“Nếu gặp Tây Sở Cố tiên sinh thì bảo vệ hắn không chết, mang về núi Thanh Thành.” Trong một quán rượu không bắt mắt ở Càn Đông Thành, đạo sĩ trẻ tuổi xem xong tờ giấy, cho nó vào trong chén rượu, khuấy lên. Tờ giấy hòa tan vào trong, hắn ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch, lau rượu nơi khóe miệng. “Chưởng môn chân nhân đúng là biết ra lệnh, bảo vệ hắn không chết. Ta đánh thắng được lũ đầu trâu mặt ngựa đó ư? Mang về núi Thanh Thành? Ta đánh thắng được Cố tiên sinh hay sao...”
Còn trong một khách sạn cách quán rượu ba con phố, có một người trẻ tuổi đang mài kiếm, thanh kiếm trong tay hắn trong trẻo rực rỡ, đã là tuyệt phẩm trên thế gian, nhưng hắn đã lỡ mất một thanh kiếm còn tốt hơn.”
“Bất Nhiễm Trần...” Hắn nhỏ giọng đọc, tiếp đó dừng tay, khẽ ngẩng đầu lên.
Hắn là đệ tử được hy vọng nhiều nhất trong thế hệ này, nhưng lần đầu thử giao phong, đã gãy...
“Dư lão, ta muốn gặp lại điệu Tây Sở kiếm ca kia.”
“Vì sao?”
“Sau Vấn Đạo Vu Thiên, ta nhớ còn một thức cuối cùng.”
“Đại Đạo Triêu Thiên.”
“Đúng vậy, ta muốn thấy đại đạo chân chính đó, cũng muốn thấy kiếm đạo của bản thân.”
“Đây là con đường tự ngươi chọn, Vô Song Thành sẽ không đi cùng ngươi. Chúng ta không muốn bị cuốn vào chuyện này, cũng không muốn đối địch với phủ Trấn Tây Hầu. Vì vậy nếu ngươi đi, ngươi chỉ có thể đi một mình, ngươi hiểu chưa?”
“Đệ tử hiểu, đệ tử sẽ lưu ý.”
Tống Yến Hồi thu thanh Thủy Nguyệt kiếm vào vỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại Đạo Triêu Thiên...”
Bên ngoài phủ Trấn Tây Hầu.
Ôn Hồ Tửu cầm theo bầu rượu đi lướt qua một phu khuân vác, tiếp đó cánh tay cầm bầu rượu của hắn bỗng có thêm một tờ giấy. Hắn làm bộ ngửa đầu lên trời uống rượu nhưng lại mở tờ giấy đó ra.
“Tây Sở kiếm thuật, Vấn Đạo Vu Thiên. Thế nhân đều thấy, lùi lại làm chi. Nếu có quỷ đạo, chúng ta đoạt lấy.” Ôn Hồ Tửu khẽ nhíu mày, thấy bên dưới còn một hàng chữ nhỏ. “Nếu gây nguy hiểm tới Bách Lý gia, lùi!”
“Quỷ đạo ấy à quỷ đạo, phụ thân đại nhân, ta cũng muốn thấy đại đạo chân chính.” Thanh Y Xà trong tay áo Ôn Hồ Tửu nhảy ra, nuốt tờ giấy đó vào bụng. Hắn xoay người, thấy Ôn Lạc Ngọc đang đứng đó.
Ôn Lạc Ngọc thần sắc bình tĩnh: “Cha đưa tin tới à?”
Ôn Hồ Tửu không lảng tránh vấn đề này, gật đầu nói: “Đúng. Sư phụ nói dưới đại đạo còn có quỷ đạo. Đại đạo nhường cho thế nhân, quỷ đạo để lại cho Ôn gia.”
“Huynh có biết quỷ đạo trong lời phụ thân là gì không?” Ôn Lạc Ngọc hỏi.
Ôn Hồ Tửu sửng sốt một hồi, thở dài: “Nghe được một số tin đồn, chưa từng thấy, nếu thật sự có, quỷ thần cũng phải e sợ.”
“Nếu không lấy được thì sao?” Ôn Lạc Ngọc lại hỏi.
Ôn Hồ Tửu mỉm cười: “Ta cũng rất tò mò, nếu không lấy được thì muội muội sẽ giúp Bách Lý gia hay giúp Ôn gia?”
Ôn Lạc Ngọc đột nhiên bật cười, sau một tràng cười dài, cô mới giơ tay gõ lên đầu Ôn Hồ Tửu: “Đến lúc đó muội sẽ hỏi con trai muội, nó giúp ai thì muội giúp người đó!”
Ánh mắt Ôn Hồ Tửu trở nên dịu dàng, giơ tay xoa đầu Ôn Lạc Ngọc, như lúc còn nhỏ. Lúc nào hắn cũng thích xoa đầu cô em gái nhỏ này, hắn dịu giọng lại nói: “Không cần lo lắng, cha đã nói, nếu nguy hiểm tới Bách Lý gia, lùi!”
Ôn Lạc Ngọc nhìn về phương xa, ánh mắt đầy lo lắng: “Cha nói lùi chứ không phải giúp, điều này chứng tỏ cha cũng ý thức được chuyện lần này khác biệt...”
