- Để xem chúng ta cùng làm gì trước đây nhỉ?
Ngồi trên Mark-1-I61 cao khoảng 6 mét, Độc Nhãn tò mò nhìn các nút bấm và các cần điều khiển. Có rất nhiều thứ hắn muốn làm, nhưng mà từng chức năng riêng của cơ giáp đều là các chức năng độc lập, hắn không thể lựa chọn quá nhiều được.
Sau vài giây đắn đo lựa chọn, cuối cùng, hắn liền nhấn vào nút đỏ to nhất và đưa ra lời cảnh cáo:
- Xem những quả tên lửa mini đặc biệt mà tôi chế tạo riêng dành cho cậu đây!
Khi hắn nhấn nút, từng quả tên lửa mini từ trên vai giáp bắt đầu được bắn ra và lao về phía kỵ sĩ.
- Vù vù!
Tổng cộng có hết cả thảy 6 quả. Những quả tên lửa giống như là một bầy cá chuồn cưỡi sóng và bay lượn tự do đến phía kỵ sĩ mà không hề có chút lấn cấn nào.
“Tên lửa đạn đạo định vị siêu linh năng!”
Nhìn thôi kỵ sĩ cũng biết những thứ này là cái gì.
Vì sử dụng công nghệ định vì trường linh năng, những thứ này chỉ thường tập trung vào mục tiêu chứa nhiều linh năng nhất thôi. Ban đầu, những thứ này chỉ được tạo ra để phá hủy các cứ điểm linh năng của kẻ địch trong chiến tranh. Vì thề nếu trong trường hợp mình thường thì công nghệ này không dùng để gϊếŧ người.
Nhưng mà đây là trường hợp đặc biệt. Vì bản thân vốn là một lõi linh năng cỡ lớn, nên trường linh năng của kỵ sĩ vốn rất lớn. Nên chắc chắn những quả tên lửa này sẽ luôn chọn kỵ sĩ là mục tiêu duy nhất mà chúng nhắm đến.
Nhờ công nghệ định vị trường linh năng, những thứ này sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi chạm mục tiêu. Nhưng đó còn không phải điều đáng sợ nhất của chúng, do khả năng hấp phụ linh năng đặc thù của bản thân, khi chúng bay lượn càng lâu trên không trung, linh khí mà chúng thu thập được sẽ càng nhiều. Để khi chúng chạm vào mục tiêu, thì vụ nổ sẽ càng lớn hơn.
Những quả tên lửa này đúng là thiên địch của kỵ sĩ!
Nhìn lại những quả tên lửa đang rượt đuổi bản thân. Bay lượn trên không trung bắt đầu nghĩ ra cách để phá giải.
Có ba cách để vô hiệu hóa chúng.
Một là phá hủy ngay vừa khi chúng nó vừa mới bắt đầu phóng. Như vậy thì thương tổn do chúng gây ra sẽ luôn đạt mức thấp nhất. Thậm chí cả một con vật cũng không thể bị thương nặng nữa mà.
Hai là đợi chúng tự phát nổ. Vì khả năng tự hấp phụ linh khí khi di chuyển của bản thân, khi quãng đường di chuyển càng xa, lượng linh năng dự trữ trong bản thân của chúng sẽ càng lớn. Đến một lúc nào đó, bọn chúng sẽ tự phát nổ do quá tải năng lượng. Dù sao đây là tên lửa phát nổ, cũng không thể làm vỏ quá cứng được.
Tất nhiên cả hai cách này đều không khả thi. Vì đơn giản là trừ khi biết trước ý định của kẻ địch, cách thứ nhất mới có hiệu quả. Còn cách thứ hai thì lại càng không khả thi, phải biết là nơi này mặc dù là đấu trường ngầm rộng lớn, nhưng chỉ cần hai quả tên lửa là đủ để nơi này triệt để bị phá hủy rồi, huống hồ gì là 6 quả.
Có lẽ kỵ sĩ có thể làm được cách thứ hai bởi khả năng giãn cách tốc độ của Gió và sức phòng ngự của Mây. Nhưng mà cho dù hắn chịu được, ba vị khán giả đồng hành cùng hắn có thể chịu được sao?
