Thứ duy nhất cần phải đóng gói là một chiếc ba lô, lúc đến như nào thì lúc đi vẫn vây, không hơn không kém, như thể nó chưa từng ở đây.
Ninh Du ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Mộ đang nấu ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được.
Không muốn ở trong tình trạng ngốc nghếch này nữa, cậu đi vào phòng bếp hỏi Lý Mộ: “Lát nữa chúng ta sẽ về muộn sao?”
“Ừ.” Lý Mộ quay lưng về phía Ninh Du nói.
“Vậy tôi đi tắm trước.” Ninh Du đi tới bồn rửa mặt lấy khăn tắm.
“Buổi tối trời rất lạnh.”
Phòng tắm mới tinh chưa được sử dụng, tuy rằng Ninh Du không góp nhiều công sức, nhưng tốt xấu gì cũng là thành quả lao động của cậu và Lý Mộ.
Một lúc sau, bên ngoài cửa sổ bếp có tiếng nước chảy ào ào, Lý Mộ quay đầu nhìn nhưng không thấy gì ngoại trừ làn sương mờ ảo tỏa ra từ căn phòng gỗ.
Nhận thấy hành động của mình hơi kỳ quái, Lý Mộ liền thu hồi ánh mắt và tập trung vào nguyên liệu nấu ăn trong tay.
Nhưng không lâu sau, vài viên đá nhỏ đột nhiên bay vào ô cửa sổ, va chạm với kính tạo lên những âm thanh giòn tan.
Lý Mộ nghe theo tiếng động, nhìn thấy Ninh Du lộ ra nửa khuôn mặt từ phía sau rèm phòng tắm, liên tục vẫy tay với anh.
Mau, tới, đây.
Ninh Du dùng khẩu hình nói với Lý Mộ.
“Sao vậy?” Lý Mộ tới gần cửa sổ, trực tiếp dò hỏi.
Suỵt.
Ninh Du làm một động tác giữ im lặng, sau đó vẫy tay với Lý Mộ và để anh tới.
Lý Mộ mờ mịt cởi tạp dề, đi ra bên ngoài bằng cửa chính, vừa đến mép phòng tắm, anh đã nhìn thấy một con thiên nga trắng nõn, ướŧ áŧ từ sau tấm rèm lao ra trực tiếp nhảy lên người mình.
“Cậu đang làm cái gì…”
Phản ứng đầu tiên của Lý Mộ chính là nắm chặt hai trái đào tròn của Ninh Du, bởi vì hai chân của Ninh Du đang siết lấy eo anh, còn hai tay thì ôm chặt cổ.
Nhưng cảm giác hai trái bom Q trơn trượt trên tay khiến anh nhận ra tư thế này không ổn chút nào, liền đổi sang đỡ phần lưng dưới của Ninh Du.
“Suỵt!” Sợ hãi khiến Ninh Du dùng hết sức bóp chặt cọng rơm cứu mạng trước mặt, “Có rắn!”
Lý Mộ vén rèm tắm lên nhìn, quả nhiên phát hiện có một rắn thổ cẩm dài một mét ở gần cửa.
Không biết tại sao Ninh Du lại không cho phép anh phát ra âm thanh, cảm giác như thể nếu anh nói thì con rắn kia sẽ lập tức lao tới xin bọn họ miếng thịt.
Nhưng thực tế, loài rắn này không hề có độc.
“Sao lá gan cậu nhỏ thế?” Cánh tay trái Lý Mộ ôm Ninh Du, tay phải tìm một thanh gỗ.
Anh lấy gậy chọc vào đầu con rắn, con rắn liền quấn lấy cây, sau đó Lý Mộ nhấc gậy ném mạnh ra xa, khiến cả gậy và rắn đều bị quang vào rừng.
“Không sao đâu.” Lý Mộ thu hồi lại tầm mắt xa xăm của mình, nhìn Ninh Du đang co rụt cổ, nói.
Ninh Du rõ ràng còn chưa lau khô người, khắp cơ thể vẫn còn nước, khiến quần áo của Lý Mộ cũng bị ướt không ít.
“Anh mang nó đi rồi à?” Ninh Du xoay người, cẩn thận nhìn quanh lối vào phòng tắm.
“Vứt rồi.” Lý Mộ nói: “Còn không xuống?”
