"Dị năng giả hệ thổ?" Lục Khiêm ngạc nhiên, y không ngờ trấn Thanh Đồng sẽ có dị năng giả, hơn nữa nhìn anh ta có vẻ không phải lần đầu tiên sử dụng dị năng. Nhờ ánh nắng buổi sáng, Lục Khiêm nhìn qua kính viễn vọng nhận ra anh ta là Vương Dực hôm trước vừa đòi chia quyền với Đặng Thanh. Bảo sao anh ta lại có gan đòi chia quyền, có lẽ dị năng của anh ta có sức tấn công khá mạnh nên Đặng Thanh phải ngậm ngùi chia căn cứ làm hai.
Nhưng mà, rất nhanh ánh mắt Lục Khiêm bị La Đại Sinh biến thành tang thi hấp dẫn: "Liếʍ thực giả!"
Khó trách nhóm tang thi bỗng đột nhiên đến vây thành! Không đúng, tang thi cấp ba Liếʍ thực giả căn bản không thể tụ tập tang thi triều khổng lồ như thế.
Tại mạt thế, mọi người dựa theo đặc điểm tang thi chia ra thành chín cấp, cứ ba cấp là thành một nhóm, gồm cấp thấp, trung cao.
Liếʍ thực giả là tang thi cấp ba, cấp cao nhất trong nhóm cấp thấp. Tang thi trời sinh có tính quy phục với tang thi cấp cao hơn, tang thi cấp càng cao, thì có một cách đặc biệt để triệu tập nhiều tang thi lại, nhưng tang thi cấp ba có thể khống chế tối đa một ngàn tang thi mà thôi, sao lại tạo thành tang thi triều khổng lồ như vậy? Không thể nào chỉ có mỗi Liếʍ thực giả.
Dị năng của Vương Dực có vẻ như không mang đến tác dụng gì, những thứ anh ta ngưng kết ra có thể lấp hai chân La Đại Sinh, nhưng không cách nào ngăn cản bước chân của nó. La Đại Sinh rút chân ra, dẫm lên những thứ khác mà đi, có chút thong dong đi về phía trước, dị năng của Vương Dực chịu không nổi tiêu hao dần, rất nhanh kiệt sức ngã nhào trên đất. La Đại Sinh đi đến trước mặt anh ta, vươn ra tay trái, nắm cổ anh ta dễ dàng nâng người từ trên mặt đất lên.
Người này có mùi rất khác biệt! Đây mới là thức ăn mà nó muốn.
La Đại Sinh mở cái mồm to như bồn máu ra, một hơi cắn lên động mạch của Vương Dực, máu tươi phun tung toé, La Đại Sinh nuốt ừng ực, xé rách thịt cổ anh ta. Máu thịt của dị năng giả đối với tang thi có lực hấp dẫn trí mạng, tang thi phụ cận tất cả đều rục rịch, nhưng e ngại với uy áp của La Đại Sinh, tất cả đều chỉ có thể nhìn mà chảy nước miếng.
Không lâu sau trái tim Vương Dực ngừng đập, virus theo máu truyền vào não, máu dị năng giả thơm ngọt biến thành mùi tang hôi của tang thi, La Đại Sinh ghét bỏ ném anh ta xuống đất. Máu dị năng giả làm nó rất thỏa mãn, nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới.
Hai mươi phút sau, Vương Dực đứng dậy, là một tang thi mới, nó vẫn chưa quen với cơ thể bị gặm rớt một cánh tay, nhưng so với các tang thi khác, nó lại linh hoạt hơn nhiều.
Tiết Thần cau mày nói: "Tốc độ biến thành tang thi của dị năng giả nhanh hơn người bình thường, biến thành tang thi cũng lợi hại hơn người bình thường."
Lục Khiêm hướng dẫn từng bước nói: "Anh nghĩ việc này có liên quan đến X không?"