Cuối cùng, kỵ sĩ đành phải sử dụng cách còn lại: cách thứ ba.
Nếu như là mục tiêu của những tên lửa này là một thứ có trường linh năng lớn. Vậy hắn chỉ cần tạo ra là được rồi!
Nghĩ vậy, kỵ sĩ liền bắt tay vào hành động.
Hắn lấy ra biểu tượng Mây thay thế cho Gió và khởi động Mây và Sương Mù trên động cơ Z thêm một lần nữa.
Mặc dù Sương Mù và Mây đều là hai biểu tượng không tạo ra khả năng tấn công khi được tái kích hoạt. Nhưng mà đôi khi mỗi biểu tượng lại có khả năng đặc thù khi tương tác với nhau.
Như Sương Mù và Gió sẽ tạo ra một vùng cảm giác cực kỳ lớn, hoặc biến thành sương mù di chuyển xuyên qua vật thể cực kỳ nhanh. Nhờ mấy cách này mà hắn đã tìm ra được quái vật gϊếŧ kẻ gϊếŧ người kia dưới cống ngầm và đánh bại Glynne.
Hay Mây có thể dùng để kích hoạt Mưa.
Có cực nhiều tương tác thú vị khác khi các biểu tượng được kết hợp với nhau.
Như hiện tại khi hắn tái kích hoạt Mây và Sương Mù cùng một lúc. Một phân thân làm từ linh vân có trường linh năng y như hắn sẽ được tạo ra. Đồng thời trong khoảnh khắc đó hắn cũng tự làm bản thân ẩn hình.
- Oành! x6
Cảm thấy mục tiêu truy đuổi biến mất và xuất hiện lại. Các tên lửa liền nhanh chóng lao vào phân thân kia và cùng nhau phát nổ.
- Đúng là kỵ sĩ! Cậu chưa bao giờ làm ta phải thất vọng.
Ngồi trên cơ giáp Độc Nhãn trầm trồ khen ngợi. Trong một thời gian ngắn mà có thể giải quyết hết toàn bộ tên lửa mà hắn đặc biệt tạo ra. Không khen ngợi hắn liền cảm thấy khó chịu.
- Mặc dù thứ vũ khí lợi hại nhất mà tôi tạo ra đã bị cậu vô hiệu hóa. Nhưng cũng đừng vì thế mà vội mừng, tôi còn rất nhiều món hàng khác nữa đây!
Nói xong, Độc Nhãn liền giống như là nhấn bậy nhấn bạ hết toàn bộ các phím trên bàn điều khiển.
Oành!
Bằng bằng bằng!
Chíu Chíu!
Bom linh khí, súng máy linh năng,… các loại vũ khí tầm xa cứ thế mà luân phiên nhau tấn công đến kỵ từ lần này đến lần khác.
Cùng lúc đó, đối diện kỵ sĩ cũng nhờ Mây mà né đi hầu hết các đòn tấn công tầm xa này của đối phương. Có lẽ đa phần các loại vũ khí này đều không ảnh hưởng đến hắn cho lắm.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ấy vậy mà trong chớp mắt đã mười lăm phút trôi qua.
Trải qua nửa tiếng loạn né tránh, cuối cùng làn mưa bom đạn cũng kết thúc.
Hộc hộc!
Kỵ sĩ thở lấy thở để. Thực sự là mưa bom bão đạn của đối phương thật sự là quá phiền phức. Cứ mỗi lần hắn tính dùng gió tiếp cận bộ cơ giáp, thì không hiểu sao lại có một đống tên lửa lòi ra và truy sát hắn.
Kỵ sĩ của chúng ta không biết rằng, vì để chuẩn bị cho trận chiến này, giáo sư Độc Nhãn đã tạo ra rất nhiều thứ vũ khí với số lượng lớn. Mặc dù không trông mong gì về việc mấy thứ này có thể giải quyết được hay không, nhưng mà sự thật là Độc Nhãn đã chuẩn bị quá mức kỹ càng.
Kỹ càng đến mức kỵ sĩ bây giờ cũng sắp đuối sức rồi.
- Hừ, mặc dù cậu có né được hết, nhưng mà chuyện đó thì sao? Bây giờ cơ giáp của tôi vẫn còn hoạt động được nữa nè.
