Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 37: Kiếm Của Ta Đâu

“Danh kiếm cấp Tiên Cung ở đâu?” Có người dưới đài hỏi.

“Kiếm cấp Tiên Cung, từ trên trời bay tới.” Ngụy Trường Phong cao giọng hét lớn: “Mời tiên nhân ban kiếm.”

Tiếng huýt sáo chợt vang lên!

Có một thanh kiếm thật sự từ trên trời bay tới, lướt thẳng vào sơn trang, kiếm đó lướt qua một hồ sen, nơi nó đi qua hoa sen nở rộ. Mọi người cùng kinh hãi, không hổ là kiếm cấp Tiên Cung, có thể tạo ra thần tích cỡ nào?

Ngay cả Bách Lý Đông Quân đang say khướt như đống bùn lầy cũng mở mắt, y hít một cái, mở mắt: “Thơm quá.”

Đó là hương hoa sẽ thoang thoảng, tựa như hơi nước, mờ ảo dịu dàng, khó lòng phát hiện.

Ngay cả Bạch Phát Tiên định rời khỏi cũng quay đầu lại: “Không ngờ vẫn còn một thanh kiếm nữa.”

Ngụy Trường Phong trên đài nhận lấy trường kiếm, nhẹ nhàng vung lên, lúc này mọi người mới thấy hình dạng của thanh kiếm này.

Chuôi kiếm thêu một đóa hoa sen thanh tú, còn thân kiếm lại là màu đồng cổ, mang đầy phong cách cổ xưa. Thế nhưng thân kiếm như được bao phủ bởi hơi nước mờ nhạt, khiến cho trên phong cách cổ xưa đó lại mang một chút vẻ linh động, không có vẻ lão thành nhàm chán mà thật sự mang dáng vẻ mờ ảo của danh kiếm cấp Tiên Cung.

“Kiếm này được rèn từ thiết tinh ở đào trong năm ngọn núi và sáu đấu kim anh chế tạo ra. Ta cầm kiếm lên Liên Sơn cao ngàn trượng, cắm kiếm vào hồ sen trên đỉnh núi, tẩy rửa trong tiên khí suốt ba năm. Ba năm đó ta đốt lò liên tục, giữ cho hồ sen ba năm không lụi tàn, mới được thanh kiếm cấp Tiên Cung này. Kiếm này gϊếŧ người mà không dính máu, vào bùn mà chẳng hôi tanh, tên Bất Nhiễm Trần.” Ngụy Trường Phong cười lớn: “Mong có công tử tuyệt thế tới lấy, ta xin dâng tặng. Không muốn nhận bạc, chỉ mong vị công tử tuyệt thế kia hỏi kiếm khắp thiên hạ, giúp kiếm này tề danh trong kiếm phổ!”

Công tử tuyệt thế, ai mà gánh được bốn chữ này?

Ít nhất có tám người chắc chắn gánh được.

“Ta không cần kiếm, tổ huấn Lôi gia chúng ta không cho dùng kiếm. Nhưng ta có một vị bằng hữu tự xưng là tiêu kiếm song tu, vẫn luôn muốn có một thánh kiếm tốt. Còn có một vị bằng hữu, khi chiến đấu chưa bao giờ rời khỏi kiệu của mình, vì vũ khí của hắn là một cái đai lưng vàng, nếu ra ngoài đánh một lúc rồi quần áo xộc xệch thì biết làm sao? Cho nên hắn cũng thiếu một thanh kiếm. Ta còn có một bằng hữu, dùng kiếm cực tốt, chỉ tiếc là thanh kiếm của Ngụy công tử không phải màu đen, thiên hạ thích trắng, chỉ mình hắn đen, không phải đen thì hắn không lấy.” Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát mặc đồ đen chậm rãi đi vào sân, hắn vừa đi vừa lải nhải, Thanh Ca công tử cầm ngọc tiêu, Liễu Nguyệt công tử ngồi trong kiệu, còn có Mặc Trần công tử mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội nón che mặt, đám người theo hắn bước vào trong sân. Bắc Ly bát công tử có tới bốn người tới nơi, Lôi Mộng Sát thở dài: “Còn có một người, có một thanh kiếm tốt nên ta không báo cho hắn. Hắn tên Cố Kiếm Môn, được gọi là Lăng Vân.”

Bốn vị công tử đứng đó, mọi người xôn xao.

Đại hội thử kiếm năm nay đúng là quá xa hoa.

Vô Song Thành thì một trong cửu đại trưởng lão đích thân dẫn người đến. Mấy năm gần đây núi Thanh Thành áp đảo núi Võ Đang, trở thành người đứng đầu Đạo môn, cũng phái đại đệ tử thế hệ này đến. Thậm chí cao thủ nổi danh trên Quan Tuyệt Bảng là Ôn Hồ Tửu cũng tới tham gia. Lại có thêm nhiều cao thủ lai lịch bất minh, khiến cho truyền nhân Bán Bộ Đa phái Thiên Sơn, truyền nhân của Ảnh Tông cũng phải trắng tay ra về. Còn giờ phút này, khi mọi người cho rằng danh kiếm trên đài chắc chắn là vật trong lòng bàn tay của Vô Song Thành, Bắc Ly bát công tử lại tới.

Có người sẽ sợ Vô Song Thành, nhưng Bắc Ly bát công tử tuyệt đối không sợ.

Nếu trong lòng sợ hãi, làm sao xứng với hai chữ ‘công tử’?

