ Chiêu, cùng ăn một bữa với Lâm Mậu Tu thôi mà đã ấn tượng sâu sắc với dân pro cà lơ phất phơ này rồi.

Lâm Mậu Tu là kiểu vip thông minh phát tức điển hình, ăn chơi đàn dùm không sót gì mà thành tích vẫn đứng chóp trường dự bị vốn là trường trọng điểm của Sở mới hay.

“Ừa, nó rủ mình đi hát.” Tuy Hạ Chiêu đang trả lời câu hỏi của La Hạo nhưng nhìn thì lại nhìn Dịch Thời – “Đi không? Toàn là bạn hồi cấp II của tớ thôi.”

‘Điểm’ hẹn của Lâm Mậu Tu, Hạ Chiêu cũng đoán được sơ sơ, chủ yếu là mấy người bạn chơi cũng thân hồi cấp II với lại mấy người bạn chung cấp III có chơi mấy lần đây mà.

La Hạo chần chừ:

– “Hội nghị cao thủ chưa biết chừng?”

Hồi cấp II Hạ Chiêu học lớp chọn, mấy người bạn hồi cấp II của cậu đa phần là phân tán ra làm cao thủ mỗi trường khác nhau, như có Bướm Em Từ Mộng Phàm này, hay như Lâm Mậu Tu. Mà Lâm Mậu Tu học ở trường dự bị, rủ bất kỳ người nào ra cũng là quái vật hết.

Hạ Chiêu thản nhiên nói:

– “Tớ mà đi thì hết chứ gì, có tớ kéo tạ này? Trường mình cũng có Dịch Thời gánh hạng mà.”

Vốn là Hạ Chiêu định có đi hay không cũng không sao hết, chẳng qua là buổi chiều cũng chả có gì để làm cả nên mới hỏi ý kiến của La Hạo với Dịch Thời xíu thôi.

Nhưng thấy La Hạo nhíu mày như đăm chiêu đắn đo lắm, Hạ Chiêu biết tỏng trong đầu tên này đang xoắn xuýt cái gì, không khỏi khuyên nhủ:

– “Cậu tưởng mấy tên đó lành hả? Đừng lo, cao thủ trường dự bị áp lực học tập lớn lắm, chơi là chơi dữ hơn mình nhiều. Tụi nó không hỏi điểm cậu đâu mà chỉ quan tâm bà tám mấy chuyện như cậu có bạn gái hay có thích ai đó chưa thôi à. Vả lại pro mà chơi được với Lâm Mậu Tu ấy thì tính tình kiểu gì cũng y như nó hết, lắm mồm vui tính này. Tụi nó mà bày trò cướp mic là cậu hết muốn hát chỉ muốn ăn thôi. Chỗ Quảng Trường Nhân Dân ấy tớ đi rồi, đồ ăn cũng ngon lắm.”

Từ nhỏ La Hạo đã là đứa con nít đi đường thấy thầy cô giáo phải tự hỏi có nên chào hỏi hay không, thiếu nước đi đường vòng mà thôi. Hạ Chiêu thì khác, cậu ấy có thể nói chuyện phiếm với giáo viên không e dè gì, vừa chủ động vừa tự nhiên đối đáp với họ. Cứ như thể hễ cậu đi chung với Hạ Chiêu thì cậu sẽ trở nên gan dạ hơn, cậu có thể chào hỏi một cách tự nhiên với giáo viên, còn biết nói vào đôi câu nữa.

La Hạo có hơi sợ đám đông, nhưng nghĩ đến chuyện có Hạ Chiêu ở đó thì nơi toàn là kẻ lạ không còn quá đáng sợ như vậy nữa. Và nếu như nơi ấy như thế thật thì, với tính tình của Hạ Chiêu, chẳng có gì phải lo cả.

La Hạo ma xui quỷ khiến hỏi:

– “Họ có giống như cậu không?”

“Giống tớ á? Ý cậu là sao?” Hạ Chiêu lau điện thoại – “Nếu cậu muốn đi mà thấy tớ với anh Dịch chưa đủ ấy thì gọi thêm Búa Tạ ghép với cậu đi ha.”

Nhất thời La Hạo cảm động không nói nên lời, lòng nghĩ tất nhiên là thông minh giống cậu này, tốt tính, dễ mến.

Nếu không có Dịch Thời ở đây thì cậu sẽ nói ra những gì mình hình dung, nhưng vì có Dịch Thời nên La Hạo hơi ngài ngại. May sao Hạ Chiêu không hỏi thêm, quay sang hỏi Dịch Thời:

– “Đi không?”

Dịch Thời vẫn đang nhìn đề, không rõ có nghe bọn họ vừa nói về chuyện gì không, cậu dời mắt khỏi tờ giấy, nhìn Hạ Chiêu một cái:

– “Đi thì đi.”

La Hạo lập tức nói:

– “Vậy tớ cũng đi nữa.”

Hạ Chiêu gật đầu:

– “Tớ nói lại với cậu ấy mình đi 4 người ha.”

Hạ Chiêu bấm màn hình tạch tạch, chả biết đang nói gì với Lâm Mậu Tu. Một hồi không lâu sau cậu ngẩng lên:

– “Trương Giang Dương với bạn gái nó cũng đi nữa, giờ cậu yên tâm rồi chứ?

La Hạo:

– “Ngày nào Trương Giang Dương với bạn gái nó cũng bám nhau hết, cậu ấy còn để ý gì tớ được à?”

“Đúng rồi đấy,” Hạ Chiêu nói – “Yêu sớm không tốt là thế đó.”

La Hạo:

– “Nó thì có gì sai?”

“Không tự do chứ sao, suốt ngày chỉ biết hết ghét đến ghen tị, trời đất bao la tình yêu lớn nhất. Khoan bàn đến chuyện nói chuyện với người khác giới đi, kể cả bạn bè cùng giới hơi thân quá cũng bùng nổ được luôn. Bồ chỉ được phép tốt với mình mình thôi.” – Hạ Chiêu chỉ chỉ mắt – “Con mắt này của tớ đã thấy quá nhiều.”

“Nhưng mà… Như vậy không thú vị sao.” La Hạo nói – “Tớ nghe nói tình yêu của tuổi mới lớn là trong sáng vô tư nhất mà cũng gần với tình yêu đích thực nhất đó. Không biết liệu tớ có được trải nghiệm khi còn độ tuổi trẻ không đây.”

“Chà. Vậy thì, tớ chúc mọi điều tốt nhất sẽ đến với cậu.” – Hạ Chiêu nói.

“Cậu cũng vậy.” La Hạo ôm quyền.