*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Ai?
Nghe được có ai đó can ngăn mình, Bạch Tuyết liền thu tay lại và quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói kia.
- Thử đυ.ng đến em trai của ta, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!
Trong đêm đông giá lạnh, một ánh hào quang chợt lóe lên khắp một vùng trời.
Đó là một kỵ sĩ khác với bộ giáp đầy ánh chói lóa và lấp lánh của bảo thạch.
- Không ngờ vẫn còn một tên kỵ sĩ khác.
Nhìn thấy kỵ sĩ với bộ giáp được khảm ngọc, Bạch Tuyết liền bất ngờ mà nói.
Trong đêm lạnh giá của băng và tuyết, vẫn có một người khác không nhận ảnh hưởng của nàng, quả thực là quá kỳ lạ.
Nghĩ vậy, nàng lại phẩy tay một cái, lập tức bão tuyết lại dâng lên.
- Con người các ngươi thật là ngoan cố.
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn đứng sừng sững trong bão tuyết, Bạch Tuyết liền nhíu mày lại và nói.
- Không sao chứ em trai?
Nhìn thấy kỵ sĩ Bầu Trời chật vật, kỵ sĩ mặt đất liền đỡ hắn lên và hỏi.
- Không sao.
Kỵ sĩ Bầu Trời lắc đầu.
Hắn chỉ bị thương ngoài da với hết thể năng thôi, còn lại thì vẫn khá là ổn.
- Vậy là tốt.
Nhìn thấy em trai mình không bị gì, kỵ sĩ Mặt Đất liền thở phải nhẹ nhõm. Sau đó, hắn quay lại với người công chúa mặc đầm trắng kia rồi lịch sự hỏi:
- Này cô gì ơi, cho phép bọn tôi thay người được không? Em trai tôi không còn đủ sức để đánh nhau với cô nữa rồi. Liệu tôi có thể mạn phép thay thế nó để đánh với cô vài hiệp có được không? Có em trai ở đây tôi sợ là tôi không thể đánh hết sức với cô đâu!
- Là Bạch Tuyết.
Nàng công chúa trong bộ đầm trắng tinh liền lắc đầu ngao ngán:
- Vậy cũng được.
Dù sao, kỵ sĩ trong bộ giáp sắc xanh lá và chàm hỗn hợp đã không còn làm cô hứng thú nữa rồi. Hắn có chết hay không thì đối với cô cũng không quan trọng.
Thứ làm cô quan tâm hiện tại là tên kỵ sĩ mới xuất hiện này cơ.
Trong bộ giáp chói lóa kia, hắn như là một chàng hoàng tử hiền lành và thân thiện muốn đến giải cứu công chúa vậy. Mặc dù hiện tại hắn đến là để đánh nhau với cô mới đúng.
- Đi đi, anh biết chú mày vẫn còn đủ sức để bay ra khỏi nơi này.
Đẩy Sky đi, Lando liền nói.
- Nhưng mà… anh có thể sẽ chết đó! Với lại hai đấu một vẫn không hơn à?
Nhìn thấy anh trai đẩy mình ra, Sky liền cố tìm một lý do nào đó đề có thể được đứng lại.
Vì điều này, làm hắn nhớ lại một trong những ký ức xưa cũ mà hắn đã từng cố lãng quên.
Có một lần, cũng có một người rời đi, và cũng không bao giờ quay trở lại.
Điều này làm hắn cảm thấy hết sức khó chịu.
Hắn không muốn bi kịch kia lặp lại một lần nào nữa hết.
Trong trận chiến này, hắn đã mất đi quá nhiều người thân rồi. Hắn không muốn phải mất thêm bất kì ai nữa.
- Không!
Đáp lại kỵ sĩ trẻ tuổi chỉ là một cái lắc đầu nhẹ nhàng.
- Có chú mày bên cạnh, chỉ làm vướng tay vướng chân anh thôi.
Lando nói.
— QUẢNG CÁO —
- Được rồi.
Cảm thấy anh trai mình đã quyết chí, Sky đành phải mọc lên một đôi cánh trắng tinh khiết rồi bay đi.
- Bây giờ, chúng ta nghiêm túc với nhau rồi được chứ?
Nhìn thấy kỵ sĩ Bầu Trời khuất bóng về sau, kỵ sĩ Mặt Đất liền quay đầu lại rồi hỏi.
Hắn biết, đối phương nãy giờ chưa cần dùng hết sức mạnh mà đã khiến em trai của mình – một kỵ sĩ thân kinh bách chiến đã chiến đấu với hơn mười con quái vật – phải chật vật.
Vậy hắn liệu có thể sao?
Hắn không biết.
Nhưng hiện tại hắn vẫn biết một điều: đó là nếu hắn thất bại, hoặc chạy trốn, cả thế giới sẽ cùng nhau quay lại về kỷ băng hà.
Với tư cách là người bảo vệ toàn bộ thế giới, hắn không hề muốn điều này chút nào cả!
Hắn biết, có thể lần này hắn sẽ mất mạng.
