Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 46

Tuy là sớm chiều ở chung năm năm, nhưng năm năm này, Sở Trần đều là lấy hình tượng tên ngốc xuất hiện trước mặt Tống Nhan, giữa hai người, cũng không có chủ đề gì có thể nói chuyện.

“Tam tiểu thư.”

Phía sau truyền đến thanh âm của chị Tường, vẫn đang thở hồng hộc chạy tới, “Cuối cùng tìm được các người.”

“Bọn hắn lại phái người đến thúc

tôi à.”

Sở Trần nói,” Trở về nói bọn hắn báo cho Diệp Thiếu Hoàng, đừng quấy rầy vợ chồng chúng ta tản bộ.”

“Không phải.”

Chị Tường lắc đầu, “Tới thăm em, không phải Diệp Thiếu Hoàng, là thiếu gia nhà họ Hạ.”

Hai người Sờ Trần Tống Nhan nhìn nhau một chút.

Rất nhanh, hai người sóng vai đi gần tới phòng khách của biệt thự.

Người của Nhà họ Tống đều đang ờ đây, ngay cả Tống Thiên Dương cũng đã trở về, từ thần sắc trên khuôn mặt của Tống Thiên Dương có thể nhìn ra, chuyến này ra ngoài, hiển nhiên không có thu hoạch gì.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Sở Trần, ánh mắt phức tạp, mang theo khó có thể tin.

Thiếu gia từ Nhà họ Hạ vừa bắt đầu vào cửa, đã đề cập qua nhiều lần cái tên Sở Trần.

Nếu như không phải lão gia tử tự

mình tới tiếp đãi Hạ thiếu gia, Hạ thiếu gia liền nghĩ sẽ trực tiếp đi tìm Sở Trần.

“Cũng không biết có cái vận khí cứt chó gì, bợ đỡ được Hạ thiếu gia.”

Tống Vân nhìn qua Sở Trần, nói thầm lên, “Chẳng lẽ là Hạ thiếu gia bình thường chưa thấy qua đồ đần, cảm thấy cái này đồ đần rất có hứng thú?”

Tống Vân đầy bụng oán khí.

Chồng của cô ta bản gia nhà họ Lâm, chủ yếu kinh doanh chính là

điều chế dược phẩm.

Vốn nên là dưới mắt bên trong người nhà họ Tống nên là ứng cử viên có tư cách nhất để cùng Hạ thiếu gia trao đổi, nhưng mà Hạ thiếu gia, hết lần này tới lần khác chọn trúng tên ở rể ngốc nghếch, Sở Trần.

“Cậu đi theo ta.”

Tống Thiên Dương mang theo Sở Trần đi ra ngoài.

Tống Nhan thần sắc nghi hoặc.

Tô Nguyệt nói,” Hạ thiếu gia

cùng ông nội con tới thư phòng , có điều, Hạ thiếu gia đặc biệt căn dặn, Sở Trần đến, liền dẫn hắn đi.”

Tống Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.

Khó trách vừa lúc tiến vào, người nhà họ Tống đều đưa ánh mắt nhìn Sở Trần, tại vẻ khinh thường bên trong, lại mang theo đố kị.

Phần đãi ngộ này, Nhà họ Tống không có người thứ hai có thể được hưởng.

Trước cửa thư phòng.

Tống Thiên Dương thấy Tống Trường Thanh đang đứng bên ngoài thư phòng, không khỏi ngơ ngẩn.

Tống Trường Thanh khuôn mặt mỉm cười, tâm tình dường như không sai, “Tiểu Bắc nói, khi hắnviết chữ quen một mình yên tĩnh, các người chờ một lát rồi vào.”

Lúc này, trong thư phòng, lập tức truyền ra thanh âm Hạ Bắc, “Là Sở Trần tới rồi sao?

Để Sở Trần mau tới mài mực cho tôi nào.”

Tống Trường Thanh nhìn thoáng qua Sờ Trần.

Cái tên ờ rể Nhà họ Tống, hắn mới chỉ gặp qua ngày kết hôn của Sở Trần cùng Tống Nhan, về sau, Sở Trần chưa từng có từng tiến vào trong phạm vi tầm mắt của Tống Trường.

Cửa lớn thư phòng mở ra.

Sở Trần cất bước đi vào, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hạ Bắc đang ngồi trên ghế, ủ rũ, trong tay cầm một cây bút lông.