Editor & Beta: Linoko
7480 đã chịu sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nghiêm trọng từ chính Trang Lý, một tiếng hừ lạnh liền nâng tần số tạp âm lên mức khó có thể chịu đựng nổi.
Tuyên Minh đứng gần Trang Lý suýt nữa thì bịt tai rêи ɾỉ. Trong thoáng chốc, anh cảm thấy não mình như sắp sôi lên, đây là hiện tượng cộng hưởng do sóng hạ âm gây ra, cùng nguyên lý với việc đun nóng trong lò vi sóng.
Nói cách khác, sóng âm thứ hai tác động lên não người giống như quả trứng trong lò vi sóng, khi cộng hưởng đến mức độ nhất định sẽ nổ tung với một tiếng "phựt".
Tuyên Minh ôm trán, âm thầm cắn răng chịu đựng, đồng thời không quên quay lại nhìn cậu nhóc.
Trang Lý đột nhiên dừng bước, giọng nói không hề lộ vẻ đau đớn: "Ba, ba đợi con trên xe nhé, con đưa Tuyên tổng một đoạn." Cậu tiện tay ném chìa khóa xe qua.
Đây là chìa khóa xe Rolls-Royce đấy! Trang Đại Hải vội vàng đón lấy, trong lúc hoảng loạn hoàn toàn không nhận ra sắc mặt con trai còn trắng hơn cả tờ giấy.
Tuyên Minh vốn định đưa cậu nhóc về biệt thự, rồi ở lại ăn bữa cơm, nhưng lúc này lại không thể mở miệng. Anh hiểu rằng, việc đưa tiễn mình chỉ là cái cớ, tìm một nơi để dần dần che giấu cơn đau mới là mục đích thực sự. Cậu nhóc không muốn ba mình phải lo lắng vì mình, cậu thực sự rất hiếu thảo.
Trang Đại Hải vui vẻ đi về phía chiếc Rolls-Royce, còn Trang Lý lại xoay hướng khác, đẩy Tuyên Minh đến trước một khu vực cây xanh. Nếu không có tay vịn xe lăn chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, có lẽ cậu sẽ ngã quỵ chỉ sau vài bước.
Tuyên Minh có thể nghe thấy hơi thở của cậu ngày càng dồn dập, đầu hơi nghiêng sang một bên, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay tái nhợt của cậu cũng lọt vào tầm mắt anh.
Hai người đến một nơi yên tĩnh, vài vệ sĩ định tiến lại gần nhưng bị Tuyên Minh vẫy tay ra hiệu lui lại. Cậu nhóc chắc chắn không muốn nhiều người phát hiện ra tình trạng khó xử của mình.
Trang Lý vòng qua xe lăn, đứng đối diện Tuyên Minh, đầu hơi nghiêng về phía chậu hoa, hơi cúi xuống.
7480 cười quái dị trong đầu cậu: "Ký chủ, cậu cảm thấy dễ chịu không? Có muốn tôi tăng tần số lên nữa không? Ồ không! Ký chủ, cậu chảy máu mũi rồi, không phải do tôi làm đấy chứ? Hì hì hì..."
Hai dòng máu tươi chảy ra từ mũi Trang Lý. Vì cậu đã chuẩn bị sẵn tư thế từ trước, những giọt máu theo cằm rơi xuống khu vực cây xanh, không dính vào bộ vest sang trọng màu xám bạc, cũng không làm bẩn đường đi.
Cảnh tượng này khiến Tuyên Minh đau nhói trong lòng. Anh vội vàng móc từ túi quần ra một gói khăn giấy đưa qua, đang định mở miệng hỏi thăm thì thấy cậu nhóc khẽ xua tay, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn anh toát lên vẻ lạnh lùng từ chối.
Tuyên Minh khép miệng lại, cơ mặt căng thẳng.
"Cậu có biết trước đây tôi đã gây dựng sự nghiệp thành công như thế nào không?" Cậu nhóc không cho hỏi nên anh không hỏi, nhưng có vài lời anh vẫn muốn nói.
Trang Lý im lặng cúi đầu nhìn những giọt máu mũi nhỏ xuống, dường như không hứng thú với chủ đề của anh.