Ngoài mặc nói thế, nhưng mà trong lòng của Độc Nhãn lại thấy vô cùng ngưỡng mộ. Kỵ Sĩ đúng là một trong những loại vũ khí hàng đầu của nhân loại.
Vừa có tốc độ nhanh, vừa linh hoạt, sức tấn công lại cao. Khi đối đầu với những loại vũ khí khác, bọn họ lúc nào cũng đứng cách xa một bậc.
Dựa vào khả năng chiến đấu vô cùng đa dạng, bọn họ có thể thực hiện đủ loại nhiệm vụ. Từ phòng thủ cho đến phá hủy, từ ám sát cho đến đối đầu trực diện, từ đơn đấu cho đến quần công, từ trị liệu cho đến hồi sức, không có vai trò nào mà bọn họ không thể đảm nhận được. Nếu kỵ xuất hiện trên chiến trường ngày xưa, chắc chắn khi đó danh tiếng của bọn họ sẽ nổi đến mức những người lính dũng cảm nhất cũng phải sợ hãi.
Vì so với bom, bọn họ nhỏ nhắn, khó phát hiện và linh hoạt rất nhiều, mặc dù sức công phá chỉ giảm đi chút ít.
Kỵ sĩ có thể cứu vớt thế giới, cũng có thể hủy diệt thế giới.
Hắn thật không dám tưởng tượng nếu như không có quái vật thì liệu kỵ sĩ có phải là mối an nguy đối với sự tồn vong của toàn bộ loài người hay không?
Sự xuất hiện của kỵ sĩ, khiến nhiều nhà khoa học đổ xô đi nghiên cứu họ, tìm cách phát triển họ.
Và cũng có một số khác cũng tìm cách chống lại bọn họ.
Độc Nhãn là một ví dụ.
Vì kỵ sĩ, hắn mới bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu tìm kiếm cách để khống chế bọn họ. Nhưng cũng vì kỵ sĩ, hắn cũng bị bắt và nhốt vô tù.
Hắn hận kỵ sĩ, cũng hâm mộ sít sao bọn họ.
Tiếc là kỵ sĩ có một nhược điểm chí mạng: thời gian hình thành của bọn họ quá lâu.
Mỗi kỵ sĩ cần ít nhất phải mười bốn tuổi trở lên mới có thể tham gia vào chương trình sử dụng động cơ Z để biến thân. Khi đó bọn họ mới có thể bắt đầu khai thác tối đa tiềm năng của bản thân được.
Nhưng mà cho dù không có động cơ Z, bọn họ vẫn là những đứa trẻ linh năng giả với khả năng thao túng linh khí vô cùng mạnh mẽ.
Cho nên tóm lại, kỵ sĩ vẫn rất nguy hiểm.
Những trận chiến này giữa hắn với kỵ sĩ chỉ lấy hâm mộ là viện cớ thôi. Thứ mà hắn thực sự muốn là tìm ra nhược điểm của kỵ sĩ cơ.
Hiện tại hắn đã tìm ra, mặc dù không chắc chắn lắm. Có vẻ như kỵ sĩ này không có sở trường là thể lực thì phải.
Dù sao thì kỵ sĩ vẫn là con người, cho dù có linh khí bổ sung thì bọn họ vẫn cảm thấy mệt. Ngoài ra, nơi này cũng không có ánh mặt trời, hắn cũng không lấy đâu ra thứ gì để giúp khôi phục thể lực và sự mệt mỏi cả.
Ván cờ này, hắn đã thắng rồi.
Nhìn thầy hai tay chống đầu gối thở lấy thở để kỵ sĩ, Độc Nhãn lại càng hưng phấn hơn. Thế là hắn bắt đầu điều khiển bộ cơ giáp rút ra một thanh kiếm lazer dài 3 mét rồi lao về phía kỵ sĩ.
Đây chính là thời cơ tốt nhất của hắn! Không nhân lúc này thì còn đợi lúc nào nữa!
“Ầm Ầm!”
Nhìn thấy cưỡi bộ cơ giáp khổng lồ Độc Nhãn xông tới. Kỵ sĩ cũng cảm thấy thật là chán nản.