“Đám bằng hữu của ngươi tới kìa.” Ôn Hồ Tửu nhắc nhở Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân lại ngây ngốc nhìn thanh kiếm trên đài, ánh mắt trong trẻo: “Thanh kiếm này rất tốt! Ta muốn thanh kiếm này!”

“Ngu ngốc, ngươi cố ý làm khó cậu của ngươi đấy à?” Ôn Hồ Tửu nổi giận nói, không phải hắn không lấy được thanh kiếm này, nhưng hắn vốn không phải người dùng kiếm, nếu cưỡng ép dùng võ lực đoạt lấy thanh kiếm này, không chỉ Danh Kiếm sơn trang khó chịu, ngay cả các kiếm khách trong thiên hạ cũng không đồng ý.

“Ta muốn thanh kiếm này! Thanh này là tốt nhất!” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.

Mọi người trong sân nghe thấy câu này, Lôi Mộng Sát quay đầu lại: “Ồ? Lại có người muốn tranh kiếm với chúng ta? Ơ! Sao lại là ngươi?”

Thanh Ca công tử Lạc Hiên bật cười: “Nhìn bộ dáng hắn, chắc say mất rồi. Kiếm Tửu của Danh Kiếm sơn trang đúng là danh bất hư truyền.”

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân lại nóng rực, giờ phút này tai hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào khác.

Bên phía Vô Song Thành, sắc mặt lão già Thành Dư đã đen tới mức không thể đen hơn, người trẻ tuổi bên cạnh hắn thì hưng phấn tới mức mặt mày đỏ bừng.

Sắc mặt Ngụy Đình Lộ trên đài cũng khá khó coi, hạ giọng hỏi nhỏ: “Sao lại thế này?”

Ngụy Trường Phong mỉm cười: “Phụ thân giao hảo với Vô Song Thành, báo cho họ về Bất Nhiễm Trần. Nhưng con cũng có ý riêng nên báo cho Chước Mặc công tử. Xin phụ thân thứ lỗi. Dù sao cả đời này có lẽ con cũng không tạo được thanh kiếm cấp Tiên Cung tiếp theo.”

Rốt cuộc cậu thanh niên của Vô Song Thành cũng đứng lên: “Thành trưởng lão, kiếm khách chúng ta không mong danh kiếm, nhưng mong có người đấu kiếm. Hôm nay đã tới, nếu chỉ lấy một thanh kiếm về mới thật là đáng tiếc.” Hắn tung người nhảy lên, rút thanh kiếm bên hông ra, đứng trên đài. Kiếm của hắn rất đặc biệt, mũi kiếm hơi cong.

“Thủy Nguyệt kiếm.” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Vô Song Thành không ra sao nhưng đệ tử này đúng là không tệ.”

“Vô Song Thành, Tống Yến Hồi, đến đây xin kiếm.” Tống Yến Hồi thi lễ với Ngụy Đình Lộ và Ngụy Trường Phong, tiếp đó quay người: “May mắn được giao thủ với các vị công tử, cực kỳ vinh hạnh.”

Nhưng bốn vị công tử vẫn đứng đó, không định lên đài, bởi vì có một người đã giành trước một bước, đi lên đài. Tuy y đã say khướt, bước đi lảo đảo, cảm giác có thể té ngã bất cứ lúc nào.

“Vị Bách Lý tiểu công tử này đúng là thú vị.” Lôi Mộng Sát cảm thán nói: “Nhưng mà... kiếm của hắn đâu?”

Vẻ mặt Tống Yến Hồi khá bất mãn, nhưng vẫn cung kính hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”

“Bách Lý...” Bách Lý Đông Quân nấc một cái đầy hơi rượu, thân hình lắc lư: “Bách Lý Đông Quân. Ngươi có biết Đông Quân không? Chính là thần mùa xuân đấy, ha ha ha.”

“Bách Lý Đông Quân?” Tống Yến Hồi nhíu mày, hắn chưa từng nghe cái tên này.

Nhưng Thành Dư nghe xong sắc mặt lại đen thêm vài phần, phủ Trấn Tây Hầu cũng là một thế lực không sợ Vô Song Thành, còn là thế lực không dễ chọc.

“Đến đây đi.” Bách Lý Đông Quân vung nắm tay: “Đánh một trận phân thắng bại nào!”

Tống Yến Hồi gật đầu: “Chỉ có điều lần này chúng ta không quyết đấu mà là thử kiếm. Xin hỏi các hạ, kiếm của ngươi đâu?”

Bách Lý Đông Quân nhìn hai tay trống rỗng, cũng ngơ ngác một hồi, tiếp đó hắn nhỏ giọng nghi hoặc: “Đúng vậy, kiếm của ta đâu?” Y do dự một hồi, đột nhiên trong lòng bất mãn, giọng nói cũng mang chút phẫn nộ: “Kiếm của ta đâu!”

“Đưa kiếm cho ta!”

Lôi Mộng Sát cười nói: “Đã là bằng hữu, cho hắn đi.”

Thanh Ca công tử Lạc Hiên đi lên trước một bước: “Ta có một kiếm, lấy Thanh Ca làm tên, cho Bách Lý tiểu công tử mượn dùng một chút!” Hắn vung cánh tay phải, trường kiếm bên hông bay ra ngoài.

“Rất hay!” Bách Lý Đông Quân tiếp kiếm, nhưng có vẻ như sức lực không đủ, bị ép lui lại vài bước, suýt nữa té ngã.

Mọi người dưới đài cùng lắc đầu, Ôn Hồ Tửu giơ tay che trán: “Đúng là mất mặt.”