Dã Man Thành Nghiện

Chương 23: 23: Sẽ Không Ghen

Cả ngày hôm nay Lý Mộ đều không đi làm.

Thiên nga trắng dễ thương ở trên giường quấn lấy anh, chỉ học cưỡi ngựa thôi là chưa đủ, cần phải cùng anh luyện tập mới có thể xác minh được dùng sức vắt sữa bò là sướиɠ hay là đau.

“Anh nói đúng?” Ninh Du tiếp tục, “Em phải mạnh tay hơn với cô bò lớn.”

Lý Mộ lập tức tiếp thu lời Ninh Du nói, tăng thêm lực liếʍ mυ'ŧ.

Nhà gỗ nhỏ không có áo mưa, nên giống loài hoang dã chỉ có thể ở trần.

Lý Mộ làm đúng như lời mình nói, khiến cho Ninh Du bần trừ trong ra ngoài.

Một lần cưỡi ngựa, Ninh Du có thể chịu đựng được, nhưng lần thứ hai đẩy xe, thân thể nhớp nháp không chịu nổi, đóng cọc lần thứ ba, cậu đã hồn phi phách tán kêu gào.

“Em muốn đi tắm, Lý Mộ.” Ninh Du đỏ mắt nói, “Em không muốn bị bẩn như vậy.”

Cuối cùng Lý Mộ vẫn lựa chọn nhân nhượng Ninh Du, anh ôm cậu tới phòng tắm… tiếp tục bắt nạt.

Vận động trong thời gian dài khiến hai người tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng Lý Mộ vẫn có thể ôm Ninh Du từ buồng tắm vào trong nhà, trong khi Ninh Du chỉ cần cử động ngón tay thôi cũng thấy lao lực.

“Em nên tập thể lực nhiều hơn.” Lý Mộ bế Ninh Du đến tủ quần áo, tìm cho cậu một chiếc áo sơ mi kẻ sọc sạch sẽ để mặc.

“Ngày thường công việc của em rất bận rộn.” Ninh Du ngoan ngoãn ngồi yên chờ Lý Mộ cài nút, “Không có nhiều cơ hội đến phòng tập.”

“Không cần đến phòng tập, ở nhà cũng có thể rèn luyện.” Lý Mộ nói.

Ninh Du luôn khiêm tốn lắng nghe những lời nhận xét của người lớn tuổi.

Nhưng có thực hành nó hay không là một vấn đề khác.

Nếu phải nói ra, thì Ninh Du thực sự không thích người khác nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bởi vì cậu hiếm khi nhận được lời khuyên chân thực, nhưng nghe Lý Mộ nói chuyện, cậu cũng không cự tuyệt, trong đầu liền nảy sinh cảm xúc kỳ quái.

—— Có lẽ đây là nét quyến rũ của những người đàn ông trưởng thành.

Hai người mặc quần áo xong, Lý Mộ đi vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn, còn Ninh Du ngồi trong nhà chờ.

Cậu lấy điện thoại di động ra và mở bản ghi nhớ, ghi lại tất cả các tư thế và kinh nghiệm mà mình vừa sử dụng, còn cho điểm tổng hợp dựa trên độ khó và kɧoáı ©ảʍ.

Có lẽ một số người có xu hướng thích những tư thế với độ khó thấp, nhưng Ninh Du thì khác.

Tư thế càng khó, cậu càng cảm thấy mãn nguyện, hóa ra những tư thế khó hơn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh nhiều như thế, vì vậy –

Cuối cùng Ninh Du viết bốn chữ ở cuối bản ghi chú: Cưỡi ngựa tối cao.

Cậu cất điện thoại đi, nhìn bóng lưng bận rộn của Lý Mộ, chiếc áo phông đen bó sát làm nổi bật vóc dáng chuẩn với bờ vai rộng và vùng eo hẹp, cơ bụng như sô cô la và cặp đùi rắn chắc hiện lên trong tâm trí cậu.

“Lý Mộ.” Ninh Du không nhịn được kêu một tiếng, “Em đói quá.”

“Xong ngay đây.” Lý Mộ quay lưng về phía Ninh Du nói.

Ninh Du nhịn không được muốn cười, Lý Mộ ở trên giường xấu xa như vậy nhưng thật ra lại không hiểu ý tứ của cậu.

Cậu lại mở bản ghi nhớ và viết thêm một dòng: Con ngựa đen lớn thật thà và dễ thương.