“Cha là cha, ta là ta. Ta mặc kệ Bách Lý gia nhưng em gái ta không thể chịu bất cứ tổn thương nào được, cháu ta cũng không được.” Ôn Hồ Tửu trầm giọng nói: “Trừ phi Ôn Hồ Tửu ta chết trước.”
Trong phủ Trấn Tây Hầu.
Bách Lý Thành Phong vừa từ trấn Hồng Hộc trở về, đang thảo luận với Tạ Lão Tam trong phòng của mình.
“Thế tử có chắc là muốn làm như vậy không?” Tạ Lão Tam hỏi.
“Mấy năm nay cha quá ôn hòa, ta sợ cuối cùng người không hạ thủ được.” Bách Lý Thành Phong thở dài.
“Đừng nói là bằng hữu, cho dù là người thân, năm xưa cha ngươi vẫn giơ đao lên được.” Tạ Lão Tam cười lạnh.
“Nhưng cha không nên cầm đao nữa, người không cầm đao, đứa con trai này sẽ cầm thay người!” Bách Lý Thành Phong lạnh lùng nói.
Bên ngoài khoảng sân bí mật ở Càn Đông Thành, một ông lão đứng đó.
Khi mặc giáp trụ, ông vẫn là quân hầu nhất phẩm uy chấn Bắc Ly, ánh mắt vẫn sắc bén như ưng.
Nhưng đổi bộ trường bào, trông ông như một ông lão bình thường.
Xung quanh ông lão có rất nhiều hộ vệ đang ẩn nấp, ông chinh chiến sa trường đã nhiều năm, có quá nhiều người muốn gϊếŧ ông, nhưng ông không dám chắc người ở trong sân có muốn gϊếŧ mình hay không.
Đột nhiên, trong sân bỗng có tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn này trong trẻo thanh tịnh, như dòng suối trong trên núi, chậm rãi chảy xuống, vang lên tiếng róc rách, như có vẻ tao nhã lịch sự của nước chảy trên núi cao, lại mang chút xa cách khi bạn cũ tương phùng. Nhưng nghe tiếng đàn này vẫn thấy thoải mái, ôn hòa. Ông lão giơ tay đón lấy một chiếc lá khô vàng đang rơi xuống, chiếc lá kia đột nhiên biến thành một đóa hoa đào trong tay ông.
“Hóa ra...” Ông lão khẽ thở dài một tiếng.
Khúc đàn kết thúc, ông lão nhìn đóa hoa đào trong tay biến thành bột phấn, tiêu tán trong tay. Ông giơ tay lau khóe mắt ươn ướt, chậm rãi xoay người, đi về nơi cuối phố.
Trong khúc đàn không có vẻ sát phạt, nhưng chưa gặp mặt đã tấu ra tình ly biệt.
Ông lão trong sân khẽ vuốt ve đây đàn, đột nhiên nhướn mày, vung tay, một thanh trường kiếm đã xuất hiện trong tay. Ông tung người, thi triển điệu kiếm vũ trong sân.
Càn Đông Thành, sòng bạc Kim Từ.
“Mua thì bỏ tay, mua thì bỏ tay!” Một công tử mặc áo bào trắng tuấn tú nho nhã ném cái hộp báu trong tay, ngồi giữa chiếu bạc: “Mua đại ra tiểu, mua tiểu ra đại, tất cả tiền tài, đều vào túi ta.”
“Tiểu công tử, sao đi chuyến này tới mấy tháng vậy? Làm chúng ta nhớ muốn chết!” Bên cạnh có khách đánh cược tiếp lời.
“Nhớ ta? Hay là nhớ bạc của ta?” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Đương nhiên là không phải! Đương nhiên là nhớ rượu của công tử!” Khách đánh cược kia cười nói: “Lần này...”
“Có hết, có hết! Vội cái gì?” Bách Lý Đông Quân quát: “Đã mua chắc chưa? Đại hay tiểu!”
“Mua đại!”
“Mua tiểu!”
“Mở!”
Bách Lý Đông Quân nhấc hộp báu, cười lớn: “Ha ha ha ha! Con báo!”
“Ài!” Mọi người cùng thở dài.
“Đến đến đến, Tiểu Hà, chia rượu mà ta mang tới cho mọi người! Mọi người mỗi người một ly, cùng uống nào!” Bách Lý Đông Quân nhận lấy một chén rượu, nâng lên quá đầu: “Tới nào!”
“Kính mời tiểu công tử!” Mọi người đều giơ cao chén rượu được chia rồi ngửa đầu uống cạn.
“Uống!” Bách Lý Đông Quân uống một hơi cạn sạch, ném cái chén cho người hầu rồi tung người nhảy từ trên bàn xuống. Y đi ra góc, người hầu tên Tiểu Hà của quán rượu đưa một tờ giấy tới. Bách Lý Đông Quân mở tờ giấy, trên đó viết mấy chữ.
“Không việc gì, an toàn.”
Bách Lý Đông Quân thở dài, cất tờ giấy đó vào lòng: “Chính là vì không có việc gì nên mới thấy bất an, sao lại không có việc gì được!”