Em Có Thể Đi Theo Anh Không

Chương 1: Vẫn luôn đi theo (Oneshot)

01.

Lần đầu tiên Nam Lạc Lâm gặp Kha Chanh là lúc cậu bị vây trong ngõ nhỏ, thân thể phải chịu những đòn đấm đá liên tục nhưng chỉ chăm chăm nhét bánh bao vào miệng.

Thấy đám người bắt nạt một thằng nhóc choai choai, Nam Lạc Lâm không khỏi chướng mắt, đành ra tay cứu giúp. Kha Chanh không rõ mấy người kia ngã xuống như thế nào, Nam Lạc Lâm ra tay mau lẹ, động tác lại dứt khoát, nhanh đến mức chẳng có lấy một nếp nhăn trên bộ âu phục phẳng phiu của hắn.

Kha Chanh che vết thương, đau không đứng nổi, cậu vươn tay xin giúp đỡ nhưng Nam Lạc Lâm lại làm thinh, chỉ thản nhiên hỏi: "Sao bọn chúng lại đánh cậu?"

"Tôi... trộm đồ". Kha Chanh ngập ngừng đáp, thấp thỏm nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn, yếu ớt giải thích, "Tôi đói quá..."

Nam Lạc Lâm không trả lời, quay người rời đi. Kha Chanh khập khiễng đuổi theo phía sau hắn, "Em có thể đi theo anh không?"

"Không thể." Nam Lạc Lâm không hề lưỡng lự, cũng chẳng liếc nhìn cậu lấy một lần, "Tôi không cần một kẻ tay chân không sạch sẽ."

02.

Lần thứ hai gặp lại, Kha Chanh đang làm công cho một tiệm hoa quả ở trên thị trấn, cậu đã học được cách nuôi sống chính mình.

Nam Lạc Lâm hỏi mua nửa cân hạt dẻ cậu lại xúc cho hắn tận một cân, lấy một túi to mới đựng được, đã vậy còn khăng khăng không lấy tiền.

"Tiệm nhà cậu à?"

"Không phải." Kha Chanh ngơ ra một lúc mới hiểu ý hắn, "Chốc nữa em sẽ lấy tiền công của mình bù vào cho chủ tiệm, không phải... trộm..."

Nam Lạc Lâm giơ túi trong tay lên, "Cảm ơn."

"Em có thể đi theo anh không?" Kha Chanh hỏi.

"Tên gì?"

"Kha Chanh, Chanh trong quả chanh."

03.

Nam Lạc Lâm quản cậu vô cùng nghiêm khắc.

Kha Chanh cứ tưởng mình sẽ phải làm mấy việc vặt như bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân, kết quả là Nam Lạc Lâm lại mời thầy về dạy cậu đọc sách, đánh đàn.

Tuy hắn bận nhiều việc nhưng đến tối vẫn dành chút thời gian ra để kiểm tra bài tập của Kha Chanh, bao năm vẫn vậy.

Hằng ngày cũng chỉ lúc này Kha Chanh mới có thể nhìn thấy Nam Lạc Lâm, muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn nhưng vừa xong việc cậu đã bị đuổi ngay ra ngoài.

Sau khi bổ túc lại kiến thức tương đương với học sinh bình thường, Nam Lạc Lâm cho Kha Chanh đến trường.

Trước buổi kiểm tra đầu vào, Kha Chanh đánh bạo hỏi: "Nếu em thi tốt, anh có thể ở với em một ngày không?"

"Được."

Kha Chanh gian lận. Cậu quá khao khát việc có Nam Lạc Lâm ở bên, mà càng mong mỏi thì lại càng chẳng nhớ được gì.

Bị bắt tại trận, nếu là con của gia đình bình thường thì cũng sẽ không lớn chuyện đến vậy, thế nhưng ai cũng biết cậu là người bên cạnh ông chủ Nam, khó tránh việc có người muốn làm lớn chuyện nhằm khiến Nam Lạc Lâm bẽ mặt.

