Chào mọi người, ta là soái ca xui xẻo aka gã làm thuê đổ máu đổ mồ hôi của các bạn đây.
Ta và ông chủ trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được vợ hắn, chúng ta quyết định cùng nhau hộ tống vợ hắn về nhà.
Quá cực khổ, thật sự quá cực khổ rồi, thưa quý vị. Các bạn có thể tưởng tượng được không, một khi ông chủ không có mặt, vợ hắn liền xông tới túm lấy y phục ta lắc tới lắc lui đầu ta, nàng nói: "Sư huynh! Sư huynh mau tỉnh táo đi! Hãy nhớ lại đi! Trương Trùng Cửu là một gã đàn ông xấu xa, không được tin hắn! Sư phụ đã chết rồi!"
Ta đành phải trấn an nàng: "Vâng vâng bà chủ nói rất đúng!"
Bà chủ tức giận đến ôm đầu ngất xỉu.
Qua một lát lão Trương trở về, ta nói với hắn: "Ông chủ, vừa rồi bà chủ lại phát điên, nàng nói cái gì Trương Trùng Cửu không phải là người tốt, còn nói sư phụ đã chết rồi."
Lão Trương giúp ta sửa sang lại y phục cho chỉnh tề, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta, nói: "Ừm."
Bà chủ dần dần tỉnh lại, giống như bất cứ lúc nào cũng ở bên lằn ranh giữa tức giận và ngất đi, nàng nói: "Trương Trùng Cửu, lúc này mà ngươi còn gạt sư huynh ta, ngươi không thấy chột dạ sao?"
Lão Trương nói: "Vậy lúc ngươi và Lý Kinh Hồng bắt tay nhau vu cáo hắn trộm kiếm, không thấy chột dạ sao?"
Ái chà chà, đây là cốt truyện gì vậy! Ta nghe mà không hiểu.
Bà chủ nghe được lời này, dường như rất tủi thân, cắn môi khóc rống lên, lão Trương cũng không dỗ dành nàng.
Thật hết ý kiến, lão Trương ngươi khi dễ vợ thì có gì là tài giỏi.
Ta thật cẩn thận vỗ vỗ bả vai nàng, nàng lau lau nước mắt, vén mành lên đi ra ngoài ngồi.
Lão Trương cũng không có ý định đi theo dỗ ngọt.
Ta cào cào mũi, nhỏ giọng nói: "Cái đó, ngươi có muốn đi ra ngoài dỗ dành nàng không?"
Lão Trương không có trả lời vấn đề của ta, mà là nói: "Ngươi cảm thấy hiện tại thế nào?"
Ta a một tiếng, hỏi hắn: "Cái gì thế nào?"
Lão Trương nói: "Không nhớ nổi chuyện trong quá khứ, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu, loại cảm giác này thế nào?"
Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, trả lời hắn: "Ta cảm thấy không tốt lắm."
Lão Trương hỏi ta vì sao không tốt, ta nói bởi vì trong lòng luôn không yên ổn, sợ những người mình từng đắc tội tới trả thù, còn sợ mình thiếu tiền người khác không trả hết gì đó.
Lão Trương nói: "Nếu như ngươi không đắc tội người nào, cũng không thiếu nợ tiền người khác thì sao?"
Ta nói: "Vậy rất tốt! Có điều ta lo lắng người nhà sẽ nhớ ta."
Lão Trương nói: "Nếu như ngươi không có người nhà thì sao?"
Hắn quay mặt lại nhìn ta, nói tiếp: "Nếu ta nói ta quen biết ngươi, ngươi không có đắc tội bất kỳ kẻ nào, cũng không có thiếu tiền hoặc là nhân tình bất kỳ kẻ nào, ngươi còn có hai người nhà, nhưng bọn họ biết ngươi sống rất tốt, sẽ không lo lắng cho ngươi, cũng có người chiếu cố bọn họ, nếu như là thế này, ngươi cảm thấy duy trì hiện trạng, bắt đầu lại một lần nữa có được không?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn, không có cách nào lập tức trả lời vấn đề này.
Ta cảm thấy hình như trước kia từng có người nhìn ta như vậy, loại ánh mắt vừa khiến người cảm thấy rất an tâm nhưng cũng rất có gánh nặng này có chút quen thuộc.
Đầu đột nhiên trở nên rất đau, ta ôm đầu cúi gập người, trong đầu có rất nhiều hình ảnh lung tung rối loạn chợt lóe lên, thế nhưng đợi tới lúc đầu không còn đau nữa thì cái gì cũng không nhớ nổi.
Ta miễn cưỡng đứng thẳng người, hỏi lão Trương: "Trước kia ngươi từng quen biết ta?"
Lão Trương gật gật đầu, lòng ta loạn như ma, ta nói: "Vậy ta rốt cuộc là ai? Vì sao lúc ban đầu ngươi vừa nhìn thấy ta lại không nói là ngươi có quen ta?"
Lão Trương nói: "Bởi vì cảm thấy hổ thẹn với ngươi."
Không đợi ta phản ứng, hắn lập tức ôm hôn ta.
Chúng ta đều tê dại.
Lúc này ta thật sự thông suốt rồi, thưa quý vị! Chân ái của lão Trương là ta, nhưng hắn vì tiền nên đã cưới bà chủ, bà chủ sau khi phát hiện tất cả đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ biến thành kẻ ngốc, sau đó nàng đại khai sát giới gϊếŧ sư phụ ta, hơn nữa đánh mạnh vào đầu ta dẫn đến ta bị mất trí nhớ.
Cho nên lão Trương là cái đồ vô sỉ đứng núi này trông núi nọ, vợ hắn là nhân vật bi kịch, còn ta lại là tiểu tam kẹp ở giữa phá hư gia đình người khác.
Hu, thật là đen đủi.