Ninh Du vẫn còn lo lắng mở rộng phạm vi kiểm tra.
Lý Mộ bị coi như cây cột, càng ngày càng cảm thấy tư thế này không đúng, anh giải phóng một tay, hơi đẩy đầu gối của Ninh Du, hỏi: “Cậu định ôm gãy lưng tôi sao?”
Con thiên nga trắng này thoạt nhìn thấy yếu ớt mỏng manh, thật không ngờ hai bắp đùi lại khỏe như vậy.
“Xin lỗi, tôi sợ rắn.” Ninh Du giải thích, sau đó nói: “Anh cho tôi vào phòng tắm được không?
Vừa rồi cậu sợ hãi chạy ra ngoài, động tác của Ninh Du cực nhanh, cậu tin tưởng chắc chắn Lý Mộ không có thời gian nhìn thấy cái gì.
Nhưng nếu bây giờ nhảy khỏi người Lý Mộ, thì sẽ không kịp để thể hiện tốc độ như vừa rồi, hơn nữa dù có thế nào, Lý Mộ cũng sẽ nhìn thấy phía sau — chính là mông của cậu.
Hiện tại trong phòng tắm vẫn chưa lắp đèn trần, ánh sáng rất tối, điều này tạo cho Ninh Du một chút an toàn.
“Sao, cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy lung tung, còn sợ tôi nhìn thấy sao?” Lý Mộ tự nhiên biết suy nghĩ của Ninh Du, vì vậy anh đứng yên ở đó không hề nhúc nhích.
“Tôi không có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy lung tung.” Ninh Du buông lỏng cổ Lý Mộ ra, đối mặt với anh.
“Vừa rồi là tình huống đặc biệt.”
“Tình huống đặc biệt là không mặc đồ sao?” Lý Mộ không chịu được sự tự lừa dối bản thân của vị đại tiểu thư kia, bàn tay từ dưới đưa lên, vỗ nhẹ vào chiếc đùi trần trơn bóng của Ninh Du, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Lý Mộ!” Ninh Du theo bản năng mà thẳng lưng, cả thân hình ưỡn lên phía trên, cọ xát với người kia một đoạn, “Tôi sắp tức giận rồi!”
Bộ ngực bằng phẳng trắng nõn đột nhiên trượt lên môi, chủ ý ban đầu của Lý Mộ chỉ là muốn phản bác lại hành vi của Ninh Du, chẳng ngờ lại nhận về một cái tát, khiến anh choáng váng.
(Zenn: Được hôn ngực vợ, khoái khoái chảy nước miếng, chảy nước miếng.)
Vội vàng ném Ninh Du vào phòng tắm, Lý Mộ trở lại căn nhà gỗ không thèm quay đầu nhìn lại.
Bữa tiệc lửa trại trong thôn được tổ chức vào lúc chín giờ tối, lần này Lý Mộ không cưỡi ngựa mà lái xe chở Ninh Du xuống núi.
Một ngọn lửa trại dành cho hai người được đốt lên trong không gian mở bên cạnh bệnh viện, dân làng Tuva mặc trang phục truyền thống, đang ca hát và nhảy múa xung quanh đống lửa.
Rõ ràng là một bức tranh mang đậm hương vị dân tộc nhưng nhạc nền lại là điệu disco cổ điển, Ninh Du thấy thú vị nên đứng ngoài đống lửa vỗ tay, lắc từ trái phải.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Ninh Du hỏi.
“Cũng không hẳn.” Lý Mộ nói, “Họ thường tổ chức tiệc lửa.
Nếu phải tìm ra chủ đề thì đó sẽ là cảm ơn sự ban tặng của thiên nhiên”.
Ninh Du gật đầu, ánh mắt tiếp tục đảo qua đám đông.
Một người phụ nữ nhảy solo bên đống lửa, với những chuyển động nhẹ nhàng và dáng người có chút ngông.
Ninh Du nhận ra đó là con gái của Lâm Trường, Lâm Lan.
Cậu vô thức muốn hỏi về con cáo nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn gạt bỏ ý định đó.
“Có muốn qua đó chơi không?” Lý Mộ hỏi.
“Thôi bỏ đi.” Ninh Du dừng lại vỗ vỗ tay, “Tôi đứng nhìn là được rồi.”