Những giây phút chiến đấu vừa qua đã làm thể lực của hắn bị bào đi một lượng lớn. Không có Mưa hoặc Mặt Trời để hồi phục, nếu cứ tiếp tục chiến đấu kiểu này thì kẻ thua thiệt cuối cùng cũng là hắn mà thôi.
Nghĩ vậy kỵ sĩ liền đưa ra một quyết định: Kết thúc càng nhanh càng tốt.
Để xem… Bộ cơ giáp có vẻ linh hoạt và chắc chắn, ngoài ra, sau khi rũ bỏ được đống bom đạn thì cân nặng của nó cũng không còn là vấn đề nữa. Để có thể hạ gục được nó, chỉ có một cách duy nhất!
“Đây là kết thúc cho mấy trò đùa điên rồ của ông!”
Kỵ sĩ bực mình mà nói. Hắn bắt đầu thay thế lại biểu tượng gió thành mây, và tái kích hoạt lại biểu tượng này.
“U U!”
Mây bắt đầu hội tụ xung quanh thanh kiếm của hắn. Rồi được chém đi làm vươn vãi khắp mặt đất.
“Cậu muốn làm gì thế?”
Né đi những đám mây chậm chạp, cưỡi cơ giáp trong hồ nghi Độc Nhãn ngày một càng tiến gần đến vị trí của kỵ sĩ.
Cho đến khi… hắn không thể tiến đến được nữa. Hai chân của cơ giáp đã bị kẹt cứng vì những đám mây còn mắc lại nơi mặt sân.
Nhờ khả năng bền và dính của mình, những đám linh vân này có thể dễ dàng đính chặt bất cứ vật gì lại với nhau, mà thời gian rã ra của chúng nó cũng mất ít nhất nửa ngày nửa đêm lận. Cho nên đối phương hiện tại đã không thể di chuyển được nữa rồi.
“Hừ! Đúng là cậu không ngừng làm tôi bất ngờ. Càng lâu dài chiến đấu với cậu, tôi càng tò mò về giới hạn của cậu.”
Giống như là đã biết trước mọi chuyện. Giáo sư Độc Nhãn bắt đầu nhấn một cái nút. Bộ cơ giáp cũng theo như ý hắn mà bắt đầu tách ra khỏi hai phần chân.
“Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”
Độc Nhãn phấn khích hỏi.
Nhưng đáp lại hắn là hai đám mây bay giữa không trung và làm tịt ngòi mất hệ thống động cơ tên lửa đẩy của bộ cơ giáp.
“Ầm!’
Mất thăng bằng vì bị tịt ngòi động cơ bay lên. Bộ cơ giáp liền bắt đầu rơi xuống và nằm yên đó.
“Hừ! Khá lắm kỵ sĩ! Xem ra ta phải đi đến nước này rồi!” Leo ra khoang điều khiển Độc Nhãn bực mình nói. “Kỵ sĩ! Để ta lại nói cho cậu một bí mật!”
Hắn bắt đầu hít thật sâu, sau đó thở phào ra một hơi.
“Cậu có biết vì sao ta mời cậu tới đây không?”
Độc Nhãn đặt ra một câu hỏi.
“…”
Kỵ sĩ lắc đầu không biết.
“Kỵ sĩ vốn là một sinh vật nguy hiểm, sự tồn tại của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn đến an nguy của loài người.”
“Hiện tại, ta không còn cách nào khác nữa rồi. Bí lắm ta mới sử dụng đến cách này để có thể tiêu diệt cậu.”
“Theo như cậu đã biết, có ba cách để sử dụng sức mạnh của quái vật. Như ta đã giải thích.”
Đợi kỵ sĩ gật đầu xác nhận, hắn lại nói tiếp:
“Nhưng mà ta vốn không phải là người ký khế ước với quái vật hay là người sử dụng biểu tượng quái vật. Ta chính là quái vật! Ha ha!”
Nói xong, thân hình hắn bắt đầu biến đổi. Trong chốc lát, đứng tại phía trước bộ cơ giáp đã ngừng hoạt động kia không còn là một người đàn ông cao một mét tám nữa, mà là một người khổng lồ cơ bắp cao chừng mười mét.
“Bây giờ, ngươi có nhớ ra ta là ai chưa?”
Quái vật thều thào hỏi.