''Haha, hắn đã không quan tâm đến thể xác mình nhưng chắn chắn không thể không quan tâm tới thể xác người thân a.''
''Ý đệ là...''
''Đúng vậy, ta nhớ không nhầm tuy hắn mồ côi nhưng còn một người ông ở quê... Lưu ca nghĩ sao về việc này.''
''Haha không hổ là con trai của Hứa thúc. Không, phải nói là hổ phụ sinh hổ tử. Đáng tiếc Hứa thúc không muốn cho đệ theo con đường này, nếu không có khi...''
''Haha, Lưu ca nói quá, ta nào dám. Cha ta làm vậy cũng không phải vì ta thôi sao?''
Hừ, tên phế vật ngu xuẩn muốn kéo ta vào hố.
Nếu như ''bất đắc dĩ'', ta liều thử một chút không có gì. Nhưng với tài năng của mình, dù ở ngoài sáng ta đêù lăn lộn tốt cần gì sống theo cách đó.
Một đời cha đã quá đủ rồi không cần khổ thêm nữa.
Hàn huyên thêm vài câu ước định thời gian, Hứa Gia Nhật liền kiếm cớ bận việc cúp máy.
Haha, Khởi Minh a, ngươi thích cao ngạo, lạnh lùng đúng không, thực sự muốn thấy khuôn mặt khi ngươi gào khóc thảm thiết nó sẽ thú vị như thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau, tờ mờ sáng, giấc ngủ Khởi Minh liền bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Duỗi cánh tay vớ lấy điện thoại, Khởi Minh mệt mỏi trả lời:
''Alo, ai đó?''
''Khởi Minh phải không?''
''Đúng vậy.''
''Ta có một món quà đặc biệt muốn cho ngươi xem, ở phần tin nhắn đó, mong ngươi thích. Haha.''
Nghe giọng điệu, Khởi Minh bỗng có linh cảm không ổn. Cơn buồn ngủ liền bị đánh bay, vội vàng mở điện thoại ra xem.
Trong hình ảnh là một người bị trói chặt trên ghế tựa, cả người tràn đầy máu me, nhìn vết thương đầy mình liền biết người đó đã phải trải qua trận đánh đập tàn nhẫn.
Hồng hộc... hồng hộc...
Khởi Minh đồng tử co rụt, bàn tay run rẩy giữ ngực trái, cổ họng hắn như bị tắc nghẹn, đôi mắt đỏ rực.
Bình tĩnh, bình tĩnh, lúc này cần tỉnh táo.
Khởi Minh cố gắng kiềm chế bản thân.
Tay hắn run rẩy bấm lại số điện thoại vừa rồi nhưng dù chuông reo thế nào cũng không có hồi âm trở lại.
Khởi Minh không quan tâm tiếp tục gọi lại.
Phải đến cuộc gọi lần thứ 5, bên đầu dây kia với bắt thoại.
Khởi Minh như tìm lấy hi vọng, run rẩy đưa điện thoại lên miệng như muốn nuốt nó vào trong.
''Cói đi, ngươi.... ngươi... ngươi muốn tì?''
''Haha Khởi Minh a, bình tĩnh chút đi, ngươi nói khó nghe, ta không hiểu. Hahaha...''
Khởi Minh răng cắn chặt vào môi, máu chảy ướt đẫm khoang miệng.
''~Ông ta... tại sao ngươi làm như vậy, ta đã làm gì sai gì? Cầu xin ngươi tha cho người, làm gì ta cũng được. XIn ngươi tha cho người, ông ta không liên quan...''
Nhưng đầu kia không chút tội lỗi trái lại cười rất vui vẻ:
''Hahaha, chậc... chậc... thật muốn thấy bộ mặt cao ngạo đó lúc này thế nào. Xem ra kế hoạch của ta không sai a.''
''Ngươi yên tâm. Lão già đó chưa chết được.''
''Cảm... cảm ơn ngươi.''
Thật nực cười, ông nội hắn bị người ta đánh đập tàn nhẫn, hắn còn phải cảm ơn lũ chó vì đã tha chết.
Đời Khởi Minh chưa từng nhục nhã như vậy nhưng... Nhưng đứng trước sinh mệnh của ông, lòng tự trọng là thứ rác rưởi gì?
''Haha, giờ tính mạng của hắn giờ phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi đó, sủa tiếng chó cho ta nghe coi.''
''Gâu, gâu, gâu.''
'Hahaha, tốt lắm chó ngoan. Vậy ta liền cho ngươi được nhìn mặt chủ nhân, cẩn thận đó đừng nói chuyện này với con chó khác nếu không ta lỡ tay gϊếŧ con chó già này đừng tránh.''
