Tạ Du Hào bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà dùng đầu lưỡi chọc vào tiểu huyệt của Tạ Ninh Nhuyễn.
Hai tay cô luống cuống ôm đầu Tạ Du Hào, quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cô không thể suy nghĩ, không biết nên đẩy người đàn ông ra hay ôm chặt vào.
Dưới sự ve vãn đầy kỹ xảo của Tạ Du Hào, cô run rẩy lêи đỉиɦ.
Ngay sau đó, không chờ cô kịp thở dốc thì đã bị lật người lại, đưa lưng về phía Tạ Du Hào.
Ngay sau đó, một cây côn ŧᏂịŧ to và nóng rực cưỡng chế chọc vào giữa hai chân cô, rút ra đâm vào giữa hai chân cô với sự bôi trơn từ ái dịch.
Côn ŧᏂịŧ cọ sát vào cửa huyệt dính nhớp, thi thoảng qυყ đầυ sẽ bất cẩn chui vào trong hoa huyệt, bị cửa huyệt nhỏ và khít mυ'ŧ một cái thật mạnh.
"Ư... Nhanh quá, chậm... chậm chút."
Bờ mông tròn lẳn bị đâm vào vang lên tiếng bạch bạch, ái dịch bắn ra. Người đàn ông giơ bàn tay vuốt ve mông, làm như thể muốn làm chết cô luôn.
Tạ Ninh Nhuyễn cảm thấy mình sắp bị đυ.ng bay ra ngoài, vì ổn định cơ thể mà cô buộc phải bắt lấy hai cánh tay của người đàn ông.
Anh ta lại trở tay nắm lấy tay cô, hệt như cưỡi ngựa đâm vào rút ra giữa hai chân.
Tạ Ninh Nhuyễn bị đè xuống làm hai lần, mặc dù không cho vào trong, nhưng ngoài bước cuối cùng, cái cần làm đều đã làm hết.
Chờ khi Tạ Ninh Nhuyễn được Tạ Du Hào buông tha, toàn thân cô đã mềm nhũn.
Khi được đưa về phòng, cô mệt tới mức không mở mắt ra được.
Tạ Du Hào sửa lại chăn cho cô, rồi hôn lên khóe miệng cô.
"Ngoan, ngủ đi."
Chờ khi Tạ Du Hào đóng cửa lại, Tạ Ninh Nhuyễn hẳn đang ngủ say lập tức mở choàng mắt, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, không có chút buồn ngủ nào.
Cô lấy từ trong tủ treo quần áo ra một tuýp thuốc mỡ, tách chân mình ra rồi xoa hai bên.
Hai bên chân đã bị xước da, chỉ chạm vào một chút là đau không chịu nổi.
Cô vừa kêu rên xuýt xoa, vừa thầm mắng Tạ Du Hào là tên cầm thú không biết thương hương tiếc ngọc.
Tuy được hầu hạ rất thoải mái, nhưng cảm giác không gãi đúng chỗ ngứa này quá khó chấp nhận.
Hoa huyệt không ngừng chảy ra ái dịch cũng thể hiện rõ du͙© vọиɠ không được thỏa mãn của cô.
Xem ra muốn ăn no hẳn, lần sau phải cho một liều thuốc mạnh mới được.
Bởi vì đang học lớp 12, nên Tạ Ninh Nhuyễn bận bịu chuyện học hành. Ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Vì để không trễ thời gian đóng cổng để anh cả kiếm cớ trừng phạt, cứ tan học xong là cô lập tức đeo cặp sách chạy về nhà.
Bình thường cô khá ẩn mình ở trường học, không cho tài xế lái xe tới đón mà tự mình đi bộ về.
Vì tối hôm qua bị làm quá hung ác, khiến hôm sau Tạ Ninh Nhuyễn dậy muộn.
P/s: Nếu bạn muốn trao đổi về truyện, mua vàng với giá tốt thì inb mình qua zalo: 0339 902 357 nhaaa.
Hãy donate ủng hộ kinh phí duy trì nhóm dịch nhaaa