WARNING:
(Chương này có H)
Du͙© vọиɠ hừng hực như lửa đốt, làm yết hầu của hắn khô khốc.
Đầu lưỡi của Tiêu Chiến mềm mại lại ẩm ướt, cố ý liếʍ một cách dâʍ đãиɠ, nước thấm vào lớp lụa mỏng làm cho phân nửa ẩm ướt, lộ ra thứ đang phẫn nộ đỏ tím bên trong, hình dáng hoàn toàn hiện ra, ngay cả những gân xanh bên dưới cũng như đang nổi giận mà muốn chui ra ngoài. Cũng không biết kia là nước bọt hay là dịch từ qυყ đầυ của Nhất Bác rỉ ra.
Tiêu Chiến chắc hẳn chưa từng làm qua loại chuyện này, thế nên chỉ có thể nhắm chặt mắt lại tìm cách liếʍ láp, trên đôi xương gò má hiện lên sắc phiếm hồng, mi tâm nhíu lại, hai bên má cũng dinh dính nhớp nháp cả vài lọn tóc dài ngổn ngang đã sớm mang vẻ cực kỳ phóng đãng.
Mặc dù động tác của y không thành thạo, nhưng Nhất Bác vẫn bị y làm cho cả người mềm nhũn ra, ngửa đầu lên, thở từng hơi gấp gáp, bờ vai cong lại, phải dùng lực dựa vào chiếc bình phong phía sau mới có thể chống đỡ được.
Tiêu Chiến cởi lý y bên trong ra, vắt chúng lên bức bình phong, chiếc áo khoác than chì bị y chạm vào như một trận sương mù rơi xuống, mây mù dày đặc che khuất tầm mắt Nhất Bác. Chỉ trong một chốc, ánh nến rực rỡ đều hóa thành một luồng ánh sáng ấm áp nhưng lại mơ hồ không rõ, những hoa văn tráng lệ trước mắt lúc này dường như đều biến mất, trong hơi thở chỉ còn lại mùi hương trên người Tiêu Chiến, tất cả xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn. Chỉ có ẩm ướt ấm áp bên dưới mang lại từng đợt kɧoáı ©ảʍ chạy qua sống lưng hắn. Trong ánh mắt mơ hồ hắn đưa một bàn tay ra, năm ngón tay luồn sâu vào trong tóc Tiêu Chiến, khống chế, nhưng lại kiềm chế không đâm sâu vào trong yết hầu y.
Tiêu Chiến thở hắt ra một hơi, trong cổ họng dường như rất khó chịu, hơi phản kháng một chút. Bàn tay Nhất Bác lập tức gia tăng thêm lực, vững vàng chế trụ phía sau gáy y, hắn cơ hồ không thể khống chế được bản thân mình, nhưng cũng chỉ chuyển động trong giây lát. Hắn thở vài hơi gấp gáp, đột nhiên buông lỏng Tiêu Chiến ra, tay còn lại cứng ngắc, xé toạc tấm áo còn đang che trên mặt.
Tiêu Chiến hơi bất ngờ trước động tác của hắn, y vẫn đang quỳ gối, mở to mắt, ngửa mặt lên nhìn Nhất Bác, bên môi vẫn còn thấy rõ ánh nước ẩn hiện đầy ý vị, đáy mắt tràn ngập một mảnh xuân sắc rạo rực.
Nhịp tim Ngụy Vương đập điên cuồng như trống trận, hắn nghĩ, quả thực thứ càng chí mạng, lại càng có sức mê hoặc chết người.
Một tay hắn đưa ra nắm lấy khuỷu tay Tiêu Chiến, kéo người phía dưới đứng dậy, Tiêu Chiến nhướng mày, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng tất cả đã muộn rồi. Nhất Bác hung tợn dữ hai cánh tay Tiêu Chiến trói lại phía sau lưng, ôm vai y, ánh mắt giống như muốn cắn người, hung hăng lấn người tới. Tiêu Chiến bệnh nặng mới khỏi, trên cổ tay đều không có sức lực, cứ như vậy mà để hắn giữ chặt đến mức không thể động đậy. Dưới sự áp chế của hắn, không tránh được lùi hai bước, hụt một cái té ngửa lên trên giường.
