Huyền Thoại Trở Về Từ Tương Lai

Chương 31: Chuyện nhà Vũ Minh

Khởi Minh liếc nhìn đồng hộ đã gần 8 giờ sáng, tính nhẩm một chút có lẽ cũng đã vào game được rồi.

Những sự kiện đơn lẻ như vầy trên trang chủ TNW cũng sẽ không thông báo chính thức dù sao mấy chục nghìn thôn nếu thông báo từng thôn bảo trì xong... sợ rằng... không ai dám nhận công việc quản lý trang chủ TNW luôn.

Vừa vào trò chơi, Khởi Minh liền ngay lập tức nghe thấy âm thanh ồn ào từ mọi phía.

''Hế, nhà vẫn thế, đường vẫn thế, bầu trời vẫn thế, ai nói cho ta biết nâng cấp cái mẹ gì không?''

''Đừng nhìn ta, ta cũng không biết. Hiện đang đợi cao nhân chỉ bảo đây.''

'' Ta cũng không biết.''

''Ta cũng vậy...''

''Ta...''

''Ừm có lẽ do chúng ta chưa đủ cấp độ chăng?''

''Hứ, ý ngươi là sao?''

''Ngươi có nhớ trước khi bảo trì, hệ thống thông báo do có người đột phá cấp giới hạn không?''

''Ta hiểu rồi. Ý ngươi là chúng ta cần đột phá cấp độ mới biết được thứ nâng cấp. Còn hiện giờ chỉ những cao thủ đã đột phá cấp độ mới trong thôn mới biết sao?''

''Ngươi không thể nói nhỏ chút được à, gào to lên vậy làm gì?''

''Hừ, ngươi không biết hắn cố tình vậy để thử xem những cao thủ đó có ở đây không sao?''

''Hề... hề... nhị ca à ngươi đừng vạch mặt ta ra thế chứ, ta cũng chỉ tìm vận may thôi nhỡ đâu có cao thủ đó thật nhìn trúng ta không phải có lời rồi sao?''

''....''

Khởi Minh nghe thấy thế, cười nhạt lắc đầu.

Lũ ngu xuẩn chỉ rúc trong thôn có tìm tới mai. Sự thay đổi hiện giờ đang ở ngoài thôn đầy kia kìa.

Khởi Minh chưa vội tìm NPC trưởng thôn chuyển chức vội. Hắn mở danh bạ tìm số của Vân Dung với Vũ Minh gửi tin nhắn nhắc nhở có thể vào TNW rồi đi ra thôn tìm một nơi hẻo lánh chờ đợi hai người họ.

Tại biệt thự của Vũ Gia, trên bàn ăn sáng năm người ngồi, xung quanh còn đầu bếp chuẩn bị bữa ăn phục vụ. Hiên đã tám giờ sáng, ở Vũ gia ăn sáng cũng khá muộn, dù sao cũng chủ tịch cũng không cần đi làm, tổng giám đốc cũng không phải đi sớm, hơn nữa...

[Pinh... Pinh...]

Chuông điện thoại Vũ Minh reo lên đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh bữa cơm, khiên cho tám ánh mắt không khỏi chú ý lại.

Vũ Minh cũng không cảm thấy gì, dù sao cmn người nhà reo chuông điện thoại cũng cần xin lỗi thì có phải khách sáo quá không.

Ba người còn lại chỉ liếc qua rồi im lặng thưởng thức bữa cơm. Duy nhất, Vũ Ninh, em gái nhỏ hơn ''Minh Thu Hai'' một tuổi là còn tò mò, chăm chú ngó lại.

''Nhị ca, bạn gái ngươi sao?''

Phụt x 3

''Khụ... Khụ... Khụ... Vũ Ninh, ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng tò mò linh tinh.''

''Cha ngươi đừng giả bộ, đừng tưởng ta không biết trong đầu...''

''Vũ Ninh!!'' Vũ phụ nghe vậy như giẫm phải đuôi mèo, giật bắn lên nói.

Vũ Ninh bị quát cũng không sợ, trái lại còn tinh nghịch lè lưỡi.

Vũ Minh liếc nhìn mọi người, nhẹ cúi đầu:

''Con có việc đi trước, cơm con ăn no rồi, không cần để lại.''

Nói xong, Vũ Minh liền nhanh nhẹn đứng dậy cất ghê bước ra khỏi phòng.