Lúc này, trên đầu màn hình điện thoại hiện lên một thông báo WeChat, là Tiểu Triệu đã tìm thấy một số chuyến bay khứ hồi và hỏi Ninh Du muốn đi chuyến bay nào.

Tất cả các chuyến bay đều là ngày mai, thời gian khởi hành là buổi sáng và buổi trưa, tóm lại, dù có đi chuyến nào thì Ninh Du cũng sẽ trở về Cẩm Thành trong cùng một ngày.

Bình thường Ninh Du sẽ không cố ý bỏ qua tin nhắn của Tiểu Triệu, nhưng hôm nay cậu thật sự không có tâm trạng trả lời, đành đặt điện thoại sang một bên.

Nhưng một lúc sau, đồng chí Tiểu Triệu, người yêu thích công việc và làm việc chăm chỉ đã gọi lại.

“Ninh tổng, tiến độ thông đường đã được đẩy nhanh.

Dự kiến

sẽ mở cửa vào trưa mai.

Chúng tôi sẽ quay trở lại sân bay khu vực lân cận vào buổi chiều, sáng hôm sau sẽ khởi hành.

Anh xem như vậy có được không?”

“Sao lại đẩy nhanh được?” Ninh Du hỏi.

“Lý tổng vẫn luôn tạo áp lực.” Tiểu Triệu nói.

Ninh Du trầm mặc một lát: “Cứ như vậy đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Du bơ phờ nằm

trên bàn, Lý Mộ bưng đồ ăn nóng đi tới, hỏi: “Sao vậy?”

“Trưa mai em phải đi.” Ninh Du ngẩng đầu lên, chống cằm trên mu bàn tay, không thực tế mà hy vọng Lý Mộ tìm lý do giữ mình lại.

Nhưng Lý Mộ không trả lời, cho nên Ninh Du cũng không tiếp tục nói chuyện, cả hai đều ngầm tránh né đề tài chia tay.

Bàn ăn yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm vào nhau.

Cuối cùng, Lý Mộ lên tiếng trước: “Em muốn đi đâu nữa không? Anh sẽ đưa em đến đó.”

Ngôi làng đã đi rồi, bên hồ cũng dạo qua luôn.

Có thể ghé qua rừng Bạch Hoa xinh đẹp cảm nhận một chút, nhưng tâm tình của Ninh Du vẫn muốn ở lại căn nhà gỗ nhỏ hơn.

“Em chỉ muốn ở lại đây.” Ninh Du nói, “Đừng đi đâu, anh cứ ở với em ở đây được không?”

“Được.” Câu trả lời của Lý Mộ nhanh hơn Ninh Du tưởng tượng.

“Anh không phải đi tuần à?” Ninh Du thận trọng hỏi.

Cậu biết mỗi ngày Lý Mộ đều phải đi tuần tra núi, cả ngày hôm này đã làm chậm trễ công việc của người ta, trong lòng có chút áy náy.

“Em muốn tôi đi làm à?” Lý Mộ hỏi.

Ninh Du lắc lắc đầu, thẳng thắn và thành khẩn: “Không muốn.”

“Vậy thời gian còn lại của tôi sẽ đều dành cho em.” Lý Mộ nói.

Ninh Du vui vẻ nhếch lên khóe môi, phiền muộn vừa rồi cũng bị quét sạch.

Vì chia tay là thứ không thể thay đổi, tại sao lại để nó ảnh hưởng đến tâm trạng?

Cậu cắn đũa, nhìn Lý mụ hỏi: “Vậy chúng ta làm đi?”

Dưới bàn ăn, một bên chân trần leo lên đầu gối Lý Mộ thăm dò, từng chút một tiến vào nơi sâu nhất.

Lý Mộ dừng đũa, giương mắt nhìn Ninh Du, khẽ hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Không biết.” Ninh Du đáp lại.

Tuy lời nói là vậy, nhưng dưới bàn, mũi chân lại chống lên giống loài hoang dã đang ngủ đông.

Lý Mộ cũng không ngờ rằng, thiên nga trắng này tuy thân hình gầy yếu nhưng du͙© vọиɠ lại không hề nhỏ.

Anh đặt đũa xuống, hỏi: “Ngày mai em còn muốn đi bộ không?”

“Hả?” Ninh Du có vẻ khó hiểu.

“Tôi sẽ không tiếp tục kiềm chế nữa.” Lý Mộ nói.

Ninh Du do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn thu chân lại.

