Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 19

Khóe miệng Sờ Trần nhẹ nhàng

nhếch lên không ai để ý.

Bản thân tránh sang một bên, thực hiện Càn khôn na di thuật.

Cú đá của nhân viên bảo vệ hướng về phía Vinh Đông, thế là cả hai đυ.ng độ nhau trên không.

Mặc dù sức mạnh của Vinh Đông rất nổi trội so với các bạn bè của hắn ta, nhưng nhân viên bảo vệ của Hoàng Đình về cơ bản đều là những tinh anh của công ty bảo vệ được tuyển chọn. Chịu phải cú đá này, Vinh Đông ngay lập tức cảm thấy một cỗ đau nhói từ đùi tuyền tới và cơ thể anh ta ngã

văng mạnh xuống đất.

Còn chưa kịp đứng lên, Vinh Đông đã ngẩng đầu lên, Sở Trần xuất hiện trước mặt hắn. “Mày…”

Ngay khi Vinh Đông muốn thét ra một tiếng tàn nhẫn, l*иg ngực liền có một trận đau nhói truyền tới, Sở Trần một cước đã giẫm trên ngực hắn.

“Tất cả đều dừng lại.”

Giọng nói của Sở Trần vang lên: “Bằng không, vị Vinh Đông thiếu gia này trên người sẽ gãy bao nhiêu cái xương.”

Một số nhân viên bảo vệ đột ngột dừng lại ngay khi họ chuẩn bị lao lên.

Đôi mắt anh bọn họ dán chặt vào Sở Trần và Vinh Đông đang dưới chân anh.

“Sờ Trần!”

Giám đốc Bàng đã bị sốc, và nói một cách giận dữ: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Buông Vinh thiếu gia ra.”

“A a, tôi là tên ngốc Sở Trần khuôn mặt cong lên ý cười: “Tên ngốc làm việc thì cần gi chừng

mực.”

Sở Trần cúi đầu nhìn Vinh Đông: “Tuy rằng tôi là kẻ ngu ngốc, tôi cũng hiểu, cậu vừa rồi nói năng hỗn xược, xúc phạm vợ tôi

Sức lực dưới chân Sở Trần tăng lên, Vinh Đông đột nhiên kêu gào một tiếng, sắc mặt vặn vẹo.

Mọi người xung quanh kêu lên, nhưng lúc này, không ai dám xông lên.

Mặc dù họ tự nhận là một trong những nhóm khó chịu nhất ở Thiền Thành, luôn làm mọi việc

không cân e ngại và muôn làm gì thì làm, nhưng đêm nay, họ lại gặp phải một kẻ ngốc.

Kẻ ngốc này trông vô pháp vô thiên hơn họ.

Không ai dám xông lên trước nguy cơ Vinh thiếu gia bị một kẻ ngốc giẫm lên.

Đồng thời trong lòng họ thầm kinh hãi, sức mạnh của tên ngốc này quá lớn, nhìn vẻ mặt của Vinh Đông bọn họ có thể cảm nhận được cơn đau buốt mà hắn đang chịu đựng.

“Tôi không quan tâm cậu là nhà họ Vinh hay nhà họ Diệp, nhà của lợn hay nhà của con chó.”

Sở Trần cười cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Vinh Đông: “Lập tức xin lỗi Tống Nhan

Nụ cười của Sở Trần vô cùng đáng sợ và rùng rợn.

Không ai quên được thân phận của Sở Trần, hắn là con rể ngốc của nhà họ Tống.

Lúc này không ai dám cùng kẻ ngu xuẩn thương lượng hay uy hϊếp hắn.

Nếu bạn chọc giận kẻ ngốc, ngọc nát đá vỡ.

Mạng sống của Vinh Đông đáng quý hơn nhiều so với kẻ ngốc này.

Vinh Đônglúc này trên người khí lạnh trào ra, môi run lên cầm cập.

Đây là khách sạn Hoàng Đình! Xung quanh đều là người của hắn.

Người bên kia rõ ràng chỉ là tên con rể ngốc nghếch nhà họ Tống.

Vốn dĩ phải là bản thân hắn giẫm

tên kia xuống dưới chân mới đúng, Vinh Đông không thề hiểu được chuyện này xảy ra như thế nào.

Hắn theo bản năng cứng rắn muốn mắng mòSỜ Trần, nhưng cơn đau nhói trong l*иg ngực cùng nụ cười ngốc nghếch khủng khϊếp của Sở Trần khiến hắn run cả người, một lúc lâu sau mới nuốt nước bọt, Vinh Đông nhắm mắt lại nói: “Tôi xin lỗi.”

Vinh Đông toàn thân run lên, nín thở.

BỊ tên ngốc đá dưới chân! Trên

đời này, đây là sự nhục nhã chưa từng có cùa hắn.

Khoảnh khắc.

Vinh Đông từ từ mở mắt, thấy Sở Trần vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác ngột ngạt trong lòng đột nhiên dâng lên, trợn to hai mắt rống lên: “Còn chưa đủ sao?”

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận quái dị phát ra từ Vinh Đông vào lúc này.

Họ có thể tưởng tượng rằng một khi Vinh Đông lấy lại được tự do,

anh ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù Sở Trần.

Nếu Sở Trần là một người thông minh, như thế này là đủ.

Người này đến người khác nhìn chằm chằm Sở Trần.

Nụ cười trên mặt Sở Trần đã tắt, vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc nhìn Vinh Đông, nghiêm túc nói: “Cậu còn chưa nói rõ, ai là người cậu xin lỗi.”

Sở Trần quả thực không phải người thông minh.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng Vinh Đông đang ở trên bờ vực của sự tổn thương nghiêm trọng và hắn không thể chịu đựng được thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa.

Hy vọng Sở Trầncó thể nhìn rõ sự việc và buông tha cho Vinh Đông, tuy nhiên, anh ta còn ra tay mạnh hơn và ép Vinh Đông một lần nữa.

“Thật là một kẻ ngu xuẩn, hắn muốn làm cho Vinh thiếu gia phát

điên hoàn toàn đây mà.”

Giám đốc Bàng thầm nghĩ không dám làm ồn, trước tiên ông đã cử người thông báo cho Diệp Thiếu Hoàng.

Giám đốc Bàng có thể chắc chắn rằng Vinh Đông hiện tại hoàn toàn muốn xé xácSỞ Trần thành nhiều mảnh.