Tuyên Minh tiếp tục nói: "Trước đây tôi rất tham vọng, khi mới thành lập Hải Minh, tôi muốn tham gia vào tất cả các lĩnh vực kinh doanh, từ máy tính để bàn, laptop đến nghiên cứu phát minh điện thoại di động, MP4 và các sản phẩm hot khác. Nhưng càng làm vậy, công ty càng thua lỗ nhiều, muốn chen chân vào mọi lĩnh vực nhưng kết quả là lĩnh vực nào cũng làm không tốt. Tôi còn từ chối đầu tư từ gia tộc, luôn nghĩ rằng chỉ cần dựa vào bản thân là có thể thành công."
"Sau đó tôi trải qua một lần phá sản, nợ hơn 80 triệu, số tiền kiếm được đều bồi hết ra ngoài." Tuyên Minh móc từ túi áo ra một hộp thuốc tinh xảo, nhưng không dám mở ra, chỉ cầm trong tay ngắm nghía.
Anh nhìn về phía xa xăm, thở dài nói: "80 triệu, làm sao tôi có thể trả nổi, chỉ còn cách chạy về nhà xin giúp đỡ. Sau đó, tôi nhận được khoản đầu tư 50 triệu từ cha tôi, cắt bỏ hết các dự án khác, bắt đầu từ việc đơn giản nhất là lắp ráp mạch điện, rồi từ từ vực dậy Hải Minh."
Anh chuyển ánh mắt về gương mặt tái nhợt của cậu nhóc, thở dài nói: "Tôi có thể nhìn ra được, hiện tại tình trạng của cậu rất tệ, chắc là đang gặp khó khăn. Tôi muốn nói với cậu rằng, khi năng lực của cậu đạt đến giới hạn, lựa chọn tốt nhất là thỏa hiệp, chứ không phải cố gắng căng thẳng. Chỉ cần người còn sống thì luôn có cơ hội xoay chuyển tình thế, cậu nói có đúng không?"
7480 vỗ tay kiểu hải cẩu, "Mục tiêu nhiệm vụ nói quá đúng! Ký chủ, cậu nhìn kỹ đi, người ta có thể trở thành tỷ phú hàng đầu đều có lý do cả, cậu nên học hỏi nhiều hơn."
Đồng thời, nó lại một lần nữa tăng tần số tạp âm lên.
Có vẻ như đã quen với tổn thương tinh thần kiểu này, hoặc có lẽ là đã chảy hết máu cần chảy, Trang Lý đang từ từ lau sạch mũi, môi và cằm.
Cậu vo tròn những tờ khăn giấy dính đầy vết máu đỏ tươi, ném vào thùng rác bên cạnh, quay lại, hai tay chống lên xe lăn của Tuyên Minh, hơi cúi người, đầu hơi nghiêng, áp sát nhìn đối phương.
Tuyên Minh như bị cậu vây hãm, toàn thân cứng đờ. Anh quen với việc làm người trên, nhưng lần đầu tiên bị ai đó giam cầm bằng tư thế mạnh mẽ như vậy.
"Anh có biết khi đầu người bị chém đứt, ý thức vẫn có thể tồn tại thêm vài giây không?" Trang Lý nhìn sâu vào mắt anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.
Tuyên Minh bị hơi thở tanh nồng mùi máu của cậu bức bách, suýt nữa ngửa đầu né tránh. Nhưng ngay sau đó, anh đã bị câu hỏi kỳ quái đến cực điểm này đóng băng tại chỗ.
"Tôi biết, vậy thì sao?" Trong mắt anh tràn ngập nghi hoặc. Câu hỏi này dường như chẳng liên quan gì đến chủ đề họ vừa thảo luận.
"Vậy, luận cứ khoa học này được đưa ra như thế nào?" Trang Lý nhếch môi đỏ thắm.
Tuyên Minh bị nụ cười quỷ dị của cậu làm cho ngẩn ngơ một giây, sau đó lại bị câu hỏi này làm cho choáng váng. Đúng vậy, kết luận này được đưa ra như thế nào? Chẳng lẽ có người đã làm thí nghiệm?
Nghĩ vậy, Tuyên Minh đột nhiên thấy ớn lạnh.
Trang Lý không chỉ nhếch môi mà cả hàng mi dài cũng nhướng lên, "Đúng vậy, đúng như anh nghĩ đấy, có người đã làm thí nghiệm, hơn nữa còn là với chính cái đầu của mình."