Trong bữa ăn tối của công ty, đồng nghiệp lần nào cũng sẽ chơi một số trò chơi nhỏ, và Ninh Du luôn là người đứng ngoài cuộc.
Không phải cậu không hợp với nhóm, chỉ là cậu đã quen đứng trước mọi người với hình tượng lịch lãm, vậy nên người khác cũng không mong muốn nhìn thấy biểu cảm tươi cười trên khuôn mặt của cậu.
Nhưng lúc này đây, Lý Mộ không để Ninh Du làm một người an tĩnh đứng xem, anh lôi kéo Ninh Du hòa vào giữa đám người, nhảy một điệu nhảy đơn giản với dân làng.
Giơ tay, đá chân, nhảy theo tiết tấu của điệu nhạc, tuy nói Ninh Du là một tên ngốc nhảy không ra hơi, nhưng sau khi lóng ngóng một hồi, cậu đã bắt kịp động tác của mọi người.
Xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, trong môi trường lạ lẫm này, Ninh Du đã hoàn toàn thả mình, cười đùa cùng dân làng và cảm nhận sự nhiệt tình do lửa trại mang lại.
Loại cảm giác này thật sự rất tuyệt, hóa ra khi vui vẻ, con người ta có thể hết mình thả lỏng cảm xúc.
Sau khi chơi mệt, Ninh Du và Lý Mộ ngồi trên chiếc ghế đôi bên ngoài không gian thoáng đãng, Lý Mộ bước tới với hai chai bia, hỏi Ninh Du: “Cậu uống hết một chai được không?”
“Có thể.” Ninh Du nhận bia từ trong tay Lý Mộ.
Những người dân làng cao hứng vẫn đang say sưa bên đống lửa, không khí ồn ào như bị một bức tường vô hình cắt ngang, hình thành một khoảng yên tĩnh xung quanh chiếc ghế đôi.
Bọn họ chạm chai bia và nhìn cảnh tượng sôi động trước mặt, nhưng cả hai đều không nói một lời nào, ăn ý mà yên lặng hít thở.
Một lúc lâu sau, chai bia trong tay dần dần cạn, NinhvDu đột nhiên quay đầu nhìn Lý Mộ ở bên cạnh, cậu nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn vì cái gì?” Lý Mộ uống ngụm bia cuối cùng, yết hầu trượt lên xuống theo chuyển động của anh.
“Tất cả mọi thứ.” Ninh Du nói, “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Không cần cảm ơn.” Lý Mộ nói.
Ninh Du không có thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng sườn mặt Lý Mộ, vài giây sau, Lý Mộ hiển nhiên nhận ra được Ninh Du đang nhìn chằm chằm mình, vì vậy anh quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt Ninh Du.
Cả hai đều không nhúc nhích, họ chỉ im lặng nhìn nhau.
Ninh Du không biết Lý Mộ đang suy nghĩ gì, nhưng trong lòng cậu có rất nhiều cảm xúc, có rất nhiều chuyện muốn nói với Lý Mộ.
Nhưng tất cả cảm xúc cuối cùng đều hội tụ lại thành một tia bất đắc dĩ, vừa mở miệng muốn nói gì đó, thì một trận gió lạnh thổi qua khiến cậu bất giác rùng mình.
Những ngày này, mỗi đêm ở cánh rừng đều hạ nhiệt.
Lúc nãy khiêu vũ cũng không cảm thấy rõ, lúc này Ninh Du mới cảm thấy lạnh run cả người.
Lý Mộ vén áo khoác, mở ra hai bên sườn áo, nói với Ninh Du: “Lại đây.”
Ninh Du lập tức nhảy vào trong vòng tay của Lý Mô, ôm lấy eo của anh, gối đầu lên vai anh, dùng sức hít hà mùi hương trên cơ anh.
Áo khoác đóng không chặt, tuy rằng từ trên xuống dưới đều lọt gió, nhưng lại khiến Ninh Du cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Lý Mộ.” Ninh Du gọi.
“Hả?” Lý Mộ đáp.
“Tôi có thể không quay về không?” Ninh Du hỏi.
Giữa hai người im lặng một lúc.
“Không.”
“Ồ.”
Không biết qua bao lâu, dân làng bắt đầu lần lượt về nhà.
Lý Mộ nhìn đỉnh đầu bù xù của Ninh Du, hỏi: “Về núi được chưa?”