Nhưng mà trước hàng tỷ sinh mạng tươi đẹp của loài người, hắn sẽ chỉ vì mạng sống của mình mà dừng lại hay sao?
Câu trả lời là không!
Cho dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ cái thế giới chết tiệt này mới được!
- Con người, liệu ngươi có chắc chắn muốn chiến đấu với ta không?
Nhìn kỵ sĩ vẫn tiếp tục đứng yên, Bạch Tuyết liền hỏi.
- Cho dù có muốn hay không, thì ta cũng sẽ quyết bảo vệ thế giới này rồi.
Nghe được lời của thiếu nữ, kỵ sĩ trong bộ giáp chói lóa liền nắm chăt lòng bàn tay lại.
- Vì những người đã ngã xuống, ta không thể cứ thế mà từ bỏ được!
Hắn đáp.
- Hừ, nhân loại các ngươi vẫn luôn cứng đầu như vậy nhỉ?
Nói xong, Bạch Tuyết cũng không mềm lòng nữa.
Với nàng, nhân loại nhất định phải chết!
- --
- Liệu Lando có làm được không.
Nhìn thấy Sky đã trở về bên cạnh, Eli liền hỏi.
Từ ống nhòm quan sát đằng xa, cô liền đã hiểu rõ tình hình là như thế nào.
Nhưng mà vì chưa bao giờ chiến đấu cùng với Lando, nên cô cũng không biết tình trạng của hắn vốn ra làm sao cả.
Dù sao, Bạch Tuyết kia vẫn rất mạnh!
- Không sao đâu, đội trưởng sẽ làm được thôi!
Rosen liền vỗ về an ủi.
Đã bao nhiêu lần cùng nhau chìm vào trong tuyệt vọng, hắn vẫn vững tin rằng Lando có thể làm được.
- Ầm!
Một tiếng địa chấn vang lên, báo hiệu cho chiến đấu ở bên kia đã bắt đầu.
Tại trung tâm của nơi chiến trường.
Có một kỵ sĩ và một nàng công chúa đang vờn quanh nhau.
- Ầm!
Kỵ sĩ lại tiếp tục nện một chùy xuống làm mặt đất rung động.
— QUẢNG CÁO —
Công chúa nhìn vậy liền ngay lập tức nhảy lên rồi nhíu mày.
Quả thật là một năng lực lợi hại.
Đây là lần đầu tiên có một người có thể chống cự được băng tuyết lạnh lẽo của nàng.
Bộ giáp ngọc thạch chiếu sáng kia khiến cho mọi ảnh hưởng từ băng giá của nàng đều không thể thực hiện được.
Không thể đóng băng, cũng không thể làm chậm.
Điều đó khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao trong bão tuyết giá lạnh như thế này, người này vẫn có thể nhảy nhót như chim chích chòe được chứ?
- Kỵ sĩ, ngươi rất lợi hại, lợi hại hơn tên kia rất nhiều.
Nhìn thấy kỵ sĩ vẫn tiếp tục trụ vững trong cơn bão tuyết dữ dội của mình, Bạch Tuyết liền hết lòng ngợi khen:
- Hay là ngươi đầu quân cho ta đi! Khi đó, chúng ta sẽ khiến thế giới này chìm vào trong băng tuyết. Điều đó thật không tuyệt vời hay sao?
- Đừng hòng! Cho dù thế nào, ngươi vẫn muốn hủy diệt cả nhân loại mà thôi! Quái vật các ngươi vẫn không phải là như vậy à? Và chúng ta sẽ không bao giờ đầu hàng trước quái vật!
Kỵ sĩ kiên định đáp.
- Quái vật? Ngươi gọi ta là quái vật?
Nghe đến hai chữ quái vật, Bạch Tuyết liền bắt đầu phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị sỉ nhục đến như vậy.
Nàng là công chúa, chứ không phải là quái vật!
Nghĩ vậy, những bông tuyết sau lưng nàng liền hóa thành những mũi tên bén nhọn rồi lao về phía kỵ sĩ.
- Nếu không phải là quái vật, thì các ngươi là cái gì chứ?
Dùng chiến chùy lấp lánh chặn lại những mũi lên băng đang lao xuống, kỵ sĩ liền hỏi.
- Vì sao ngươi lại gọi bọn ta là quái vật?
Trong mưa tên đang trút xuống, Bạch Tuyết liền nổi ra một nghi vấn.
- Các ngươi muốn gϊếŧ con người, không phải sao? Đó không phải là quái vật thì là gì?
Kỵ sĩ đáp.
- Hừ, loài thấp bé như các ngươi, được chúng ta ban cho cái chết mới là vinh hạnh chứ.
Nghe câu nói của kỵ sĩ, công chúa liền tỏ ra suy nghĩ của mình.
Với nàng, mạng của con người chỉ như là mạng kiến mà thôi.
- Tại sao các người lại muốn hủy diệt loài người chứ?
Kỵ sĩ vẫn tiếp tục khó hiểu.
