Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 28: Một nhà đoàn tụ

Sau nửa canh giờ,

Nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, phụ thân từ ái đi ra từ thư phòng, Liễu Thiên Kỳ cúi đầu thi lễ thật sâu.

“Hài nhi bái kiến phụ thân.”

“Bái kiến tiền bối!” Kiều Thụy cúi đầu, cũng vội vàng hành lễ.

“Kỳ Nhi, con đã trở lại?” Liễu Hà liếc thấy nhi tử ra ngoài rèn luyện nửa năm bình an trở về, ông vui mừng không thôi.

“Đúng vậy, hài nhi đã trở lại!” Bộ dáng phụ thân vui sướиɠ khi nhìn thấy mình trở về kia làm Liễu Thiên Kỳ ấm áp một trận trong lòng.

Tuy ra lão cha tiện nghi này là của nguyên chủ, nhưng Liễu Hà đối với Liễu Thiên Kỳ cẩn thận tỉ mỉ, đã sớm được Liễu Thiên Kỳ coi như là phụ thân thân sinh của mình.

"Tốt, trở về thì tốt, có thể bình an trở về là tốt rồi." Liễu Hà vui mừng vỗ vỗ bả vai nhi tử, trái tim treo suốt nửa năm của ông rốt cuộc đã rơi xuống.

“Phụ thân, đây là Kiều Thụy, là người hài nhi thích. Hài nhi lần này dẫn y cùng nhau trở về là hy vọng được phụ thân đáp ứng, cùng Tiểu Thụy chính thức đính hôn.” Liễu Thiên Kỳ lôi kéo tay Kiều Thụy, đưa người tới trước mặt Liễu Hà.

“Xin chào tiền bối!” Kiều Thụy vội vàng mở miệng, lại vội vàng cúi đầu hành lễ.

“Ừm!” Khẽ gật đầu, Liễu Hà đánh giá đối phương một phen từ trên xuống dưới.

Thiếu niên trước mắt một thân bạch y, dung mạo thanh tú mà lại tuấn mỹ, toàn thân đều lộ ra một cổ linh khí, làm người nhìn thật thoải mái.

Kiều Thụy nhìn trộm ngắm Liễu Hà, cảm thấy vị tiền bối một thân hoa phục, dung mạo có bảy phần tương tự như Thiên Kỳ này, ánh mắt đầu tiên nhìn vô cùng từ ái, làm y rất có hảo cảm.

"Tốt, tốt lắm!" sau khi đánh giá một lúc lâu, Liễu Hà liên tiếp nói tốt.

“Liễu Đồng, Tiểu Thụy đường xa mà đến, nhất định là vừa khát vừa đói. Ngươi mang Tiểu Thụy đi sảnh ngoài dùng bữa, an bài phòng cho khách, để Tiểu Thụy nghỉ ngơi đi.” Liễu Hà nghiêng đầu, phân phó lão nhân gia đi an bài chuẩn bị.

“Kiều thiếu gia, thỉnh ngài bên này!” Liễu Đồng cười liếc Kiều Thụy, làm ra một thủ thế mời.

“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn thoáng qua Liễu Thiên Kỳ, lấy ánh mắt dò hỏi đối phương.

“Đi thôi, đi ăn cơm trưa trước đi! Đồng bá sẽ chiếu cố ngươi. Một lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi!” Liễu Thiên Kỳ buông tay y ra, cẩn thận dặn dò.

“Được!” Nghe Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, Kiều Thụy mới đi theo Liễu Đồng cùng rời đi.

Liếc thấy hai người rời đi, Liễu Hà ngược lại nhìn về nhi tử mình. “Thiên Kỳ, con qua đây với ta!”

“Dạ, phụ thân!” Theo tiếng, phụ tử hai người một trước một sau về lại thư phòng.

Lấy ấm trà qua, Liễu Thiên Kỳ tất cung tất kính mà rót một ly linh trà cho phụ thân, đưa đến trước mặt ông. “Phụ thân uống trà!”

“Ừm!” Liễu Hà gật đầu, nâng chung trà lên tới, nhấp một ngụm nhỏ.

“Kỳ Nhi, chuyện Kiều Thụy là chuyện như thế nào?” Nhìn nhi tử, Liễu Hà vẻ mặt nghiêm túc mà dò hỏi ra tiếng.

