Dục Hiễn cứ nghĩ y chỉ là giận dỗi. Đi vài ngày lại trở về. Không nghĩ tới. Tú An đã thực sự không trở về nữa...
Lúc biết trên núi có sơn tặc, hắn đã cầu ngàn vạn lần, cho đến khi tìm thấy Tú An.
Y bị đám sơn tặc đó cướp hết đồ đạc, cưỡng bức y, rồi phế đi một tay của y. Mà y cứ thế, một mình đơn độc chịu đựng cơn đau. Cuối cùng lúc ra đi, vẫn không có ai ở bên, không có Dục Hiễn.
Tim hắn như bị cứa qua, tứa máu đau đớn. Thế nhưng kẻ kề cận bên hắn mới đúng là kẻ bị tổn thương - nhìn người mình yêu đau lòng vì người khác ruột gan đều bị giày xéo, tim như bị đâm đến nát vụn, vẫn không thể thay đổi được gì.
Vân Thiên Yên Vũ.
----------------
Dục Hiễn cảm thấy máu hắn như đang đình trệ. Cổ họng như bị nén lại, cố gắng nói cũng không ra. Đại não gần như ngây như phỗng. Mắt hắn mở to, trong đó có gương mặt xấu xí kia, bỗng chốc, trở nên lấp lánh bởi lệ của hắn.
"Tú An!"
Trong giây phút giống như hắn tỉnh lại, lấy tay huơ đi đống sương tuyết dày đặc kia, để nhìn thấy người hắn yêu. Thì y, đã nằm bất động.
Cả người y như bị hành hạ qua. Tóc rối ướt nhẹp trên nền tuyết, thậm chí từng có dấu vết bị cắt đi. Trên mặt còn có vài vết trầy, máu đã sớm đông lại. Cơ thể gầy gò còn vướng mỗi áo trung y tuột xuống khuỷu tay. Cơ thể gầy gò chỗ xanh chỗ tím. Bên dưới hạ thân không có một mảnh vải che đậy.
Đùi in đầy những dấu tay tím ngắt. Cái chỗ kia lại còn đầy những dịch thể không rõ, máu dính trải đầy hai bên má đùi.
Bên cạnh y còn có một vũng máu đã chuyển thành màu sậm, nó nối tới tay trái của y. Một mảng huyết nhục mơ hồ.
Mà y, sớm đã nhắm nghiền mắt. Lạnh hơn bao giờ hết.
Dục Hiễn mắt trợn to như chẳng thể tin vào được trước mắt. Cái người mà hằng ngày vẫn đeo bám theo hắn, lúc nào cũng đùa giỡn điên điên khùng khùng, chuyên gia làm trò bây giờ lại im bặt. Chẳng nói một lời.
Nước mắt hắn thi nhau rơi xuống, trượt dài khỏi má. Miệng hắn mếu máo. Mày nhíu chặt. Đau thương ôm Tú An vào lòng.
Giống như một đứa trẻ phạm lỗi vô thức gào khóc để được tha thứ.
Tiểu tư ở đó cũng đứng chết trân người. Cuối cùng cũng bi thương quỳ xuống kế bên Tú An òa khóc.
Một lúc lâu sau, Dục Hiễn ngừng khóc. Hắn gấp gáp cởϊ áσ choàng lông cáo của hắn bao phủ lấy y, ôm gọn y trong lòng. Cắn răng chạy về phía làng dưới núi.
Tiểu tư vội vàng đuổi theo.
Nhưng bây giờ đang giữa đông, trời rất lạnh, thậm chí còn có dấu hiệu tuyết sắp rơi. Ngôi làng dưới chân núi bên ngoài đường chẳng có lấy một bóng người.
Dục Hiễn điên cuồng đập cửa mấy nhà đại phu. Cánh cửa gỗ bị hắn đập đến lung lay tội nghiệp. Nhưng chẳng có ai ra mở cửa.
Tay hắn đỏ lên vì lạnh. Đầu mấy ngón tay trắng bệch. Không gian xung quanh chỉ ngoài tiếng gió tuyết lạnh lẽo,hắn chẳng thể nghe được một tiếng động nào nữa.
Cuối cùng hắn lại một lần nữa tràn lệ. Cúi đầu dựa vào trong ngực của Tú An. Cả người run rẩy cho thấy hắn thực sự rất sợ hãi,chơ vơ.
Giọng hắn nghẹn ngào :
"Tại sao lại không có ai cứu em ấy chứ?"
Kèm theo là tiếng khóc thê lương. Hắn qua lớp áo choàng cũng có thể cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của Tú An.
Dục Hiễn cố rặn ra một nụ cười, hỏi y :
"Tú An, chúng ta về nhà được không? "
Thấy y không trả lời, hắn chỉ cười : "Em đang mệt lắm à. Ta đưa em về nhà..."
Hắn không biết. Cái gương mặt vặn vẹo cùng nụ cười và nước mắt của hắn xấu đến cỡ nào, bi thương đến cỡ nào. Mà trời xanh lại chẳng thể lưu tình, những bông tuyết trắng tang thương đang rơi từ từ xuống.
Có những bông tuyết rơi xuống mặt của Tú An, mà y như đang ngủ say núp đầu trong lớp choàng lông cáo ấm áp. Dục Hiễn thấy thế,cúi đầu xuống, dụi má vào mặt y, bông tuyết lành lạnh.
Hắn cười khổ : "Sao em lại an tĩnh quá vậy? Nói gì đó có được không? Lúc về ta sẽ cho em xem bộ thoại bản ta vừa mua cho em. Đừng giận ta mà."
Dường như pha một chút ủy khuất, làm nũng.
Tiểu tư ở đằng sau thấy được, tay vươn ra liền khựng lại giữa không trung. Lời đang nói cũng im bặt.
"Cậu chủ..."
Cuối cùng cúi đầu, cười đau đớn không nói gì.
----------------
Vân Thiên Yên Vũ.