- Chẳng lẻ muốn gϊếŧ kiến, các ngươi lại phải suy nghĩ nhiều như thế sao?
Công chúa dừng lại rồi nói tiếp:
- Hãy nhớ, chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì các ngươi đã làm! Giờ thì con người đáng chết kia! Chết đi!
Nói xong, một mũi tên băng cực kỳ to lớn liền nhanh chóng ngưng đọng lại phía sau lưng của nàng.
Mũi tên đó càng càng càng lớn, chỉ trong vài giây, nó đã dài lên đến một cây số.
- Chết!
Đợi công chúa vẫy tay xong, mũi tên khổng lồ kia liền nhanh chóng lao về phía kỵ sĩ.
- Rầm! Răng rắc!
Vụ va chạm tạo thành rung động cực lớn khiến trời đất cũng phải ngả nghiêng.
Trong chốc lát, kỵ sĩ liền đã bị mũi tên băng kia chôn vùi.
— QUẢNG CÁO —
Tất nhiên là mọi chuyện cũng không đơn giản mà ngừng lại ngang đó.
- Ồ! Ngươi vẫn còn sống à?
Nhìn thấy kỵ sĩ đứng thở hồng hộc trước mũi tên đã bị vỡ tan thành từng mảnh, Bạch Tuyết liền cảm thấy rất bất ngờ.
Không ngờ, vẫn có người chặn được một chiêu này của nàng.
- Ý chí của con người… là không thể xem thường được đâu!
Trong băng tuyết mù mì như tương lai của nhận loại, Kỵ sĩ vẫn gắng gượng đứng lên, mặc kệ bộ giáp đã bị tan ra thành từng mảnh do vụ va chạm khi nãy.
Do giáp đang bị vỡ, hơi lạnh từ phía bên ngoài liền ùa vào khiến từng thớ thịt trên cơ thể hắn cảm thấy đau nhức.
Mặc dù chừng đó đau nhức của hắn, tính với hàng tỉ sinh mệnh của loài người vẫn không đáng là gì.
“Thật là mạnh.”
Nhìn lại bộ giáp đang dần dần phục hồi lại, kỵ sĩ có chút cảm thán.
Ngọc tuy phòng ngự rất mạnh, kháng tính cũng rất mạnh, nhưng mà nhược điểm cũng rất rõ ràng.
Đó là nó không có khả năng tạo ra tất sát kỹ!
Mà không có tất sát kỹ, nghĩa là hắn cũng không thể làm tổn thương đối phương được!
Nãy giờ hắn đã vung chùy lên mấy chục lần, lần nào cũng bị tường băng của đối phương chặn lại.
Hắn đã nghĩ, nếu như không thể công, thì hắn vẫn có thể cố gắng cầm cự cho đến khi Sky hồi phục và quay trở lại.
Nhưng mà hắn đã lầm to, lực công kích của đối phương quá khủng bố, ngay cả Ngọc cũng không thể chịu nổi.
Cho dù Sky có quay trở lại, thì cũng vô dụng mà thôi.
Vậy là hắn liền bắt đầu nghĩ sáng cách khác.
“Liệu có cách nào để có thể đánh bại được đối phương hay không?”
“Nếu phòng ngự đã không thành, xem ra chỉ có thể liều mình tấn công mà thôi.”
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền nhớ về về các biểu tượng mà hắn đang có ngoài Ngọc và Mặt Đất.
Cát? Không được, hắn sẽ bị đóng băng ngay!
Kim Loại? Không được, chất rắn dẫn nhiệt rất tốt. Trước khi có cơ hội để tấn công đối phương, có lẽ hắn đã trở thành một tượng băng rồi.
Đá? Mặc dù đá cũng rất ổn, nhưng chắc chắn sẽ đông đá của hắn lại ngay lập tức mất!
Vậy chẳng lẽ…?
Suy nghĩ một hồi, kỵ sĩ chợt nhận ra một điều.
Chẳng phải hắn vừa mới lấy được một biểu tượng mới từ tên Người Lùn kia sao?
Theo như mô tả của người lùn, biểu tượng này có thể khiến cho cả thế giới chìm vào lửa nóng, vậy có nghĩa là biểu tượng này liền có thể khắc chế được băng của đối phương rồi.
Nhưng mà không được.
Đây là một biểu tượng chưa có rõ nguồn gốc xuất xứ, hắn không thể cứ thế mà liều cái mạng nhỏ của mình được. Quá mạo hiểm!
Nhưng mà nghĩ lại, hắn có còn gì để mất đâu?
Nếu hắn không sử dụng biểu tượng này, hắn cũng sẽ bị đối phương gϊếŧ chết!
Nhưng mà nếu hắn sử dụng biểu tượng này, thì có lẽ sẽ có cơ may nào đó làm hắn sẽ có thể có khả năng đối đầu với Bạch Tuyết kia.
Vậy là kỵ sĩ liền nhanh chóng đưa ra một lựa chọn, hắn sẽ sử dụng biểu tượng kia.
Biểu tượng kia, chính là ánh hào quang trong đêm đông của hắn.