“A, là vầy nè phụ thân. Con và Tiểu Thụy gặp nhau trên đường. Con đối với y nhất kiến chung tình, vô cùng thích. Sau đó bọn con cùng đi Yêu Thú Sơn, trông coi nâng đỡ lẫn nhau, hai bên đều có cảm tình. Tiểu Thụy cũng thích con." Vì để Liễu Hà đồng ý hai người đính hôn, Liễu Thiên Kỳ chỉ có thể nói dối.

“Kỳ Nhi, ta thấy hai đứa các con nguyên dương đã tiết. Các con có phải đã……” Nhìn nhi tử, Liễu Hà muốn nói lại thôi, có chút khó có thể mở miệng.

“Đúng vậy phụ thân. Chúng con gặp yêu thú trên núi, trúng da^ʍ độc của yêu thú. Cho nên, cho nên chúng con có phu phu chi thật*.” Liễu Thiên Kỳ biết chuyện này giấu không được, cho nên cũng không giấu giếm nhiều.

(*quan hệ thể xác phu phu)

"Ồ! Thì ra là thế!” Nghe được nhi tử nói như vậy, Liễu Hà khẽ gật đầu.

“Hài nhi biết con và Tiểu Thụy thời gian ở chung ngắn ngủi, giờ phút này nói chuyện kết hôn hãy còn sớm. Nhưng Tiểu Thụy là song nhi, vì giải độc cho hài nhi lại phá thân. Hài nhi không thể bỏ xuống mặc kệ y được. Cho nên hài nhi liền nghĩ, trước cứ định ra hôn sự chúng con, chờ thêm mấy năm, sau khi cảm tình của con và Tiểu Thụy ổn định lại, rồi lại thành hôn kết làm bạn lữ. Phụ thân nghĩ như thế nào?”

Nghe được nhi tử nói như vậy, Liễu Hà liên tục gật đầu. “Nam tử hán đại trượng phu, làm việc phải có đảm đương. Nếu Kiều Thụy có ân với con, lại vì con mà phá hoàn bích chi thân*, con và nó đính hôn, cũng trong tình lý. Nhưng, Kỳ Nhi con là thật sự thích nó, hay là đơn thuần muốn chịu trách nhiệm với nó?"

(*hoàn bích chi thân: thân thể trong trắng)

Mặc kệ là vì chịu trách nhiệm hay là thích đối phương, chuyện đính hôn này chỉ sợ là không thể tránh được. Chỉ là, nếu nhi tử không thích đối phương, rồi lại phải vì chịu trách nhiệm mà cùng đối phương đính hôn, vậy có thể làm nhi tử ủy khuất. Mà làm phụ thân, Liễu Hà tất nhiên là không hy vọng nhi tử chịu ủy khuất.

“Con thích y. Cho dù không có chuyện giải độc, con nghĩ con cũng sẽ cùng y đính hôn, kết thân. Chẳng qua sẽ không hấp tấp như vậy thôi." Lời này Liễu Thiên Kỳ trả lời thật khẳng định cũng thật nghiêm túc. Bởi vì hắn đã sớm xác định cảm tình của chính mình đối với Kiều Thụy.

Đời trước hắn cũng đã thích Kiều Thụy trong sách, đời này có thể may mắn xuyên đến quyển sách này, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội có thể cùng đối phương ở bên nhau này kia chứ?

Nghe nhi tử nói như vậy, Liễu Hà liên tục gật đầu. “Được, thích là được. Các con thích lẫn nhau, vậy chuyện đính hôn kia cứ từ phụ thân an bài. Nhưng chuyện đính hôn này là đại sự, con chung quy cũng phải thông tri cha mẹ Kiều Thụy một chút. Xem người ta có yêu cầu gì với lễ vật đính hôn, hoặc là đối với chuyện đính hôn có kiến nghị gì không."

“Không, Tiểu Thụy là cô nhi, từ nhỏ được một đôi vợ chồng thợ săn nhận nuôi. Nhưng trước khi Tiểu Thụy mười tuổi, dưỡng phụ và dưỡng mẫu y cũng đều đã qua đời, nên nhà Tiểu Thụy chỉ có một mình y thôi.”

Nghe được nhi tử kể, Liễu Hà không khỏi nhíu nhíu mày. “Là một đứa trẻ số khổ a!”