Kha Chanh quỳ ở phòng khách chịu phạt. Đám người dưới trướng Nam Lạc Lâm đều đã trải qua huấn luyện nên biết được đánh vào đâu là điểm chí mạng, Kha Chanh chịu được vài đòn đã cảm thấy ruột gan như bị đảo lộn.

Cậu không xin tha vì biết chắc rằng việc này sẽ chẳng được bỏ qua, vậy thì không bằng chừa lại cho bản thân một chút tôn nghiêm.

Hồi lâu sau Nam Lạc Lâm mới ra hiệu ngừng đánh, Kha Chanh phun ra một ngụm máu do nén đau mà cắn chặt môi, nhịn không phát ra tiếng.

"Sửa không?"

"Sửa..." Kha Chanh nắm lấy ống quần hắn, nước mắt lăn dài. Không phải do đau mà là sợ. Nam Lạc Lâm từng nói, hắn không cần người tay chân không sạch sẽ.

"Anh còn cần em không?"

"Cần."

Kha Chanh gần như chẳng thể cử động, cậu cũng không hề chìa tay ra cầu xin giúp đỡ như trước. Nam Lạc Lâm trước kia không nắm lấy tay cậu thì lần này sao có thể...

Kha Chanh cố gắng né vài lần, cuối cùng Nam Lạc Lâm bế cậu lên và ôm thẳng về phòng, theo dõi toàn bộ quá trình bác sĩ khám, rồi lại đắp chăn lên cho cậu, "Nghỉ ngơi đi."

Kha Chanh giữ chặt tay hắn: "Xin lỗi."

Nam Lạc Lâm nhìn cậu, "Chờ em khỏe lại, anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi."

"Ngày mai em sẽ khỏi ngay cho mà xem." Đôi mắt Kha Chanh sáng rực.

Cậu không muốn Nam Lạc Lâm đi, thế mà hắn cũng thuận theo ở lại.

Nam Lạc Lâm chờ cậu ngủ rồi mới dám hôn nhẹ lên trán cậu, "Xin lỗi Chanh Nhỏ... Chắc đau lắm nhỉ..."

Không răn đe thì khó khiến người khác phục, Kha Chanh cũng dễ học cái sai. Nhưng phạt cậu thì Nam Lạc Lâm lại đau lòng, đau đến mức chẳng thể nào ngủ.

04.

"Nam Lạc Lâm! Coi em mua gì cho anh nè!"

Lại một mùa đông nữa đến, Kha Chanh bê một cái túi như bê vật báu chạy vào phòng, "Hạt dẻ vừa rang đó!"

Nam Lạc Lâm đang họp, việc gọi thẳng tên hắn trước mặt thuộc hạ như vậy rất không có phép tắc. Thế nhưng Nam Lạc Lâm chỉ vỗ lên đầu cậu hai cái tượng trưng, "Nhóc con, gọi anh."

Kha Chanh cười hì hì, cậu có ý đồ xấu xa với hắn, còn lâu mới chịu gọi anh.

"Lạc Lâm, em bóc một hạt cho anh ăn thử nhé, thơm lắm."

Nam Lạc Lâm thuận miệng đáp: "Em ăn đi, anh không thích hạt dẻ."

"Không thích á? Sao năm ấy tuyết rơi lớn thế mà anh còn đến mua chứ."

"Ông chủ cố ý đi tìm cậu đó." Thuộc hạ nhanh nhảu đáp, "Đúng là còn ngốc hơn loại đầu đất như tôi nữa, cậu xem ông chủ chúng ta có giống kiểu người cần tự mình ra ngoài mua đồ không?"

05.

Lần đầu tiên của bọn họ là đứng làm.

Trong tiệc sinh nhật Kha Chanh, Nam Lạc Lâm uống rất nhiều rượu. Hắn vỗ vai cậu, lần đầu tiên trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười hơi ngốc nghếch: "Chanh Nhỏ của chúng ta lớn rồi."

Hắn đi toilet, Kha Chanh theo vào, chốt cửa lại. Trong ký ức của cậu, lý do Nam Lạc Lâm từ chối mình luôn là: Em còn nhỏ.

"Giờ anh còn lý do gì nữa không?"

