Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 68: Snow

Để có thể hiểu rõ hơn vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nổi như thế này, chúng ta liền tạm quay thời gian về 6 tiếng trước, tại thời điểm sau khi Eli và Thiên Không kỵ sĩ cùng gặp mặt thợ săn Dune.

- Quái lạ, tại sao trong khu rừng lại có người được nhỉ?

Nhìn Eli và kỵ sĩ đã rời xa, thợ săn trong lòng liền nổi lên một mối nghi ngờ.

Theo lời của hoàng hậu, Bạch Tuyết hiện tại đã sắp giáng sinh và người phù hợp với nàng hiện đang ở quanh đây.

Bạch Tuyết vốn là một trong những sinh vật mạnh nhất của vương quốc, nhưng mà vì một số lý do, cho nên đến giờ nàng vẫn chưa có thể giáng thế được.

Một trong số đó là người phù hợp với nàng vẫn chưa xuất hiện.

Mãi cho đến ngày hôm này, người đó đã xuất hiện.

Cho nên, hắn liền bắt đầu đi vào khu rừng theo lệnh của hoàng hậu để tìm kiếm người kia.

Một khi Bạch Tuyết quay trở lại, thì vương quốc của bọn hắn sẽ quay trở lại. Thế giới của loài người sẽ lâm vào tình trạng băng giá vĩnh cửu, và loài của hắn sẽ quay lại thời kỳ huy hoàng.

Nhưng hiện tại rắc rối liền đã xuất hiện.

Hắn gặp phải hai sinh vật có bề ngoài giống như con người, và bên trong cũng hoàn toàn là như vậy.

Bọn họ hoàn toàn là con người 100%!

Chuyện đó hoàn toàn không thể, hắn biết rõ nơi này đến từng ngọn cỏ một. Và chuyện con người có thể đặt chân đến nơi này quả thực là quá khó tin.

Phải biết thế giới này và thế giới bên ngoài được kết nối thông qua một cánh cổng được giấu kín được gọi là Gương Thần, và việc con người có thể đi lạc vào thế giới bên trong Gương Thần hoàn toàn là không thể.

Trừ khi…

Bạch Tuyết đã sắp không chịu nổi nữa rồi, cho nên năng lực của nàng đã làm nhiễu loạn hết mọi thứ! Từ đó khiến Gương Thần có thể chạm đến với con người.

Mặc kệ đám con người kia, hắn cần phải mau chóng tìm ra kẻ phù hợp với nàng mới được. Chỉ có như vậy hắn mới dám quay về lâu đài mà không phải đối mặt với cơn giận của Hoàng Hậu.

Đầu tiên, hắn cần phải tìm ra cánh cổng trước đã.

Vì không gian đã bị Bạch Tuyết làm cho nhiễu loạn, cho nên hiện tại vị trí của cánh cổng sẽ không còn ở nơi như cũ.

Khi nãy hai cái nhân loại kia vừa đi từ hướng Nam đến, vậy hắn nên đi về hướng Nam trước.

- --

Trong cơn bão tuyết giá lạnh có vẻ là chưa bao giờ ngừng lại.

- Xoẹt.

Tại một màn chắn trong có vẻ như là trong suốt như tấm kính, có một bóng người bước ra.

“Quả đúng là Bạch Tuyết đã sắp thức tỉnh.”

Cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt từ cơn bão tuyết, gã thợ săn liền run rẩy một hồi rồi suy nghĩ.

Hắn cần phải nhanh chóng tìm ra vật hiến tế kia càng nhanh lên mới được.

- --

Quay lại với khu hầm mỏ, nơi nhóm Lando vẫn đang tiếp tục hành trình của mình.

- Ha Ha! Không ngờ tại đây cũng có nhân loại xuất hiện, đúng không anh Hai?

Nhìn thấy nhóm Lando, giọng cười ha hả rồi cất lên.

- Hừ! Tại sao lại có nhân loại ở đây?

Một giọng nói bất mãn mà cũng theo đó mà lên tiếng.

- Này, ta nghe được hết toàn bộ những gì mà các ngươi đang nói đấy!

Nhận ra rằng bản thân cùng đồng đội đang bị theo dõi, Lando liền khó chịu nói:

- Khôn hồn thì mau hiện hình nhanh đi!

- Hừ!

- Ha Ha!

Nghe được câu nói của Lando, chủ nhân của hai giọng nói kia liền cùng nhau xuất hiện.