“Đúng vậy, Tiểu Thụy mệnh khổ. Cho nên con nghĩ sớm một chút định ra chuyện hôn nhân, để y thanh thản ổn định, lại có danh phận trong nhà, cũng không cần một mình đi lại trong núi mạo hiểm săn thú mưu sinh!”

Nghe vậy, Liễu Hà liên tục gật đầu. “Yên tâm đi Kỳ Nhi, phụ thân sẽ mau chóng chuẩn bị lễ vật đính hôn, tuyển chọn ngày lành, giúp con định việc hôn nhân này.”

“Dạ, hài nhi đa tạ phụ thân!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói tạ.

"Giữa phụ tử chúng ta không cần như thế!” Liễu Hà xua xua tay, ý bảo nhi tử miễn lễ.

“Phụ thân, hài nhi đi ra ngoài rèn luyện nửa năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng tìm được một ít cơ duyên. Cho nên hài nhi muốn bế quan một đoạn thời gian, nếm thử vào Trúc Cơ!”

Nghe được lời này, Liễu Hà khẽ gật đầu. “Được, nếu con cảm thấy có thể, vậy bế quan đi. Đây là Trúc Cơ đan phụ thân mua cho con, còn đây là năm vạn linh thạch!"

Nói chuyện một lát, Liễu Hà lấy ra một viên đan dược cùng với một túi trữ vật, tất cả đều giao cho nhi tử.

“Để phụ thân lo lắng cho hài nhi!” Có năm vạn linh thạch và viên Trúc Cơ đan này, Liễu Thiên Kỳ Trúc Cơ càng thêm nắm chắc.

“Tính toán khi nào bế quan?”

“Ngày mai sẽ bế quan ạ. Còn Tiểu Thụy mong phụ thân chiếu cố nhiều hơn!” Liễu Thiên Kỳ muốn mau chóng đem tài nguyên biến thành thực lực.

“Yên tâm đi, vi phụ sẽ chiếu cố nó!” Nếu là con dâu mình, Liễu Hà tất nhiên sẽ không chậm trễ.

“Đa tạ phụ thân!”

——————————————

Buổi chiều,

Kiều Thụy ngồi trên ghế, nôn nóng chờ đợi Liễu Thiên Kỳ, trong lòng bất ổn, luôn lo lắng phụ thân Thiên Kỳ sẽ không đồng ý hai người đính hôn.

"Cộc cộc cộc…."

Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Thụy vui mừng trong lòng, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

“Thiên Kỳ!” Liếc thấy người tới, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng.

“Thế nào, cơm trưa có ăn nhiều một chút không, phòng bên này có vừa lòng không?” Liễu Thiên Kỳ đi vào phòng, quan tâm mà dò hỏi, sợ Kiều Thụy ăn không ngon, ở không tốt.

“Ngươi không cần lo lắng, Đồng bá cho ta một bàn lớn đồ ăn ngon. Ta ăn rất no, hơn nữa, ngươi nhìn phòng nè, vừa rộng mở vừa sáng ngời, so với phòng ở nhà ta còn to hơn nhiều kìa. Hơn nữa nơi này còn bài trí rất nhiều gia cụ xinh đẹp ta còn chưa thấy qua. Ta nghĩ, ta ở đây nhất định rất thoải mái.”

"Ừ, ngươi thích là được!" nhìn gương mặt tươi cười của Kiều Thụy, Liễu Thiên Kỳ mới an tâm hơn.

“Thiên Kỳ, tiền bối ngài ấy, ngài ấy nói như thế nào?” Kiều Thụy kéo kéo ống tay áo Liễu Thiên Kỳ, thật cẩn thận hỏi.

“Đừng gọi là tiền bối, về sau ngươi gọi cha ta là thúc thúc là được, cha ta nói cha sẽ chuẩn bị lễ vật đính hôn, lại cho người hỗ trợ chọn ra một ngày hoàng đạo, chính thức định ra hôn sự chúng ta."

"Nói vậy là tiền bối đáp ứng rồi?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, không xác định hỏi.

“Ừ, đáp ứng rồi!”

“Ưm!” Gật gật đầu, Kiều Thụy đỏ mặt cúi đầu, bên khóe miệng tràn đầy nụ cười vui sướиɠ.