''Vâng vâng, cảm ơn chủ nhân.''
Sau đó một khuôn mặt trẻ tuổi liền xuất hiện trước điện thoại, đôi mắt đỏ ửng Khởi Minh co lại nhưng hắn nhanh chóng giãn ra, khóe miệng vẽ lên một điệu cười hèn mọn nhưng thấy thế nào nó cũng xót xa nhiều hơn là hèn kém.
''Biết ta là ai không?''
''Ta... ta.. biết, ngài là Hứa Gia Nhật.''
''Há, thấy mặt chủ nhân, ngươi không vui sao, mặt cười khó coi vậy, hahaha?''
''Không không, ta rất vui.''
''Nhưng ta thấy ngươi không vui, ừm... phải trừng phạt a.''
Nói rồi, Hứa Gia Nhật tiến lại ghế ngồi của ông nội hắn dùng sức đạp đổ sau đó hắn liền tự nhiên ngồi lên thân người.
Ầm!!
Cơ tim Khởi Minh co rút lại, tay kia bấu chặt lấy chăn run rẩy nhưng mặt không để lộ cảm xúc khác thường nào, vẫn là điệu cười ''hèn mọn'' đó.
Tra tấn tâm trí Khởi Minh một hồi, cuối cùng Hứa Gia Nhật mới cảm thấy có chút thỏa mái, nói:
''Ây da, nhìn chó của mình như thế, tâm trạng của ta không vui. Vậy đi, ta hiện tại đang ở nhà ngươi. Cho ngươi 1 giờ. Nếu không về đúng lúc, mỗi 10 phút trôi qua ta liền cắt một miếng thịt trên người con chó già này, nhanh lên nếu không lúc ngươi về chỉ còn xương mà gặm đó.''
Khởi Minh nghe thế không kịp chờ đợi lao ra ngoài nhà, bắt xe.
Hắn biết từ đây về nhà bình thường phải mất 2 tiếng với về tới nơi, tên kia đưa ra một tiếng cố tình làm khó hắn nhưng Khởi Minh không thể làm gì được chỉ biết cố gắng từng phút từng giây mà thôi.
Thế nhưng Khởi Minh không để ý một điều, Vân Dung đã biến mất từ lâu.
Trở lại 10 phút trước,
''Ây da, mẹ nó tối qua uống nhiều nước quá giờ buồn tiểu không chịu được. Đêm dậy 3 lần.''
Vân Dung càu nhàu, khó chịu kéo khóa quần.
Tuy Vân Dung không thi đỗ đại học nhưng nhà hắn có tiền a. Vì thế việc kiếm một ngôi trường tư không phải khó khăn. Hiện tại chưa đến lúc nhập học lên Khởi Minh và hắn đã thuê một nhà trọ ngoài vài hôm.
Bỗng lúc này, hắn nghe được âm thanh kì lạ từ trong phòng Khởi Minh phát ra.
''Cmn, đừng nói là hắn đang... Được a Khởi Minh không ngờ ngoài mặt ngươi nghiêm túc hóa ra cũng là nam nhân. Hí hí. Nếu không biết bây giờ ta liền hù hắn một cái không biết sẽ ra sao? Nhưng sợ hắn sẽ xấu hổ tự ái nha... Ưm, kệ đi, không thử một lần ta trong lòng khó chịu. Hắn giận kệ mẹ hắn, ta mặt dày không sợ.''
Nghĩ liền làm, Vân Dung nở nụ cười xấu xa, rón rén lại gần cánh cửa.
''Haha, giờ tính mạng của hắn giờ phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi đó, sủa tiếng chó cho ta nghe coi.''
''Gâu, gâu, gâu.''
Cmn, Khởi Minh không ngờ ngươi thích xem... thú. Khoan đã, tiếng chó sủa hình như là giọng hắn.
Vân Dung cảm thấy khó hiểu, im lặng theo dõi nhưng càng lúc mặt hắn càng nhăn lại sắc mặt mờ mit nhưng sau đó đồng tử liền co rụt, sắc mặt tức giận.
Dù hắn ngu đến mấy cũng biết chuyện gì xảy ra, không kịp đợi nhiều liền lao xuống bắt xe về.
Tiếng chân của Vân Dung không nhỏ nhưng đáng tiếc Khởi Minh hiện giờ đâu còn tâm trí để ý xung quanh.
''Cậu nhóc ngươi muốn đi đâu?''
Lúc này Vân Dung mới nhớ mình không biết chỗ ông nội Khởi Minh bị nhốt.
Chết tiệt, kệ cứ về nhà Khởi Minh trước đã. Không biết liền tìm, bắt người thường không nhốt xa đâu.