Một bên là một người lùn đang híp mắt tươi cười, bên còn lại là người lùn với khuôn mặt nhăn nhó.

- Ha ha! Nhân loại, đã đi đến được nơi này, chứng tỏ ngươi cũng có tài đấy chứ.

Híp mắt người lùn cười ha hả.

- Hừ! Nhân loại không được phép xuất hiện tại nơi này, nên hãy sẵn sàng nhận lấy cái chết đi!

Người lùn cau có lấy ra một cái rìu rồi sẵn sàng chiến đấu.

- Vậy để ta dạy cho các ngươi một bài học.

Nhìn thấy kẻ địch đã vào trạng thái sẵn sàng, kỵ sĩ liền lắc đầu rồi nói:

- Bài học hôm nay là: Tốt nhất không bao giờ được cùng con người làm kẻ địch!

Nói xong, kỵ sĩ liền triệu hồi ra chiến chùy rồi lao vào phía kẻ địch.

- Ầm!

Trong hang động rộng lớn, một chùy và một rìu đυ.c đá cùng mắc vào nhau tạo thành thế giằng co.

- Không tệ đấy chứ?

Nhìn thấy kẻ địch dùng rìu chặn lại chùy của mình, kỵ sĩ liền có chút kinh ngạc mà ngợi khen.

- Hừ…!

Đối diện hắn là người lùn vẫn đang tiếp cau có. Mặc dù bộ dáng của nó hiện tại trông chẳng khá là bao.

Biết sao được? Chùy của kỵ sĩ quá mạnh! Làm nó phải gồng hết sức mới đở nỗi.

- Ngươi quên ta à?

Nhìn thấy kỵ sĩ đang giằng co với đồng đội, người lùn còn lại liền nhanh chóng cầm rìu và lách ra sau lưng kỵ sĩ với ý định đánh lén.

- Bằng chíu!

Ngay tại lúc mặt cười người lùn sắp đạt được ý đồ, liền có một thứ gì đó sượt qua không trung với tốc độ nhanh khủng khϊếp và làm nó mất thăng bằng rồi rơi xuống.

“Cái gì? Là ai!?”

Có phần tức giận vì bị quấy rối, mặt cười người lùn liền mỉm cười quay đầu nhìn những kẻ đã phá đám mình.

- Ngươi quên luôn cả bọn ta à?

Đó là Rosen đang cười cợt nhả cầm trên tay một khẩu liên thanh và Hướng Dương đang nằm trên mặt đất với một khẩu AMW.

Mặc dù không có khả năng tiêu diệt quái vật với những thứ vũ khí đang cầm trên tay, nhưng mà ngăn chặn và quấy rối đối với họ là dư xài.

Chỉ cần cầm chân mặt cười người lùn cho đến khi Lando xử lý xong tên còn lại, là nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành.

- Ha ha! Dám làm hỏng việc tốt của ta! Vậy các ngươi đi chết đi!

Cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, mặt cười người lùn liền để lộ ra một nụ cười táo bạo.

Nếu hai tên con người này dám cản đi chuyện tốt của nó, vậy nó chỉ cần gϊếŧ hai tên này là được chứ gì?

Nghĩ vậy, người lùn liền trở thành một bóng mờ và nhanh chóng lao về phía hai người kia.

- Keng!

Nhưng ngay tại lúc rìu của nó sắp chạm vào mục tiêu, thì lại có một thứ gì đó cản lại.

- Này quái vật, ngươi nghĩ bọn ta ngu đến mức mà đưa mặt ra để cho ngươi ăn hϊếp à?

Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của người lùn, ở trong trường lá chắn Rosen liền tự tin nói.

Mặc dù bọn hắn không có cách để tiêu diệt được quái vật, nhưng mà phòng ngự trước bọn chúng bằng lá chắn linh năng thì vẫn có đủ thời gian.

“Cảm ơn các nhà khoa học vì đã tạo ra cái thứ này.”

Nhìn thấy kẻ địch bị kẹt lại ở biên ngoài lá chắn, Rosen trong lòng liền âm thầm cảm ơn.

Thứ này thật sự là quá tiện lợi khi đối đầu với đa phần quái vật.

- Hừ, thứ này dù có thể cản lại được ta trong vòng một thời gian ngắn thôi, chứ chỉ cần ta liên tục đánh vào thì nó sẽ vỡ ra liền đúng không?

Nhìn thấu bản chất của lá chắn, người lùn liền nở ra một nụ cười tự tin.

- Bằng chíu!