Trước đó, Kiều Thụy còn vẫn luôn lo lắng, nếu phụ thân Thiên Kỳ không đáp ứng chuyện đính hôn thì sao?

Nghĩ đến bản thân mình đã ủy thân cho Thiên Kỳ, mà Thiên Kỳ lại che chở có thêm với mình, săn sóc như vậy, ôn nhu như vậy, yêu thương như vậy. Nếu phụ thân Thiên Kỳ không đồng ý việc hôn nhân này, vậy nên làm sao cho phải?

"Tiểu Thụy có phải sợ phụ thân ta không đồng ý, không thể đính hôn với ta không?" Liễu Thiên Kỳ ôm eo đối phương, kéo người vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi bên tai y.

“Không, không có!” Kiều Thụy lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.

“Phải không? Tiểu Thụy không thèm để ý sao? Ta rất thương tâm đó!” Nói tới đây, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt buồn rầu.

“Không, ta không có không thèm để ý mà. Ta cơm trưa cũng không ăn được luôn, vẫn cứ chờ ngươi. Trái tim cứ như bị người ta xách lên vậy, vẫn luôn không hề an ổn. Ta……” Mới nói được một nửa, Kiều Thụy liền thấy được nụ cười trên khóe miệng nam nhân.

“Ngươi, ngươi, người này?” Bực mình mà trừng mắt nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Kiều Thụy khó chịu, một cái tát vỗ rớt tay Liễu Thiên Kỳ đang ôm trên eo y, thối lui đến một khoảng cách với đối phương.

“Ha ha ha, hiện tại ngươi có thể an tâm!”

“Hừ!” Kiều Thụy hừ lạnh một tiếng, quay đầu vào nội thất.

Nhìn thấy tiểu gia hỏa không cao hứng, Liễu Thiên Kỳ vội vàng đi theo vào buồng trong.

“Ngươi, ngươi cách ta xa một chút!” Nhìn thấy nam nhân cười hì hì đến trước mặt mình, Kiều Thụy khó chịu nói.

Liễu Thiên Kỳ nhìn tiểu gia hỏa sắc mặt không tốt, tức giận mà ngồi trên giường kia, hắn mỉm cười, giơ tay lấy ra một tấm linh phù, không hề báo động trước mà vỗ vào trên trán Kiều Thụy.

“Liễu Thiên Kỳ, ngươi, ngươi đáng giận!" Cảm giác được bản thân mình lại không động đậy nổi, Kiều Thụy buồn bực không thôi.

"Bảo bối nhi ngoan, không tức giận. Là ta sai, là ta không tốt, không nên ghẹo ngươi, không nên dây vào làm ngươi tức giận.” Liễu Thiên Kỳ khom người, đem người phóng lên trên giường, nhẹ giọng xin lỗi.

“Ngươi, ngươi vô duyên vô cớ định trụ ta làm cái gì?” Nghe được nam nhân nghiêm túc xin lỗi như vậy, cơn giận của Kiều Thụy cũng đã tiêu hơn phân nửa.

“Không có gì, chỉ là muốn ngươi bồi ta thật nhiều. Ngày mai ta muốn bế quan. Ta sợ ta bế quan, lâu lắm mới thấy được ngươi, nên ta muốn nhìn ngươi nhiều thêm." Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, động tác ôn nhu mà cởi giày Kiều Thụy ra.

“Thiên Kỳ, ngươi, ngươi làm cái gì a?” Nhìn thấy nam nhân cởi giày, lại cởi đai lưng mình ra, Kiều Thụy bất an mà chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.

“Ta giúp ngươi cởϊ áσ ngoài ra. Ngươi bồi ta ngủ trưa, được không?”

“Ngủ, ngủ trưa hả!” Nghe thấy cái này, mặt Kiều Thụy đỏ lên. Nghĩ thầm: Thiên Kỳ muốn bế quan, hắn không phải là muốn làm chuyện ấy ấy đó chứ?

Ôm người trong l*иg ngực, Liễu Thiên Kỳ động tác ôn nhu mà cởi cả áo ngoài và trung y đối phương, chỉ để lại áσ ɭóŧ. Hắn kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp cho y, xoay người lại đem từng món quần áo của Kiều Thụy treo trên giá áo.