Cậu áp sát hơn nữa, nụ cười đầy ác ý: "Có một nhà sinh vật học tên là Lavoisier bị vu oan và bị kết án tử hình. Trước khi lên đoạn đầu đài, ông ta quyết định dùng chính sinh mạng mình để làm thí nghiệm cuối cùng, nhằm giải đáp câu hỏi lớn nhất trong lòng - liệu con người sau khi chết còn có ý thức hay không."
Trang Lý dùng đầu ngón tay thon dài chỉ vào đuôi mắt mình, giọng nói thấp và mềm: "Ông ta thỏa thuận với đao phủ, nếu sau khi bị chặt đầu mà ý thức vẫn còn, ông sẽ chớp mắt, và đao phủ phải giúp ông đếm xem ông chớp mắt bao nhiêu lần."
"Anh đoán kết quả thế nào?" Trang Lý hơi nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tuyên Minh.
Tuyên Minh nín thở hỏi: "Kết quả ra sao?"
Trang Lý mỉm cười, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Kết quả là ông ta chớp mắt tổng cộng mười một lần, dùng chính sinh mạng mình để chứng minh một luận điểm - khi đầu người bị chặt đứt, ý thức vẫn còn tồn tại thêm bốn đến năm giây."
Tuyên Minh ngồi cứng đờ trên xe lăn, nhưng có vẻ như xuyên qua đôi mắt hẹp dài sâu thẳm gần trong gang tấc kia, anh đã bước vào một thế giới khác. Thế giới ấy tràn ngập sự bí ẩn, nhưng cũng rực rỡ ánh sáng khoa học.
Anh gần như si mê nhìn đối phương, mất đi khả năng ngôn ngữ.
Trang Lý cười khẽ, đồng thời cũng duỗi thẳng lưng, từ tốn nói: "Vì vậy anh thấy đấy, đối với những người làm nghiên cứu khoa học như chúng tôi, việc theo đuổi cái chưa biết và chân lý chính là tất cả. Trong thế giới của chúng tôi, không có cái gọi là thỏa hiệp."
Thì ra cậu nhóc đang chờ thời cơ! Tuyên Minh thở ra một hơi thật dài, thật cẩn thận, trên da mặt lại nổi lên một lớp nổi da gà li ti.
Trước đây, anh chưa từng cảm nhận được sức hút từ người khác, nên ánh mắt anh cũng chẳng dừng lại ở bất kỳ ai. Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên lĩnh ngộ được một từ mà không cần ai dạy - trí tuệ gợi cảm.
Chàng thanh niên đứng trước mắt anh quả thực gợi cảm đến mức không dám nhìn thẳng. Cậu ta đang gián tiếp nói với anh rằng, dù đầu có đứt lìa, sinh mạng không còn, cậu cũng sẽ không có chút thỏa hiệp nào với hệ thống. Cậu sẽ dùng phương pháp khoa học để theo đuổi chân lý của mình, để giải mã những bí ẩn chưa biết.
Tuyên Minh nghiêng đầu, lặng lẽ thở dài, rồi lại nhanh chóng mỉm cười.
Cậu nhóc quả không hổ danh là cậu nhóc lì lượm.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, 7480 câm nín, đồng thời, những tạp âm chói tai cũng giảm xuống rất nhiều đề-xi-ben. Người ta vẫn nói ác quỷ sợ ác nhân, từ một góc độ nào đó mà nói, Trang Lý quả thực còn ác hơn cả hệ thống.
Trang Lý lấy điện thoại ra, chỉnh lại mái tóc xoăn trước màn hình, cảm thấy mình lại trở nên đẹp trai, lúc này mới vẫy vẫy tay, lười biếng nói: "Tạm biệt Tuyên tổng, hy vọng ngày mai phòng thí nghiệm của tôi có thể được chuẩn bị đầy đủ."
"Tạm biệt." Tuyên Minh di chuyển xe lăn nhìn theo cậu rời đi.
Trang Lý đi được vài bước, lại như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "À đúng rồi, sửa lại một câu nói của anh, tuy tôi đang lâm vào khó khăn nào đó, nhưng giới hạn của tôi còn lâu mới đạt tới. Thứ gọi là giới hạn đối với tôi mà nói không tồn tại."
Cậu nhìn lên bầu trời cao xa trên đầu, nụ cười vô cùng thích thú, nhưng cũng rất kiêu ngạo.
Tuyên Minh sững sờ tại chỗ, đợi đến khi cảm giác nhiệt huyết sôi trào dần biến mất mới lắc đầu cười khẽ.