Nhất Bác theo sát gần lại, một tay tóm lấy bàn tay đang có ý đồ chống cự của y. Tay còn lại xé vạt áo trên người "xoẹt" một tiếng. Vì dùng lực quá mạnh mà y phục theo đường chỉ trên vạt áo bung ra, phát ra âm thanh rung động tâm trí. Tiêu Chiến ý thức được hắn muốn làm gì, từ trong hàm răng không khỏi phát ra tiếng quát khẽ giận giữ, nhưng Nhất Bác dùng đầu gối đè nặng chân của y, không để cho y ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn chế trụ lấy hai cổ tay Tiêu Chiến, trói lại cùng một chỗ, sau đó vòng qua quá đỉnh đầu, cột lại trên trụ giường.
Tiếu chiến ra sức giãy dụa, màn trướng cũng theo đó mà lay động dữ dội, gợn như từng làn sóng nước kiều diễm rủ xuống, Nhất Bác tiện tay cởi xuống y phục đã bị xé rách trên người, cũng cởi xuống chiếc quần dâʍ đãиɠ đã bị Tiêu Chiến liếʍ đến ướt đẫm, hắn từ trên cao nhìn y,, trên môi đã mập mờ hiện lên ý cười.
"Thái tử, có phải ngươi đã quên rồi không, ngươi vốn dĩ chính là của ta". Hắn cúi người xuống, vân vê vành tai Tiêu Chiếu, xấu xa nói, "Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, trước điện đã tuyên bố thưởng ngươi cho ta, trong triều ai cũng biết rõ.".
Đôi mắt Tiêu Chiến trong chốc lát mở to, y cố hết sức kiềm chế, nhưng toàn thân run rẩy không có cách nào khống chế nổi. Nhất Bác tỉ mỉ chiêm ngưỡng phản ứng của y, giống như là đang được thưởng thức một bữa tiệc linh đình.
"Ngươi còn muốn trở về phương Nam? Ngươi bây giờ đã trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của Nam Du, trở về rồi không sợ phụ hoàng ngươi sẽ tự tay cầm dây cương ghìm chết ngươi ư?"
"Vương Nhất Bác....!" Y cực kỳ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tên tục của Ngụy Vương cũng đem ra gọi, " Ta gϊếŧ chết ngươi.....Ta phải gϊếŧ chết ngươi!"
"Ta đã sớm nói với ngươi rồi, người được chọn lựa là ta, không phải ngươi." Nhất Bác không chút mảy may để ý tới sự tức giận của y, vững vàng áp chế trên người y, mặc cho ngực Tiêu Chiến phập phồng kịch liệt, sắc mặt cũng đỏ lên thất thường. Đợi y vùng vẫy chán rồi, nằm ngửa ở đó trong miệng thở hổn hển, hắn mới cúi đầu xuống khẽ mỉm cười, ngữ khí dịu dàng thân mật:
"Ngươi dùng mọi thủ đoạn, giả bộ ngoan ngoãn làm theo ý ta, ta suýt chút nữa đã tin ngươi rồi. Chỉ có điều ngươi không nên đốt y phục mà công chúa đã làm cho ngươi. Thế nào hả? Ngươi sợ nàng ở trên trời cao sẽ nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã của ngươi như vậy sao?" Hắn vuốt ve hai gò má Tiêu Chiến, động tác nhẹ nhàng, như có vài phần thương tiếc:
"Trong tình thế cô lập như vậy, vẫn nhân lúc không phòng mà đột nhập, dụ dỗ ta hợp tác cùng với ngươi.....tâm tính như vậy, mưu kế như vậy, ngược lại cũng thật có bản lĩnh."
Nhất Bác vừa nói vừa dùng đầu gối tách hai đùi y ra, cường ngạch bức bách y mở ra cơ thể của chính mình. Một tay mò tới chỗ vào cửa động kia, cứ như vậy bất chợt chạm tới ướt đẫm cả tay. Huyệt khẩu he hé khép hở, mập mờ không ăn nhập, ướŧ áŧ ngậm lấy hai đốt ngón tay đã tiến vào trong của hắn, cắn chặt lấy, bên trong giống như một cái miệng nhỏ, không ngừng giữ chặt mυ'ŧ vào.