Theo như bài tập vừa rồi,  lúc trên giường Lý Mộ đối với cậu rất tốt, chỉ cần cậu nói không chịu nổi, Lý Mộ nhất định sẽ dừng lại.

Nếu ngày mai không phải gặp người khác, Ninh Du cũng muốn hưởng thụ một cuộc hoan ái đơn giản mà thô bạo, nhưng cậu cũng không còn trẻ nữa, nhất định phải cân nhắc hậu quả của việc làm.

Sau bữa tối, Ninh Du tự ý thức đem bộ đồ ăn và đũa đi vào bồn rửa trong bếp.

Nhưng vừa vặn nước nóng chuẩn bị rửa bát, Lý Mộ đã cầm lấy bát trên tay cậu, nói: “Để tôi.”

Nghĩ lại ngày đầu tiên đến nhà gỗ nhỏ, Ninh Du bị con gấu nâu dọa sợ, bát đũa để mấy tiếng liền cũng chưa rửa, khi Lý Mộ trở về thì chuyện đầu tiên là chỉ vào bồn nước và lạnh nhạt nói: “Bát.”

Ninh Du được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt, chưa lần nào khiến cậu cảm thấy vui vẻ như lúc này.

Lý Mộ  rõ ràng là một người có nguyên tắc riêng, nguyên tắc của anh ấy là một người nấu và một người rửa.

Tất nhiên Ninh Du đồng ý với nguyên tắc này, nhưng cậu không ngại việc Lý Mộ phá vỡ nguyên tắc vì mình.

Cậu vòng tay qua cổ Lý Mộ, kiễng chân lên hôn lên cằm anh, sau đó quay vào phòng khách trước khi Lý Mộ kịp phản ứng.

“Lý Mộ, anh thật sự nên cạo râu đi.” Ninh Du nằm ở trên ghế sô pha lười biếng nói: “Em không thích người không cạo râu.”

“Thật không?” Lý Mộ lãnh đạm nói, “Em rõ ràng rất thích.”

Nghe vậy, Ninh Du nhớ lại trong lúc tập thể dục vừa rồi, cậu chìa ngực ra, để cho Lý Mộ cọ xát vào hạt đậu đỏ của mình, vì thế cậu lập tức mất tự tin: “Anh nói bậy…”

Ninh Du ăn xong không có việc gì làm liền cầm sách “chăm sóc bò sau sinh” bên cạnh đọc.

Sau khi rửa bát Lý Mộ cùng đi tới, lười biếng nằm xuống ghế sô pha lười bên cạnh Ninh Du, cứ như vậy ôm eo cậu, hai người cùng nhau xem.

cuốn sách.

Trời bắt đầu tối và hệ thống sưởi sẽ tự động bật khi được cài đặt.

Thỉnh thoảng, gió lạnh đập vào những ô cửa kính bên ngoài ngôi nhà, còn bên trong lại ấm áp như tiết trời mùa xuân.

Ninh Du dựa vào cánh tay của Lý Mộ, mí mắt từ từ trở nên nặng trĩu, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, liền nghe thấy một tiếng “đạch”, cả khoang nhà đột nhiên tối đen như mực.

“Làm sao vậy?” Ninh Du ôm lấy nửa người trên hỏi.

“Khả năng là đứt cầu dao.” Lý Mộ mặc áo khoác dày, cầm đèn pin đi ra ngoài.

Ánh trăng vừa đủ chiếu sáng bên trong căn nhà, xung quanh không có một chút âm thanh nào, im lặng đến đáng sợ.

Ninh Du vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh sáng của đèn pin đung đưa quanh nhà gỗ nhỏ, nhưng dần dần nó càng ngày càng đi xa.

Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng Ninh Du, cậu cũng mặc áo khoác đi ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Lý Mộ đã biến mất trong rừng cây, chỉ còn lại tia sáng của đèn pin vẫn còn đang lay động.

“Lý Mộ!” Ninh Du hô to một tiếng, đuổi theo hướng Lý Mộ đi.

Trong rừng cây Lý Mộ còn chưa đi xa, anh đi thêm một đoạn nữa, ngay khi định quay lại, thì một bóng đen hung hăng lao vào vòng tay của anh.

“Anh đi đâu?” Ninh Du lo lắng nhìn Lý Mộ, “Anh đừng rời khỏi em.”

Lá cây rậm rạp che khuất ánh trăng, Lý Mộ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Ninh Du, nhưng lại có thể cảm giác được thiên nga trắng đang rất lo lắng.