Ngay lập tức, một viên đạn liền bắn vào nó và đẩy nó đi xa.

- Cứ thử xem…

Ở phía đằng xa, Hướng Dương liền cùng cây súng bắn tỉa trong tay đưa ra một lời thách thức.

Có lẽ hai người thường như bọn hắn sẽ mãi mãi không phải là đối thủ của quái vật, nhưng mà cầm chân nó một khoảng thời gian ngắn? Thì lại quá đủ.

Cùng lúc đó, tại trung tâm của trận chiến, nơi mà người lùn cau có cùng kỵ sĩ đang giằng co.

- Để xem xem ngươi còn ngoan cố được bao lâu?

Nhìn thấy người lùn đang gồng nổi căng hết gân chỉ để chặn lại một chùy của mình, kỵ sĩ liền phì cười.

Mặc dù không cần phải quá vội vàng, nhưng hắn biết đồng đội của hắn cũng không phải là có khả năng trụ được tên còn lại quá lâu được.

Hắn cần phải xử lý kẻ địch đang chống cự trước mặt càng sớm càng tốt.

- Xem chiêu!

Thế là kỵ sĩ lại bắt đầu tái khởi động lại biểu tượng Mặt Đất mà hắn đang dùng.

Ngay lập tức, cây chùy của hắn liền lớn nhanh như thổi.

- Oành!

Bị chùy to đập vào một cách mãnh liệt, người lùn đành phải nhận lấy vận mệnh trở thành bao cát mặc cho người giã.

- Vậy là xong một tên.

Nhìn người lùn cau có đã trở thành cát bụi, kỵ sĩ liền ngơ ngẩn nhìn vào tên còn lại.

- Xem chiêu!

Hắn liền lắp vào Cát và tái khởi động biểu tượng này.

Giống như là được cái gì đó kích động, cát từ khắp nơi nhanh chóng tụ hội lại và bao quanh người lùn.

- Cái gì?

Bị cát trói buộc lại trong tíc tắc, mặt cười người lùn liền có chút khó hiểu.

Sau đó, nó cũng không có thời gian để hiểu nữa.

- Ầm!

Dưới một chùy của kỵ sĩ, nó cũng nối gót theo đồng đội mất rồi.

- Đi thôi! Chúng ta cần tìm hiểu xem rốt cuộc bọn quái vật này đang cố làm gì mới được!

Nhìn thấy hai tên người lùn đã bị đánh thành bả về sau, kỵ sĩ lại tiếp tục ra lệnh cho đồng đội.

- Vâng! Thưa đội trưởng! X2

Hai người còn lại cũng không có lằng nhằng mà cùng với kỵ sĩ rời đi ngay lập tức.

- --

Tại trong nhà trọ, trong căn phòng của nhóm Eli.

- Xin lỗi mọi người, tôi cần đi ra ngoài một chút.

Nhìn mọi người đang vui chơi vui vẻ, Snow liền nhanh chóng kiếm cớ để đi vệ sinh.

Mặc dù những người kia đối xử khá là tốt với cô, nhưng mà cô vẫn không thích quá gần gũi người khác.

Ở cạnh người lạ quá lâu làm cô không thoải mái lắm.

Cô yêu thích sự riêng tư.

Đó cũng là lý do mà cô đến suối nước nóng tại nơi này một mình mà không thông báo với bất cứ người quen này.

- Ừm không sao đâu.

Hiểu được ý của Snow, Daisy liền mở cửa ra.

Nếu Snow không thích hòa đồng, thì cô cũng không cần thiết phải ép buộc người khác làm gì.

“Phù cuối cùng cũng đi ra được.”

Đứng ngoài hành lang, Snow liền hít một hơi thật dài.

Bầu không khí riêng tư thật là tuyệt, một người hướng nội giống như cô lại rất thích điều đó.

- Cuối cùng ta cũng đã tìm thấy ngươi.

Chưa kịp làm gì, Snow liền nghe thấy một giọng nói kỳ lạ.

- Ư…Ưm!

Chưa kịp nói ra một lời gì, Snow đã nhận ra rằng miệng của mình đã bị ai đó giữ chặt lại.

Một bóng người to lớn dần xuất hiện sau lưng cô.

- Bắt được ngươi thật sự là quá dễ dàng, con mồi ạ.

Chủ nhân của giọng nói kỳ lạ kia tiếp tục nói.

Chỉ trong chốc lác, Snow liền bị bóng người kia kéo vào trong bóng tối và biến mất.