Chuyện bọn họ muốn nói không phù hợp khi nói ở nơi công cộng, ở nhà cũng không ổn.
Vì tránh tai mắt của anh cả nói hành tung của bọn họ cho anh ta, làm cho anh cả tìm tới rồi đối đầu với Tạ Du Diễn, cô khiến hệ thống tạo ảo tượng cho đối phương.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tạ Ninh Nhuyễn cầm cốc trà, hỏi: "Anh muốn hỏi điều gì?"
Từ hành vi của Tạ Ninh Nhuyễn buổi sáng, Tạ Ninh Nhuyễn hẳn là biết cậu ta đã nhận ra giữa cô và anh cả có mối quan hệ không bình thường.
Cậu ta không trực tiếp nói ra, sợ em gái không chịu nổi, vì vậy nói một cách uyển chuyển: "Anh nghĩ em hẳn là biết anh muốn hỏi điều gì."
Tạ Ninh Nhuyễn trừng mắt cậu ta một cái, ánh mắt mang theo thù hận kia khiến cậu ta giật mình.
"Biết? Em nên biết cái gì?" Tạ Ninh Nhuyễn hừ lạnh đầy khinh thường.
Tạ Du Diễn thở dài: "Em là em gái anh, gặp chuyện tủi thân, người làm anh trai là anh sẽ ra mặt thay em."
"Ra mặt, anh lấy cái gì để ra mặt chứ?" Tạ Ninh Nhuyễn lạnh lùng chất vấn.
Những lời này như chọc trúng nỗi đau của cô, cô trực tiếp đứng dậy định bỏ đi, lại bị Tạ Du Diễn kéo lại.
"Buông tay!"
Tạ Du Diễn vừa định bảo cô đừng tùy hứng như vậy, nhưng vành mắt đỏ bừng của Tạ Ninh Nhuyễn khiến cậu ta khựng lại.
Nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt cô.
Đầu óc Tạ Du Diễn nóng lên, chợt nhớ tới cảnh tượng trong nhà bếp hôm đó.
Anh cả mà cậu ta kính mến ép cô em gái xuống, dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào trong hoa huyệt của cô.
Em gái đau đớn la hét nói không muốn.
Ban đầu cậu ta oán hận sự yếu đuối của bản thân, sự áy náy khổng lồ khiến cậu ta muốn liều lĩnh đi tìm Tạ Du Hào.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh, anh sẽ đi tìm anh cả ngay đây."
Lúc cậu ta quay người định đi thì đột nhiên bị Tạ Ninh Nhuyễn ôm lấy eo, cô khóc lóc cầu xin.
"Xin anh, đừng đi, đừng đi tìm anh cả, em xin anh!"
"Sao lại không đi? Em có biết mình đang nói gì không?!" Tạ Du Diễn cảm thấy phẫn nộ khi cô ngăn cản cậu ta, bèn giơ tay định đẩy tay Tạ Ninh Nhuyễn ra.
Tạ Ninh Nhuyễn không giải thích, chỉ cường điệu lặp đi lặp lại mấy từ không được đi, không được.
Cô ôm chặt lấy eo Tạ Du Diễn, nước mắt làm ướt chiếc áo phông mỏng trên người cậu ta.
Tạ Du Diễn quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cậu ta tức giận muốn chết, lại chẳng làm gì được Tạ Ninh Nhuyễn, chỉ có thể nhéo mặt cô lúc cô cọ lên người mình.
"Ôi, anh ba làm gì vậy!"
Tạ Ninh Nhuyễn bị đau kêu lên, ngay sau đó cô trả thù há miệng cắn Tạ Du Diễn một cái.