Cậu nhóc bước lên chiếc Rolls-Royce chạy mất hút, Tuyên Minh chớp chớp đôi mắt khô rát, sau đó lấy điện thoại ra liên tục gọi điện, đẩy nhanh tiến độ mua sắm thiết bị thí nghiệm.
Có những thiết bị chỉ có nước ngoài mới sản xuất, hơn nữa nguồn cung rất ít, anh liền trả thêm tiền, giá cả tăng lên gấp bội cũng không chớp mắt. Bởi vì anh biết, càng sớm xây dựng xong phòng thí nghiệm thì càng sớm có thể cứu được mạng sống của cậu nhóc.
Mãi đến 4-5 giờ sáng mới bận rộn xong, cuối cùng danh sách thiết bị mới mua đủ, tổng đầu tư vượt xa 1 tỷ đô la Mỹ.
Khi giám đốc mua sắm đệ trình báo cáo, mồ hôi lạnh đã túa ra, nhưng lại phát hiện tổng tài chỉ gật đầu hài lòng, không có nửa lời trách móc.
Vì thế ngày hôm sau đi làm, Trang Lý liền thấy một phòng thí nghiệm hoàn toàn mới, đồng thời còn được trang bị vài trợ lý có bằng tiến sĩ y học.
"Tôi sẽ không hỏi cậu làm gì trong phòng thí nghiệm, có làm ra thành quả hay không, nó hoàn toàn thuộc về cậu. Tôi chỉ cần một đặc quyền." Tuyên Minh nói với đôi mắt thâm quầng.
Vì xây dựng phòng thí nghiệm, anh đã bận rộn cả đêm, nhưng anh càng biết, cậu nhóc cũng đang dày vò trong đau đớn và mất ngủ.
"Đặc quyền gì?" Trang Lý nhẹ nhàng lướt qua màn hình tinh thể lỏng của một máy quét, trong mắt toàn là sự hài lòng.
"Tôi muốn được đến phòng thí nghiệm thăm hỏi cậu bất cứ lúc nào." Tuyên Minh nhanh chóng bổ sung: "Yên tâm, tôi tuyệt đối không làm phiền công việc của cậu."
Trang Lý đồng ý ngay không chút do dự: "Được."
Tuyên Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh thực sự rất lo lắng cậu nhóc là kiểu nhà khoa học thích một mình trốn trong tầng hầm làm những thí nghiệm kỳ quặc, như vậy anh sẽ không thể kịp thời bảo vệ an toàn cho cậu.
Thực ra ở cùng tầng với phòng thí nghiệm, anh còn bố trí một phòng y tế, bên trong trang bị những thiết bị y tế tiên tiến nhất hiện nay và đội ngũ y tế ưu tú nhất Trung Quốc. Một khi có bất cứ sự cố nào xảy ra với cậu nhóc, họ sẽ lập tức chạy đến cứu chữa.
Tuyên Minh mệt mỏi cả đêm, nhưng không tính về nhà ngủ bù, mà kiên trì ở lại, muốn xem cậu nhóc bắt hệ thống như thế nào.
Nói thật, trong lòng anh rất không yên.
7480 cũng cười âm dương quái gở: "Ký chủ, tôi vừa xem xét kỹ những thiết bị này, chúng quả nhiên đều là dụng cụ tiên tiến nhất hiện nay. Nhưng tôi phải nói cho cậu một sự thật tàn khốc, chỉ dựa vào chúng cậu không thể bắt được tôi đâu, thậm chí cậu còn chẳng chạm được đến viền của tôi. Khoảng cách giữa tôi và những dụng cụ này sâu như rãnh Mariana vậy."
Trang Lý không đáp lời, chỉ im lặng mở một máy có tên là TMRI, dán từng điện cực lên các vị trí như huyệt Thái Dương, giữa mày, thái dương, gáy, bắt đầu tiến hành kiểm tra đo lường.
Trên màn hình TMRI lập tức xuất hiện một đồ thị sóng điện não.
Trang Lý liền lên máy tính, quét và lưu trữ những hình sóng thay đổi vài dạng mỗi giây này vào cơ sở dữ liệu.
7480 im lặng một lúc, rồi hỏi: "Ký chủ, cậu đang làm gì vậy?"
Câu trả lời cho nó là một tiếng cười khinh miệt nơi khóe môi Trang Lý.