Anh không biết phải làm sao, bất đắc dĩ vừa buồn cười mà an ủi: “Anh không rời khỏi em.”

Ninh Du ôm Lý Mộ không buông.

“Anh đến xem cáp điện.” Lý Mộ nói, “Hẳn là bị một con nhím cắn hỏng rồi.”

“A?” Ninh Du sửng sốt, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Trên gác xép có một cái lò cũ.” Lý Mộ dẫn Ninh Du trở về, “Đêm nay tạm vậy đã, ngày mai đi xem lại.”

Trở lại căn nhà gỗ, Lý Mộ lấy thang áp vào tường, leo lên tầng hai lấy ra một cái bếp cũ bẩn thỉu.

Trong lúc anh lắp ráp bếp lò, Ninh Du đứng bên dưới hỏi: “Anh có cần em làm gì không?”

“Em đi nhặt chút…” Nói được nửa câu, Lý Mộ ngừng lại,  “Thôi, em cứ ở trong nhà là được.”

“Nhặt cái gì?” Ninh Du hiếu kỳ nói, “Em cũng muốn giúp.”

“Nhặt phân bò.” Lý Mộ nói, “Phần bò là nhiên liệu.”

Ninh Du đánh cái rùng mình, giả bộ không nghe thấy gì lẩm bẩm: “Lạnh quá, tốt nhất em vẫn nên ở trong nhà.”

Lý Mộ không có chút nào kinh ngạc, anh biết rõ đây là kết quả, làm sao mà công chúa nhỏ của anh có thể nhặt phân bò được.

Cái bếp với ống điếu riêng, được kéo dài lên gác xép trên mái, thông gió từ mọi phía.

Lý Mộ đốt than với phân bò, sau đó thực hiện các biện pháp đề phòng hỏa hoạn.

Mặc dù căn phòng vẫn còn tối, nhưng ít nhất hai người họ không bị chết cóng.

Nơi ấm áp nhất đương nhiên là cái giường, vừa lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, họ cởϊ áσ khoác chui vào cái cũi rộng  mét 2.

Sự hạn chế của tầm nhìn dường như luôn mở ra sự nhạy bén cho các giác quan khác, Ninh Du nép vào ngực Lý Mộ, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và cảm nhận hơi ấm từ làn da của anh, rồi cậu đột nhiên phiền muộn.

“Lý Mộ.” Ninh Du gọi một tiếng.

“Hử?” Lý Mộ đáp.

“Nếu em nhớ anh thì sao?” Ninh Du không nhịn được nhắc tới đề tài ly biệt.

“Em có thể đến đây với tôi.” Lý Mộ nói.

“Nhưng em sắp kết hôn.”

Tuy rằng đây chỉ là chuyện làm ăn, Lý Triều cũng tuyên bố sẽ không can thiệp vào cuộc sống của Ninh Du, nhưng dù sao hôn nhân cũng không phải trò chơi trẻ con, Ninh Du không muốn làm chuyện trái với đạo đức.

Lý Mộ trầm mặc một hồi, vừa lúc tưởng Ninh Du đã ngủ say, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “Vậy em đừng tới tìm tôi.”

Như vậy là tốt nhất.

Vốn dĩ cả hai chỉ tình cờ gặp nhau, mỗi người đều có cuộc sống riêng, không ai có thể vì ai mà chuyển đến một môi trường khác.

Nếu Lý Mộ trở về thành phố và trở thành một nhân viên văn phòng sáng đi tối về, Ninh Du cũng không nhất định sẽ ở cùng anh.

Mặt khác, nếu Ninh Du đến rừng và trở thành một người đàn ông thô bạo nhặt phân bò bằng tay không, Lý Mộ cũng sẽ không còn muốn chiều chuộng cậu nữa.

Lý do khiến cả hai bị thu hút bởi những đặc điểm riêng của họ chiếm một yếu tố lớn, những đặc điểm này được tạo ra bởi môi trường tương ứng của họ.

Nó giống như một bài toán nan giải, cuối cùng Ninh Du cũng đồng ý với ý kiến

của Lý Mộ và khẽ “ừm” một tiếng.

—— đừng thấy gì nữa.

Ninh Du hít một hơi rồi dần dần trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Cậu co người vào trong vòng tay của Lý Mộ, nói chuyện phiếm, “Ngày mai anh đưa em xuống núi, nhất định phải gặp vị hôn phu của em.”

“Yên tâm đi.” Lý Mộ ôm chặt vai Ninh Du, “Anh nhất định sẽ không ghen..