''Taxi, về đường X, quận S, tỉnh Kim Lăng. Nhanh lên, khẩn cấp, ta cần cứu người. Ngươi bị phạt gì ta chịu sau.''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
''Khởi Minh ơi Khởi Minh, ngươi nhanh lên nếu không ta liền phải phế trước cánh tay lão già này vậy.''
Hứa Gia Nhật tự nhiên đi lòng vòng quanh chiếc ghế đổ, người khác hắn đã cho về tạm nghỉ từ lâu rồi. Dù sao '' chiến đấu'' một đêm vậy người cũng cần phải nghỉ ngơi. Còn rất lâu Khởi Minh mới có thể trở về, hắn cũng không lo lắng vì Gia Nhật chắc chắn Khởi Minh sẽ không báo cảnh.
Hắn rất thông minh vì thế sẽ cầu toàn, không ngu đến mức dùng mạng ông nội hắn để đổi vài năm đi tù.
''Ngươi rốt cuộc muốn gì ở cháu ta?''
''Ồ tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng ngươi định chết luôn ở đó. ''
''Còn ta muốn gì? Ừm... cũng không có gì chỉ là lâu ngày nhìn mặt chó hắn kiêu ngạo nên rất khó chịu. Trước còn ngu xuẩn không biết làm gì nhưng giờ xem ra cách có rất nhiều nhưng ta ngu xuẩn không nghĩ tới. Cảm giác ước hϊếp người khác thật dễ chịu, thỏa mái nha. Chậc... chậc... đáng tiếc giờ ta mới nhận ra.''
...}
Khởi Minh chìm đắm trong hồi ức, khuôn mặt vô cảm kể chuyện. Bàn tay khéo léo khắc họa những đường dao tinh xảo lên khuôn mặt đầy mỡ của Hứa Gia Tinh.
''Sao đó ngươi có biết không? Vân Dung về kịp nhưng hắn không giữ được lý trí, lao đến tấn công con trai yêu quý của ngươi và tất nhiên còn rất nhiều thuộc hạ của ngươi nên hắn thất bại. Con trai ngươi cũng ngu xuẩn mất trí theo, đâm chết ông nội, ngươi thân duy nhất của ta. Ừm lần này hắn thành công.''
Giọng Khởi Minh có chút run rẩy nói.
''Nếu để nguyên hắn chắc chắn phải đi tù nhưng may mắn ba nó đã đi một lần rồi lên cũng biết nhiều cái hay a. Ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế để trì hoãn chuyện này lại. Cuối cùng, ngươi đã tìm tới ''hắn'' và đánh đổi một cái giá lớn và cứu được con trai ngươi. Ngươi tất nhiên không thể để lỗ như vậy được, đúng không?''
''Ba ngày sau công an tới khám nhà Vân Dung liền thấy tàng trữ lượng lớn nhựa thuốc phiện, nhựa cần sa. Toàn bộ tài sản nhà hắn liền bị tịch thu, ba mẹ hắn bị kết tội tù chung thân, Vân Dung kết tội tù 15 năm, ta cũng may mắn thoát được nhưng cũng bị đuổi học.''
''Tất cả điều trên đều là do ta moi được từ miệng ngươi và con trai yêu quý của ngươi... Vào ngày giỗ năm hai của ông nội tao đó! LŨ CHÓ CHẾT!!''
Đôi mắt Khởi Minh đỏ rực đôi bàn tay dừng lực càng lúc càng mạnh, con dao liên tục rút lên đâm xuống. Khuôn mặt Hứa Gia Tinh nhanh chóng bị đâm nát.
''Mày thích không nhưng đó không là gì với nỗi đau của tao kiếp trước đâu.''
''2 năm ròng, suốt 2 năm ròng ta luôn tính toán, tập luyện. Con rối in mặt chúng mày đã bị tao đâm nát cả nghìn con rồi bọn mày biết không? Loại thuốc ta cho mày uống cũng là do ta tự điều chế đó, nó sẽ khiến mày phế lực nhưng cảm giác nhạy cảm sẽ tăng lên gấp 3 lần. Đáng tiếc tao không thể có cách nào khuyếch đại hơn nữa, 3 lần vẫn còn quá ít. Với lũ súc vật như bọn mày phải nghìn lần vạn lần.''
Tay Khởi Minh càng lúc càng nhanh, từng mảng thịt rơi xuống bộ xương đầu lộ ra. Thứ duy nhất hoàn hảo còn lại là đôi mắt của hắn. Khởi Minh cố ý tránh nó ra vì sợ lỡ dao đâm mạnh quá thủng não, hắn chết như vậy quá sớm, Khởi Minh còn nhiều trò chơi vui với hắn lắm.