Nhất Bác sửng sốt, lập tức hiểu ra, Tiêu Chiến giữ lại nô tỳ kia, thì ra là để hầu hạ y chuẩn bị điều này.
"Ngươi cũng thật là........vất vả dụng tâm"
Tiêu Chiến đầy tuyệt vọng lại vừa giận dữ vừa xấu hổ nhắm mắt lại, muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị Nhất Bác tách ra. Hắn một hơi lại tiếp tục cho hai ngón tay vào thăm dò, hợp lại như côn th*t mà dùng lực đâm rút vài lần, Tiếu Chiến dường như đã có cảm giác, cổ họng rêи ɾỉ một tiếng, hạ thân nửa mềm nửa cứng trước người khẽ run lên.
Nhất Bác nhìn y, ánh mắt dần dần chuyển lạnh, giống như lưỡi đao sắc bén, cười nhạt đâm thủng một phòng đầy xuân ý.
"Nhưng nếu thực là như vậy, thế cục triều đình của Bắc Lương ta, còn cả quân vụ bố phòng, người tài văn võ, đâu chỉ rơi vào cái bẫy của ngươi, đến lúc đó thả ngươi trở về phương Nam, Đại Du không chừng thật sự sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi, tất sẽ là mối họa lớn cho Bắc Lương! Ngươi đừng quên, ta vẫn là một người Bắc Lương"
Quả thật, săn hổ so với săn cừu thú vị hơn nhiều. Đối với người như hắn mà nói, tâm tính cương ngạch và mưu kế hơn người cũng chỉ càng làm tăng thêm du͙© vọиɠ bị đè nén của hắn. Đầu óc hắn càng thêm thanh tỉnh, ngọn lửa trong lòng càng cháy mãnh liệt, hóa thành một hồi sấm hủy thiên diệt địa.
Hắn đương nhiên muốn. Muốn người trước mắt này, cũng muốn địa vị cao nhất kia, vốn dĩ từng là vị trí thuộc về hắn.
Mùi máu tanh lan ra giữa môi răng hắn, Nhất Bác đau tới mức rít lên một tiếng, theo bản năng quệt đi, môi dưới đã bị Tiêu Chiến hung hăng cắn, bụng tay tiếp xúc với một luồng ấm áp.
"Được". Hắn đột nhiên cười, hạ thân chịu đựng đã lâu, cọ sát ở lối vào, thuận theo lời hắn nói từng chút từng chút một thúc mạnh vào bên trong. "Ta đương nhiên muốn."
Tiêu Chiến duỗi thẳng cần cổ, khó khăn kêu lên một tiếng. Tay của y vẫn đang bị ghìm giữ, giơ lêи đỉиɦ đầu, hai cái đùi khuất nhục mở to ra, uốn cong sang hai bên. Tay của người nọ hung hăng tách bờ mông của y ra, tùy ý động thân ra vào, mà tất cả những điều này đều là do y cố tình câu dẫn......
Thậm chí trong những ngày đợi hắn tới thăm, y đã tự hạ mình xin chỉ giáo của nô tỳ ti tiện kia, thậm chí còn học được làm thế nào để tự rửa sạch, làm thế nào để tự khuếch trương, mới có thể khiến người nọ thuận lợi tiến vào không chút trở ngại, lập tức chạm tới đỉnh điểm phía bên trong.
Y cũng không biết là cảm giác đau đớn hay là tê dại, chỉ cảm thấy cả bụng dưới của mình đều cuộn lên, cảm thấy chua xót, vẫn chưa kịp ngăn lại, chính mình đã phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ. Nhất Bác cúi người xuống, ngực hai người cùng dán lại một chỗ, nam căn hung hăng hòa làm một ở tận cùng bên trong, nhẹ nhàng thay đổi góc độ mà ma sát, trên miệng cũng không quên hỏi y: "Thái tử, mới như vậy ngươi đã thỏa mãn rồi sao?"