“Được rồi.” Ninh Du nói xong đứng lên, nhưng không tự chủ được mà ngã về phía bên phải.
Lý Mộ chạy nhanh tới ôm lấy Ninh Du, nói: “Cậu không sao chứ?”
“Rượu* ngày hơi nặng.” Ninh Du khóo khăn chớp chớp hai mắt, “Thường ngày tôi uống hai chai cũng không sao.”
(*Phía trên tác giả dùng 啤酒 – bia, mà ở dưới dùng mỗi 酒 – rượu, nên mình cứ dịch theo raw nhé huhu.)
“Đây là bia Wusu.” Lý Mộ nói.
Tân Cương Wusu — nhãn hiệu LOGO lớn nhìn ngược lại là “NSNM” huyền thoại “gϊếŧ chết bạn”.
Ninh Du lắc đầu, cậu quả thực có chút chóng mặt, nhưng thật ra cũng không sao, nhiều nhất chỉ đến mức hơi say.
Lý Mộ nhìn đám người còn chưa rời đi, muốn đi bế Ninh Du lên xe, nhưng lại cảm thấy không ổn, vì vậy anh ngồi xổm xuống trước mặt Ninh Du, vỗ vỗ sau vai mình nói: “Lên đi.”
Ninh Du vèo mà một cái đã nhảy lên.
Lý Mộ cõng Ninh Du đến chỗ đậu xe, Ninh Du đung đưa bắp chân hỏi Lý Mộ: “Tối nay tôi ngủ trên giường được không?”
Biết rằng Lý Mộ sẽ không dễ dàng đồng ý, cậu nói thêm: “Ngày mai tôi đi rồi.”
Hô hấp Lý Mộ có chút bất ổn, anh đáp: “Được rồi.”
Chỉ mất vài phút để lái xe lên núi.
Sau khi đậu xe, Ninh Du không nhúc nhích, chỉ nhìn Lý Mộ.
Lý Mộ đã đoán ra được tính khí của Ninh Du, con thiên nga trắng này ngày thường chỉ hơi cáu kỉnh, nhưng sau khi uống rượu sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh.
Anh ý thức đi vòng qua ghế phụ, bế Ninh Du trở lại nhà gỗ nhỏ.
Lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, Ninh Du tuy rằng đã rất buồn ngủ nhưng vẫn không quên rửa mặt sạch sẽ, cậu đến bồn nước rửa mặt đánh răng.
Vừa chải chải răng, đầu vừa ngã về phía trước, Lý Mộ phải vươn tay chặn cửa sổ thủy tinh bảo vệ trán cậu.
“Cảm ơn.”
Ninh Du ngoan ngoãn cảm ơn Lý Mộ, sau đó trở lại phòng khách, cởϊ áσ khoác, chui vào ổ chăn trên giường Lý Mộ.
Bên này, Lý Mộ cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đi đến mép giường tắt đèn trong phòng, nằm xuống đệm Ninh Du thường ngủ.
“Lý Mộ.” Ninh Du nằm nghiêng, nhìn Lý Mộ đang ngủ trên đất nói: “Anh không có tắm rửa.”
“Hôm trước tôi đã tắm sạch.” Lý Mộ nói.
Nơi này đất trời đều vô cùng khô ráo, anh không giống Ninh Du, mỗi ngày đều phải tắm rửa, ba bốn ngày tắm một lần là chuyện thường.
“Nhưng tôi muốn nhìn trộm anh tắm.” Ninh Du thì thào.
“…” Lý Mộ trầm mặc một hồi, “Ngủ đi.”
“Anh thật bẩn, không tắm rửa.” Ninh Du vùi nửa mặt dưới vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, “Chăn bông của anh cũng bốc mùi.”
“Vậy thì đi xuống ngủ trên sàn nhà.” Lý Mộ nói.
“Không.” Ninh Du quấn chặt lấy chăn của Lý Mộ, “Tôi ngủ đây.”
Lý Mộ không nói tiếp, lúc này Ninh Du đột nhiên xốc nửa bên chăn lên, hỏi Lý Mộ: “Anh có muốn lên đây ngủ với tôi không?”
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau mới nghe thấy tiếng Lý Mộ lật người nằm nghiêng.
Anh quay lưng về phía Ninh Du, không hề buồn ngủ mà vẫn nói: “Ngủ ngon.”.