"Về nhà rồi..."

"Một giây thôi em cũng không đợi được." Kha Chanh hôn hắn.

Chỉ cách một bức tường, bên ngoài là tiếng nâng ly cạn chén, Kha Chanh không thể lên tiếng, cũng chẳng dám kêu đau, lúc làm xong thì mồ hôi tuôn như suối.

Nam Lạc Lâm hôn lên khóe mi ngập nước cậu, nói lời yêu.

Hắn không giỏi nói những câu hoa mỹ, vậy nên lời tâm tình ấy Kha Chanh hiểu, Nam Lạc Lâm đã dùng cả tấm chân tình.

06.

Ông chủ Nam xăm một quả chanh lên ngực.

Những năm đó những thứ như thế này không hề phổ biến, Nam Lạc Lâm đứng trước tiệm xăm băn khoăn một hồi lâu, chủ cửa hàng tưởng rằng hắn muốn xăm rồng xăm hổ, kết quả ông chủ Nam lại kiên định vẽ một quả chanh, "Xăm cái này."

"Không thì xăm nông một chút, lúc nào không thích nữa thì ngài đến đây tìm tôi xóa đi là được."

Nam Lạc Lâm suy nghĩ một lát, "Có loại nào không thể xóa không?"

Vài ngày sau Kha Chanh mới phát hiện, dạo này ông chủ Nam rất hay ngượng ngùng, tắm thì khóa cửa, đi ngủ không cởϊ qυầи áo, lại chẳng cho cậu chạm vào người, đến cả chuyện sinh hoạt về đêm hai ngày một lần cũng không làm.

Kha Chanh còn tưởng có chuyện gì, lén lút trốn trong góc khóc hu hu, vì muốn dỗ cậu nên Nam Lạc Lâm đành chủ động cho cậu xem.

Kha Chanh hôn hình xăm đó không biết bao nhiêu lần, "Đau lắm à?"

"Không đau."

"Em nên xăm gì đây? Lạc đà? Hay là rừng cây?"

Cậu nghiêng đầu, bị Nam Lạc Lâm gõ trán, "Đau lắm, không được đi xăm, biết chưa?"

Ngày hôm sau, Kha Chanh nhảy tung tăng xuất hiện trước mặt hắn, "Xem xem em có gì khác nào?"

Cậu xăm một quả bí đỏ* ở kẽ ngón tay, Nam Lạc Lâm chê xấu nhưng bàn tay hai người cứ thế đan chặt, chẳng ai nỡ buông ra.

(*) gốc là NAM QUA = bí đỏ (Nam là họ của công)

07.

Kha Chanh lớn lên, theo đó cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của Nam Lạc Lâm, hầu hết những chuyện làm ăn của hắn đều giao cho cậu quản lý.

Nam Lạc Lâm thương cậu, đối xử tốt với cậu, còn Kha Chanh thì liều mạng cho hắn.

Nhưng cũng có chuyện cậu không giúp được, dạo gần đây Nam Lạc Lâm cứ vài ngày liền không về nhà, chẳng biết đang bận chuyện gì.

Vất vả lắm mới chờ được một hôm hắn không đi đâu, Kha Chanh gối đầu trên đùi hắn, "Em có thể giúp gì cho anh không?"

Nam Lạc Lâm nghĩ một chút, "Đưa em đi du học được không?"

Kha Chanh vội vàng ngồi dậy lấy tay bịt miệng hắn, "Em không đi, chỉ muốn ở cạnh anh."

Nếu anh chết thì sao, Nam Lạc Lâm bắt lấy đầu ngón tay cậu, cẩn thận hôn lên, hắn nhẹ ôm lấy người thương, chạm bờ môi lên gáy rồi di chuyển hôn lên đến thính tai của Kha Chanh, khiến cậu dường như còn nghe thấy tiếng hắn nỉ non, "Thì em làm sao bây giờ?"

"Thì đi theo chứ sao."

Nam Lạc Lâm không đáp, Kha Chanh có chút bất an, "Anh sao thế?"

Không có gì. Nam Lạc Lâm nói, anh muốn bên em đến bạc đầu.