''Ê khoan đã, Vũ Minh... Ây da lão già chết tiệt bệnh sĩ diện. Ngươi nhìn xem cả nhà đợi nó ăn chung một bữa mà giờ nó đi mất ngươi không giữ lại là sao?''

''Không phải nó nói có việc sao?''

''Lão già ngu xuẩn này, có việc gì quan trọng hơn bữa ăn gia đình à?''

Vũ Ninh hai tròng mắt xoay tròn, không nhịn được xen vào câu:

''Ba, mẹ, đại ca các ngươi có chú ý khi nhị ca đọc tin nhắn, hắn miệng hơi mỉm cười không?''

''Hừ... con ranh con chết tiệt, ngươi bớt nói linh tinh. Mấy năm nay ta còn chưa thấy Vũ Minh cười nổi một tiếng, ngoại trừ... lúc nó não nó chập mạch nhưng không tính.''

''Ý ta không phải nhị ca nổi cơn tự cười cả đêm mà là cười mỉm, mama, ngươi hiểu không? Cười mỉm như khi có bạn gái đó.''

'' Hừ, ngươi có bạn trai bao giờ mà làm vẻ mình hiểu biết.''

''Ế mama, ta không ăn thịt lợn cũng đã thấy lợn chạy. Ngôn tình tiểu thuyết, phim truyện ta xem không ít nha. Hơn nữa không phải là ta không có bạn trai mà là không tìm thấy kẻ xứng đánh với ta. Hứ, nam nhân của ta không phải là tổng đài bá đạo trong truyền thuyết thì cũng phải nam thần cao ngạo. Nam nhân như thế chinh phục mới có thành tựu. Còn người như cha, hừ, vừa già vừa xấu, bụng sáu ngấn, bản lĩnh đàn ông chắc cũng... chậc... chậc...''

Vũ phụ nằm... à không ngồi yên cũng trúng đạn, tức giận cầm cái thìa ném về con ma đầu nhà mình:

''Con ranh chết tiệt, ngươi một ngày không chọc tức ta, ngươi không yên hả? Không xem lại một chút dáng dấp ngươi như vậy là do ai cho sao? ''

''Hứ, nhan sắc của ta... mẹ gánh còng lưng.''

''Ngươi... Được, mai ta cho người tìm nam thần... bá... bá... gì đó cho ngươi rồi xu đồ cút khỏi nhà ta, nuôi ngươi tốn cơm, hừ.''

''Cha ơi, ngươi già rồi đầu óc lú lẫn đừng cố nhớ làm gì? Bá bá? Bá bá cho ngươi thì được đó.''

Duy nhất im lăng từ đầu buổi, Vũ Hạo cũng không nhịn được xen vào nói:

''Hình như... ta cũng thấy vậy. Nhị đệ... hơi cười thì phải.''

Vũ phụ nghe vậy, không khỏi im lặng một hồi:

''Ý con là ta sắp có cháu... à không Vũ Minh có bạn gái sao?''

''...''

''...''

''...''

''Ba người các người nhìn ta vậy làm gì, nối dõi tông đường có gì sai sao?''

''Không phải cha thân yêu à, tại sao Hạo ca nói ngươi tin, còn ta nói ngươi khinh thường ta. Có phải ta thật sự là con ngươi để ra không đó?''

''Ngươi nhìn mình đi rồi nói. ngươi coi ta là cha sao?''

''Vũ Hạo, con có biết dạo này nhị đệ của con làm gì không?''

''Cái này con không rõ... cha hỏi Vũ Ninh, dạo này hình như hai đứa nó thân thiết...''

''Ê, cái gì, đừng lôi em vào chứ, con không biết gì đâu.''

'' Ta còn chưa nói gì nha, sao con giật mình như vậy, chuyện câu lạc bộ sao? Vũ Ninh, đừng nói rằng dự án câu lạc bộ con mang giao Vũ Minh nha.''

''Cha thân yêu à, ngài cũng biết là con bận mải lắm mà, lấy đầu thời gian mà chơi điện tử.''

''Vũ Ninh, con có biết đó là dự án rất quan trọng của gia tộc ta không, vì thế ta mới giao cho con để tập làm quen công việc gia tộc. Sau này, ta với mẹ ngươi không còn thì cũng phải biết tự lo tới mình.''