Ánh mắt Tiết Thần sáng lên: "Rất có thể! Dị năng giả hấp thu tinh hạch của tang thi, hơn nữa ngay từ đầu tôi sinh bệnh, bệnh trạng không khác lắm với những người bị biến thành tang thi, chúng ta có thể giả thiết rằng, thật ra dị năng giả và tang thi đều là người nhiễm X?" Tiết Thần càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Trẻ nhỏ dễ dạy. Lục Khiêm gật đầu nói: "Anh nói rất hợp lý. Dựa theo ý này, tang thi sinh ra tinh hạch có thể giúp dị năng giả tiến hóa, như vậy vật chất trên người dị năng giả cũng có thể giúp tang thi tiến hóa."
"Phỏng đoán này nếu thành lập mà nói, nhân loại chúng ta còn có hy vọng sống sót sao?" Tiết Thần cảm thấy thất bại.
"Con người có tiềm lực vô hạn, cho dù người khác thế nào, tôi hy vọng anh và Tiểu Tốn, ba người chúng ta đều có thể sống sót tốt." Lục Khiêm tin tưởng, trời cao đã cho y một cơ hội làm lại từ đầu, nếu y không tranh thủ tạo cho mình một kết cục khác, không phải rất uổng phí sao.
Tiết Thần cảm thấy nếu không chèn thêm cái tên Lục Tốn vào, anh sẽ càng cảm động.
Trời đã sáng, trấn Thanh Đồng chẳng còn bóng người, tang thi nhắm mục tiêu vào mỗi nhà, nhà hư nhà sụp, tiếng kêu linh tinh thảm thiết thỉnh thoảng vang lên, toàn bộ trấn nhỏ biến thành lò sát sinh người sống, mùi máu tươi đặc đến mức người ta muốn nôn mửa.
Cổng sắt nhà Lục Khiêm rất nhanh đã bị tang thi phá hư, mùi máu tươi trên trấn giúp họ che dấu rất tốt mùi của bản thân cộng thêm mùi của mèo nhỏ, nhóm tang thi tìm một vòng trong phòng, không phát hiện chỗ họ ẩn thân, sôi nổi rời đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Lục Khiêm và Tiết Thần còn chưa thở phào, La Đại Sinh cùng Vương Dực đã tìm tới cửa, hai bọn chúng hiện nay đều là tang thi cấp ba, bọn chúng rất dễ dàng nhận ra mùi dị năng giả của Tiết Thần lẫn trong mùi máu tươi.
Bọn chúng theo mùi, tìm kiếm trong căn phòng Tiết Thần từng ở một thời gian, cuối cùng đi tới phòng lớn, nhìn chằm chằm trần nhà không ngừng phát ra tiếng kêu gào, rõ ràng hai bọn chúng đã phát hiện chỗ ẩn nấp của Lục Khiêm và Tiết Thần.
Lục Khiêm nghe tiếng bên dưới, nói thầm với Tiết Thần, "Chơi lớn một lần thôi, nếu không chúng sẽ không buông tha cho chúng ta đâu."
Hơi thở ấm áp làm tai Tiết Thần ửng đỏ, quyết tâm kiềm chế rung động, nhỏ giọng hỏi: "Chơi như thế nào?"
Lục Khiêm lấy cung tiễn nỏ tùy thân và bao đựng tên ra, trong bao đựng tên có mười mũi tên sắt cứng lóe ánh sáng lạnh lẽo, những mũi tên này luôn cất trong bao, hôm nay vừa vặn có tác dụng.
"Anh dùng dị năng đốt những mũi tên này, chúng ta mỗi người một mũi tên, cần phải một kích tất trúng, nếu bọn chúng gọi tang thi khác đến, dùng chiến thuật biển người, chúng ta sẽ khó thoát thân."
Tiết Thần trịnh trọng gật gật đầu: "Được."
Rất nhanh lòng bàn tay Tiết Thần lóe lên hai ngọn lửa màu xanh đốt hai mũi tên đỏ hồng, đặt lên cung tiễn, Lục Khiêm cẩn thận chọn một vị trí, hai mũi tên đỏ bừng đồng thời nhắm ngay hai cái đầu.