08.

Kha Chanh nhanh chóng phát hiện ra chuyện Nam Lạc Lâm bận bịu gần đây không phải là việc công.

Có thể là bên nhau quá lâu... Hắn đã không còn mặn mà nữa.

Kha Chanh vờ như không biết, cậu cố gắng vãn hồi, mua rất nhiều đồ chơi "giữ cho tình yêu luôn tươi mới" từ người phương Tây. Cậu mang vòng cổ, đưa dây xích cho Nam Lạc Lâm, thay đổi nhiều trò để hắn lại yêu thương mình. Nam Lạc Lâm sẽ say mê cậu như xưa, làm đến khi cậu không còn chút sức lực nào.

Hắn ôm Kha Chanh từ phía sau, vành tai và tóc mai quấn quýt, nhưng lời nói lại chẳng phải đường mật.

"Em theo anh bao lâu rồi?"

"Mười ba năm."

Mười ba tuổi cậu đã theo hắn, theo mười ba năm.

Căn nhà này, hai người đã ở cùng nhau tám năm.

"Đủ rồi." Nam Lạc Lâm nói, "Đã đủ rồi."

"Chanh Nhỏ, dọn ra ngoài đi."

"Sẽ có người mới vào đây ở luôn ư?"

"Ừ."

Kha Chanh cố nén nước mắt, cậu lùi lại: "Em không so đo việc này..."

"Bà xã của anh thì khác. Anh... Anh không muốn cô ấy tủi thân."

Kha Chanh khóc đến mức không nói thành lời, Nam Lạc Lâm cũng yên lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, "Anh còn mong em làm được một việc nữa."

"Anh nói đi."

"Lấy vợ sinh con."

Kha Chanh bảo cậu không làm được nhưng Nam Lạc Lâm lại quay về chủ đề ban đầu, vậy cũng đừng đến gặp anh nữa.

Vô lý. Trong đầu Kha Chanh chỉ còn hai chữ này. Cậu trao cả nửa đời này cho hắn, thế mà chỉ đổi về cả người đầy vết thương.

09.

Lúc Kha Chanh mượn rượu giải sầu thì quen được Nam Thần.

Bọn họ đều cần một đối tượng kết hôn. Kha Chanh thì muốn gặp Nam Lạc Lâm, còn về phần Nam Thần cậu không hỏi.

Có lẽ cũng là một câu chuyện đau lòng, nhưng trái tim cậu đã không còn chỗ để quan tâm đến khổ đau của người khác.

Chi bằng cứ hợp tác theo nhu cầu, rồi tự mình gặp nhấm nỗi đau.

Dù là tính tình, vẻ ngoài hay gia thế thì Nam Thần cũng đều xứng với cậu, nhưng Kha Chanh chỉ để ý đến họ của cô.

Cậu tự tay viết thiệp, mời Nam Lạc Lâm đến dự lễ cưới.

Hắn tặng nhà, xe và sản nghiệp, ấy thế mà lại không tự mình chúc cậu một câu tân hôn hạnh phúc. Kha Chanh về nhà tìm hắn, đi trên con đường quen thuộc đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ lại bị chặn ngoài cửa.

Cuối cùng, ngay cả gặp cậu một lần nữa Nam Lạc Lâm cũng không muốn.

Như thế cũng chẳng sao.

Cũng đã đến lúc phải tỉnh dậy sau giấc mộng hão huyền kia.

10.

Lúc thuộc hạ của Nam Lạc Lâm tìm gặp, Kha Chanh không hỏi lý do, chỉ cười nói với gã: "Thật hâm mộ anh, thời gian anh đi theo anh ấy còn lâu hơn cả tôi."

"Cậu đến tiễn ông chủ đi."

11.

Nam Lạc Lâm không gặp Kha Chanh, vì phải phẫu thuật nên đã cạo hết tóc, uống thuốc nên tay chân sưng phù, gương mặt hốc hác do bệnh tật tra tấn khiến hắn gần như hoàn toàn đổi khác. Đây chính là lý do vì sao Nhan Lạc Lâm không muốn gặp cậu.