''Cha à, ngươi trù ẻo mẹ vậy sao sợ thái hậu tối cho ngươi nằm sofa sao? Ngươi cũng biết ta rất yêu động vật chứ, ta cũng lập tài khoản thử rồi đó nhưng vào toàn hết đánh chó đến đánh trâu, không hứng thú.''

Vũ mẫu bên cạnh cũng không nhìn nổi hai cha con người này, nói:

''Thôi nào, hai cha con các người im lặng chút không được sao? Đau hết cả đầu! Vũ Ninh nó con gái, ông cứ bắt nó cai quản việc gia tộc có ích lợi gì?''

''Đúng đúng, mama chí phải." Vũ Ninh nghe vậy, mắt sáng lên gật gù tiếp lời.

''Cứ tìm gia đình nào đó có thể nuôi nổi thân nó rồi tống cổ không phải yên thân, càu nhàu nhiều chi.''

''Mama câu này ta không đồng ý, nữ quyền lên tìm tiếng nói chung sao người phản bội ta.''

''Bà cổ hủ biết gì, con gái bây giờ làm việc lớn là chuyện bình thường, con trai đi ở rể cũng có sao. Tốt nhất nước sông không đổ ruộng ngoài.''

''Thực ra muốn để Vũ Ninh hứng thú với dự án này không phải không có cách.'' Vẫn là Vũ Hạo, nói ít nhưng luôn đúng trọng tâm, câu nào câu nấy chí mạng.

''Vũ Hạo, con có cách gì sao?''

''Cha, ngươi không phải muốn tìm hiểu về bạn gái của Vũ Minh sao? Dạo này Vũ Minh không ra ngoài chứng tỏ nó có bạn gái trong TNW. Nếu vậy...''

''Ây da ây da, đại ca cao minh nha, khó thế cũng nghĩ ra. Đánh đấm đúng là ta không hứng thú nhưng hóng chuyện... ta nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất ta chém kẻ đó. Cha mẹ, ta có việc đi trước.''

''...''

''...''

'' Con với cái,.. tính nó giống ai không biết.''

''Haizz, tính nó giống bà nha.''

''Cái gì lão già chết tiết, ý ông bảo ta hóng chuyện hay buôn dưa, tối nay đừng hòng lên giường. Vũ Hạo, ánh mắt đó của con là sao, ý con cũng giống lão già này, bảo ta... ê Vũ Hạo, con đi đâu đó.''

''Con no rồi, con xin phép đi làm, ba mẹ... cứ tiếp tục.''

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`

Cùng lúc đó ở trong khe núi bên ngoài Gia Lâm Thôn, ba bóng người nằm trên thảm rêu, nhìn bầu trời trong xanh.

Nghe xong chỉ dẫn của Khởi Minh, yên lặng tiêu hóa tri thức một hồi, Vũ Minh mới hỏi:

''Ý ngươi là bây giờ chúng ta có thể chọn lựa chức nghiệp sao?''

''Ừm, việc ta hướng tới hiện giờ là đa chức nghiệp.''

''Ngươi không phải nói rằng đa chức nghiệp rất khó nuôi?''

''Đúng vậy ta định thử xem dù sao hiện giờ còn ở thời gian thử chức nghiệp còn thời gian không thử một lần sợ không còn cơ hội. Nhỡ đây lại có điều đặc biệt xảy ra.''

'' Ừm, vậy xem ra ta phải chơi theo ngươi rồi.''

''Hứ?''

''Ta không phải nói rồi sao, có ngày ta sẽ đạp ngươi xuống, nếu ngươi vượt xa quá ta đâu còn cơ hội.''

''Ha, ta không phải đã bảo ngươi tập quen với thất bại đi rồi sao, cố gắng làm điều không thể là điều ngu xuẩn nha.''

''Ha, thử xem...''

''Ê tên đầu trâu, ngươi có vẻ không chào đón ta thì phải. Trước đây ở trường ngươi không phải rất lắm mồm. Nếu có chuyện gì khó chịu cứ nói, thường ta không quan tâm ý kiến người khác, nhưng... Nhưng dù sao cũng nhập bọn với hai người, có thể là đồng đội lâu dài, việc nhìn mặt nhau sẽ thường xuyên không tránh được.''

Khởi Minh thấy vậy cũng quay sang nhìn Vân Dung, bụng dạ hẹp hòi không phải là bản tính của hắn. Khởi Minh muốn biết xem hắn có gì cần nói.