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, La Đại Sinh cùng Vương Dực ngã xuống đất, Vương Dực lập tức mất mạng, La Đại Sinh bị bắn trúng, nhưng mũi tên bằng sắt cứng thế kia ở khoảng cách ngắn như vậy mà lại không thể bắn thủng đầu nó! Mặc dù như thế, độ nóng của mũi tên vẫn đốt cháy đầu nó, nó giãy dụa vài cái rồi ngã xuống đất, bất động
Bởi vì bọn chúng trước khi chết kịp gào lên vài tiếng, dưới lầu đã tụ tập rất nhiều tang thi, tuy lúc này bọn chúng đã chết, nhóm tang thi vẫn là đạo nghĩa không thể chùn bước bắt đầu lên lầu.
Tinh hạch tang thi ngoại trừ việc có thể làm cho dị năng giả tiến hóa, đồng dạng cũng có thể làm tang thi tiến hóa, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng, nhưng đối với tang thi vẫn rất hấp dẫn. Nếu tinh hạch trong óc La Đại Sinh và Vương Dực bị tang thi nuốt mất, vậy chuyện bọn họ vừa làm sẽ tốn công vô ích.
Lục Khiêm lấy tốc độ nhanh nhất thảthang dây, cầm đao dã chiến từ gác xép nhảy xuống, mèo nhỏ thấy thế cũng nhảy xuống, Lục Khiêm cạy mở đầu La Đại Sinh, từ trong óc nó móc ra một viên tinh hạch biến dị đỏ như lửa, móng vuốt mèo nhỏ sáng ngời, từ trong óc Vương Dực đào ra một tinh hạch màu vàng đất, thành thật đem tinh hạch đến trước mặt Lục Khiêm.
Nhóm tang thi một đường đấu đá lung tung vào phòng khách lầu ba, mắt thấy chúng sắp tiến vào phòng, Lục Khiêm cất hai viên tinh hạch vào túi áo, bắt lấy thang dây leo lên gác, Mèo Con còn nhanh hơn cả y, một người một mèo leo lên gác ngay trước khi tang thi đuổi đến.
Tiết Thần cuộn thang dây lại, dùng tấm ván gỗ che lối vào. Sau đó lấy còi hơi ra, bóp còi rồi ném ra ngoài đường. Còi hơi kêu ầm ĩ thu hút sự chú ý của tang thi cấp thấp, tang thi trong phòng nhanh chóng giải tán hết.
"Tiểu Khiêm, sau này mấy việc nguy hiểm như thế cứ để tôi, tin tưởng tôi, tôi có thể bảo vệ cậu."
Một màn vừa rồi làm lòng Tiết Thần sợ hãi, anh không dám nghĩ nếu Lục Khiêm chậm một bước sẽ ra sao. Một lần lại một lần, rõ ràng anh mới là người bảo vệ Tiểu Khiêm mới đúng.
"Anh bảo vệ tôi nhất thời, có bảo vệ cả đời được không?" Lục Khiêm cảm động, nhưng y là một người đàn ông, dù kiếp trước hay kiếp này, y chưa từng muốn trốn sau lưng ai cả.
Tiết Thần chẳng cần suy nghĩ đã trả lời, "Tất nhiên." Nói xong anh lại bổ sung: "Chúng ta là bạn tốt, anh em tốt mà? Anh đây không bảo vệ cậu thì ai bảo vệ cậu hả?"
Lục Khiêm ấm áp trong lòng, mạt thế lạnh lẽo không có tình người, có được một người thật lòng đối xử tốt với bạn, còn mong muốn gì hơn? Nhưng mà, "Ha, dựa dẫm anh chẳng thà dựa dẫm Tiểu Tốn nhà tôi." Tên cuồng em trai lại phát bệnh, em trai mới là tri kỷ nhất.