Hắn muốn bản trong lòng Kha Chanh là dáng vẻ hoàn mỹ nhất.

Hắn cũng không sợ chết, căn bệnh này khiến ngay cả việc hít thở của hắn cũng trở nên đau đớn. Gắng gượng sống lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn nghe thêm chút tin tức về Kha Chanh mà thôi.

Biết được cậu đứng trước cửa nhà đợi thật lâu, nơi cậu uống rượu giải sầu, hay tin cậu kết hôn, đi dạo cùng vợ trên đường phố, xem cậu ăn món gì, hôm nay cậu cười mấy lần...

Kha Chanh mang bịt mắt đi vào, lần mò ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Anh không cho em gặp anh nhưng em biết anh muốn gặp em một chút."

"Chanh Nhỏ..."

"Nếu em không đến, anh trút hơi thở cuối cùng ở nơi này thì liệu anh có hối hận chăng?"

"Không đâu."

"Nếu em muốn đi theo anh thì sao?"

"Chết không nhắm mắt."

Kha Chanh cười, phảng phất trước mắt cậu vẫn là một Nam Lạc Lâm cực kỳ điển trai, đến khóe môi cũng vô cùng đẹp đẽ, khiến Kha Chanh muốn hôn lên lúc hắn nói chuyện.

Cậu tìm đến nơi phát ra giọng nói: "Muốn hôn hôn..."

Nam Lạc Lâm nói không được, giờ em đã là chồng người ta rồi.

Cả đời này của Nam Lạc Lâm, đều đang dạy cậu chuyện đúng sai. Việc nào phải làm, có thể làm và không được làm. Thế nên lần này, Kha Chanh cũng nghe lời hắn.

"Anh vẫn chưa biết nhỉ, em sắp làm ba rồi... Em muốn cho con theo họ mẹ."

"Chuyện vợ chồng em, không cần báo với anh."

Kha Chanh vuốt ve kẽ ngón tay mình, nơi đó có một quả bí đỏ đã phai màu, nó không có sức sống y như Nam Lạc Lâm vậy.

"Em muốn xin ý kiến của anh."

"Không được. Nhưng nếu em thích cô ấy... Cũng không sao."

Kha Chanh gật đầu: "Em yêu người ấy."

Nam Lạc Lâm đã yếu lắm rồi, thế nhưng hôm nay hắn lại nói với Kha Chanh rất nhiều lời.

Hắn cứ nói, Kha Chanh thì yên lặng nghe, nghe đến mức hơi buồn ngủ. Cậu rời nhà bao lâu thì không ngủ ngon giấc bấy lâu, lúc này cậu gối lên tay của hắn mà thϊếp đi.

Kha Chanh tỉnh lại, Nam Lạc Lâm thì chưa.

Hắn sẽ không thức dậy nữa. Kha Chanh biết, hắn đi rồi.

Cậu tháo bịt mắt xuống, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, không dám đối diện.

12.

Anh tin có kiếp trước kiếp này không? Đợi đau khổ của kiếp này chấm dứt, kiếp sau chúng ta sẽ được ở bên người mình yêu thương đến bạc đầu. Nam Thần nói.

Kha Chanh đáp: "Anh không thấy đau mà."

Cậu không còn cảm thấy đau đớn, sống tiếp được nửa năm, không còn rơi nước mắt, không còn cười, cũng chẳng bị bệnh. Ấy thế mà lại ra đi.

Ngày trước khi đi, cậu mơ thấy mình vẫn là thằng nhóc mười ba tuổi, chạy theo sau lưng Nam Lạc Lâm, "Em có thể đi theo anh không?"

Cậu chạy quá vội vàng, ngã nhào xuống đất, lần này hắn quay lại bế cậu lên.

Kha Chanh vùi vào ngực hắn và cười, anh đã đích thân đến đón, sao em nỡ tỉnh khỏi cơn mơ này.

13.

Nam Thần sinh một đứa con trai, dựa theo ước nguyện của Kha Chanh, cô đặt tên cho cậu bé là Nam Tương Thác.

END.

*

Beta: Cẳm Cẳm