Trước mắt Tiêu Chiến đột nhiên hoa cả lên, hình ảnh đêm trăng lạnh như nước đó lại phảng phất hiển hiện, da thịt chạm sát nhau, âm thanh bạch bạch rung động, vẫn luôn quanh quẩn phía sau y. Giọng nói trêu đùa của Ngụy Vương không ngừng vang lên bên tai, mà thị nữ kia còn không biết xấu hổ to tiếng rên la, gọi đến mức đầu gối hắn nhũn cả ra, hạ thân sưng tấy. Nhưng người hầu hạ dưới thân Ngụy Vương hôm nay đổi lại là y. Y cũng đang rêи ɾỉ, nhưng so với nô tỳ kia càng thêm tình mê ý loạn:
"Đừng mà......ưʍ......aaa!"
"Chạm vào chỗ nào rồi? Ở đây sao?" Nhất Bác cố ý lại chạm qua chỗ vừa nói, nhìn y như con cá sống giật bắn người lên, toàn thân phiêm phiếm sắc hồng, vật cương cứng dưới hạ thân bừng bừng phấn chấn, thuận theo động tác kịch liệt của bọn họ không ngừng đong đưa, phía qυყ đầυ đáng thương liên tục rỉ ra dịch đυ.c, rỏ xuống bụng dưới của hai người, mắt thấy đã đến cực hạn.
Tiêu Chiến đã hoàn toàn chìm trong du͙© vọиɠ, hô loạn cả lên, nói cũng không thành câu, vế trước thì bảo quá sâu rồi, cứng quá đi, vế sau lại giục hắn dùng lực thêm chút nữa. Nơi chưa chạm tới liền vặn vẹo mông tự mình đến cọ sát vào, thật sự dùng lực lăn qua lăn lại. Y đáng thương kêu lên một tiếng, muốn tránh, làm cho Nhất Bác trong lòng vô cùng tức giận, hung hăng giữ chặt lấy hông y, lực mạnh tới nỗi như muốn lưu lại dấu tay trên đó. Hắn đột nhiên dùng lực cực mạnh liên tiếp ra vào tới tấp, nghe thấy âm thanh vô lực nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng Tiêu Chiến, phía dưới nước chảy ra thành một mảng, thấm ướt đệm giường.
"Chậm một chút...... Ta chịu không nổi...... A!"
Hắn gần như chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ, từ từ di chuyển chậm lại, đột nhiên nắm lấy nam căn đang hừng hực nảy lên trước người Tiêu Chiến, ngón tay cái vân vê lên xuống, ấn vào cửa huyệt đã sắp phun ra.
"Ta có thể hứa với ngươi, cả đời này sẽ không tiến công với Nam Du." Nhất Bác thở gấp, hắn cũng sắp lên tới cao trào, giọng nói phát ra hết sức gấp gáp, gần như không nghe được rõ ràng, "Với điều kiện, ngươi vĩnh viễn không được trở về phương Nam!"
Tiêu Chiến khó khăn lắc lư suy nghĩ, tóc dài rối tung cả lên trải rộng trên gối, nhìn vô cùng mê người. Ánh mắt y không tập trung, mê loạn, vô lực, vào thời khắc này y không phải là cừu non, cũng chẳng phải là hổ dữ. Y hoàn toàn giống như mong muốn của Nhất Bác. cuối cùng bị bẻ gãy. Nhưng y cũng không còn là con mồi của hắn nữa. Y nằm ở đó, tuyệt vọng mà bi thương nhìn hắn một cái cuối cùng.
"Được". Tiêu Chiến nhắm mắt lại. "Ta vĩnh viễn không trở về phương Nam."
Cao trào dâng lên giống như làn sóng cuốn trôi sạch tất cả những gì trên người Tiêu Chiến, cả người như bị xé thành hai nửa. Y hận thấu tận xương tủy kẻ thù trước mắt đang gắt gao ôm lấy y. Bọn họ từ trước tới nay chưa từng tiếp xúc gần như vậy, mồ hôi tỏa ra giống như muốn đem bọn họ chặt chẽ dính lại một chỗ. Mà nam căn thô ráp cứng rắn của hắn vẫn còn ở bên trong cơ thể y, liên tục không ngừng mang đến cho y cảm giác tê ngứa, đau nhức căng đầy.
Tiêu Chiến mở mắt ra, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạn kêu thê lương từ xa vọng lại......