Tiết Thần nghiến răng: "Rõ ràng tôi đáng tin cậy hơn cậu ta nhiều nhé?"
"Có hả? Tôi không thấy vậy nha, rõ ràng Tiểu Tốn nhà tôi đáng tin hơn."
Nhìn Lục Khiêm vẻ mặt vô tội, Tiết Thần cuối cùng cũng hiểu được, đối với một tên cuồng em trai xem em trai như bảo bối, anh vĩnh viễn chịu thiệt thòi hơn tên kia!
"Chúng ta hiện tại nói chuyện chính đi." Lục Khiêm cười cười, lấy ra hai viên tinh hạch sáng bóng tràn đầy năng lượng, "Anh thử xem có thể hấp thu năng lượng của chúng nó không."
"Sao màu sắc không giống những tinh hạch chúng ta đã thu hoạch trước đó? Cảm giác bên trong hai viên tinh hạch này chứa năng lượng dồi dào hơn. Nhất là miếng tinh hạch màu đỏ này, tôi cảm giác bên trong nó có năng lượng gấp hai tinh hạch bình thường." Tiết Thần nhận tinh hạch, nhíu mày hỏi.
"Đại khái là bởi vì bọn họ lợi hại hơn chút đi." Lục Khiêm nói.
"Tiểu Khiêm, hai viên tinh hạch này cậu đều cho tôi, không giữ lại cho mình sao?"
"Giữ lại làm gì, tôi không có dị năng." Lục Khiêm rầu rĩ, dị năng hệ băng của y cũng không biết khi nào thì có thể khôi phục.
Tiết Thần cười nhạt hỏi: "Lục Tốn hẳn là cũng sẽ trở thành dị năng giả, cậu không tính toán giữ lại một viên cho cậu ta sao?"
Lục Khiêm lắc lắc tay: "Không cần, hai viên này anh lấy trước để tăng sức mạnh trước đi, dù sao tang thi còn nhiều mà, về sau gϊếŧ tiếp là được."
Đối với chuyện Tiểu Khiêm nhà anh xem việc gϊếŧ tang thi như chém củ cải trắng đơn giản. Tiết Thần vui sướиɠ hài lòng nghĩ, không hề chối từ, bắt đầu nghiêm túc hấp thu năng lượng trong tinh hạch.
Lục Khiêm đã cả đêm không ngủ, lúc này tạm thời an toàn, thần kinh thả lỏng, mí mắt bắt đầu đánh nhau, quyết định ôm Mèo Con leo lên giường nhỏ trên gác xép mà ngủ.
Tại phòng lớn bên dưới, trong thi thể La Đại Sinh chui ra một đứa bé đầu to quái dị, nó nhìn quanh phòng một lát, cuối cùng bò về phía cái chén inox trong góc phòng. Trong chén, sữa đã bị ngưng kết đóng thành băng, nhưng mùi vẫn thơm, bụng đang đói cồn cào, nó vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ sữa. Hương vị thơm ngọt giống vị máu tươi mà nó thích nhất!
Đứa bé đầu to quái dị liếʍ một hồi lâu, rốt cục liếʍ hết toàn bộ băng sữa, kêu to a a hai tiếng, chậm rãi đi ra ngoài...
La Đại Sinh đã chết, tang thi trong trấn nhỏ lại lần nữa khôi phục trạng thái lang thang, sau khi tiêu diệt hết người sống trong trấn, chậm rãi rời khỏi trấn nhỏ, theo bản năng chỉ dẫn, đi đến hướng mục tiêu kế tiếp.
Trấn Thanh Đồng vang danh trong một đêm biến thành trấn chết, vài căn cứ sống sót gần đó sau khi nghe được chuyện trấn Thanh Đồng gặp phải, trong lòng vang chuông cảnh báo, nhận thức về độ nguy hiểm của tang thi lại thêm một bậc, từng người sôi nổi tăng mạnh đề phòng.
Theo tang thi rời đi, Lục Khiêm và Tiết Thần cũng bước lên con đường tiến về phía bắc.