Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 11: Nào mình cùng đi tham quan sở thú!

Sáng ngày mồng 8, tháng 2, Ác mộng thời đại năm thứ 16.

- Vậy là em không được đi chơi cùng với mọi người sao?

Sol lỉu xỉu nhìn mọi người đang khuân vác hành lý chất đống lên xe tải. Thực sự là cậu mới chỉ 12 tuổi, cậu thật sự muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới một lần.

- Không được! Quá nguy hiểm!

Đáp lại cậu là giọng nói của Hakase.

- Con không thể đi được. Hơn nữa ở nhà cũng đã có đầy đủ thức ăn và nước uống, trong phòng khách còn có một cái máy PS5. Con còn muốn gì nữa?

Hắn trừng mắt nhìn cậu.

Nghe vậy Sol liền ủ rũ đi vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

- Ông nói vậy không sợ nó buồn à?

Eli đi đến bên cạnh và vỗ vai Hakase.

- Thêm một người, thêm một gánh nặng. Nó còn quá nhỏ, không có năng lực chiến đấu, cũng không phải là linh lực giả. Ở lại đây đối với nó mới là an toàn nhất.

Hakase lắc đầu.

Hắn hi vọng mọi chuyện vẫn chưa nằm trong tình trạng bết bát nhất.

Nói xong, hắn tiếp tục quay về giúp đỡ mọi người khuân vác hành lý.

Khi kiểm tra xong mọi trang thiết bị lẫn nhu yếu phẩm trên xe đã đầy đủ, hắn mới bắt đầu nổ máy.

Do Z là một thành phố rất rộng lớn với diện tích lên đến gần 5 000 km2. Mà vị trí của Cơ giới người ái mộ lại thuộc Quận Huyền Vũ, trong khi đó Sở thú kia lại nằm ở Quận Chu Tước ở phía nam. Nên chặng đường này cũng khá dài, cỡ 411 km.

8 tiếng sau, cuối cùng bộ ba cũng đã đặt chân đến nơi được cho là sở thú Chu Tước.

- Đây là sở thú mà Don đã nhắc đến sao?

Hakase nhìn Eli và hỏi.

Hắn cũng không rõ nơi trước mắt hắn có đúng là sở thú không. Cổng không thấy đâu, mà hai bên tường đều đã bị những hàng dây leo phủ kín. Nơi này giống vườn thực vật thì đúng hơn.

Hakase và Sky mới chỉ đặt chân tại Z được 4 năm thôi. Mà do tính tự kỷ của Sky cộng sự nhát gan của hắn nên cả hai người cũng chưa dám đi đâu xa cả. Bọn hắn chỉ lướt mạng thôi.

Dù ở Z đã không còn được vận hành bởi bộ máy chính quyền. Nhưng một số loại hình dịch vụ của thế kỷ trước như internet vẫn là có.

Tất nhiên vì thế hắn mới có thể liên lạc với cấp trên. Mặc dù hôm qua đã xin được kha khá các báo cáo về sở thú Chu tước. Nhưng vì do thời gian quá gấp, mà những tài liệu đó đều đã được viết từ mười sáu năm trước rồi, nên hắn cũng không biết được gì nhiều về nơi này.

Tất nhiên, tối hôm qua do bận kiểm tra tài liệu nên hắn cũng không lên tra hình ảnh trên mạng nơi. Kết quả thì mọi chuyện thành ra thế này.

- Đúng là nơi này rồi. Không sai đâu.

Eli nghe được Hakase đặt câu hỏi, cũng men theo những lối mòn trong ký ức và những thông tin thu thập được từ trên internet để trả lời.

Do ký ức của bản thân được xây dựng từ những những khoảnh khắc giữa Henry và cô. Nên Eli không có nhiều ấn tượng gì nhiều về thành phố Z cho lắm. May mắn là có một lần Henry dẫn cô đi sở thú duy nhất của thành phố, tức là nơi này. Nên trong đầu Eli cũng có một chút ấn tượng về sở thú Chu Tước.

Đó là một nơi mà chim chóc là loài động vật phổ biến. Đi kèm đó là các loài côn trùng và bò sát. Các loài động vật còn lại thì khá là hiếm thấy, vì điều kiện của Z cũng không mấy khả quan trong việc nuôi chúng.

- À, tôi nhớ rồi.

Eli bỗng nhiên thốt lên một câu.

- Do ngày hôm qua được tin chúng ta sẽ đi sở thú nên tôi đã lên mạng và tìm ra được một cái clip với tiêu đề khá là thú vị.

Nói xong, cô quay lại vào trong xe sau đó lấy ra một cái laptop rồi đi tới về phía hai người còn lại và bật lên một cái clip ngắn.

Mà tò mò Sky và Hakase cũng chăm chú nhìn vào xem cái clip này có gì.

Rè Rè…

“Xin chào mọi người! Hôm nay chúng ta lại tiếp tục chương trình khám phá quận Chu Tước.”

Trong clip xuất hiện một người thanh niên ăn mặc khá là sặc sỡ. Từ cách nói của hắn cho thấy giống như là hắn đang stream.

“Ngày hôm nay chúng ta sẽ đến một nơi vô cùng mới lạ. Đó là sở thú của quận.”

Nói xong, người thanh niên chỉnh camera về phía cổng. Đó đúng là cái “cổng” mà ba người đều đã biết.

“Sở thú này vốn là sở thú duy nhất trong thành phố, cho đến khi chiến tranh xảy ra, thì nó cũng bắt đầu bị bỏ hoang.”

Người thanh niên quay camera về lại mặt của bản thân và tiếp tục giảng giải.

“Mà điều kỳ lạ nhất ở sở thú này, là khi mọi người quay lại thành phố. Thì cũng chẳng ai biết số động vật ở trong đó vốn đã biến đi đâu.”

Khuôn mặt hắn bắt đầu trở nên li kỳ.

“Có người nói là do chiến tranh nên nhân viên trong sở thú đã lén thả chúng lại về rừng, có người cho rằng là có quân đội đã vào đó săn thịt hết chúng nó. Nhưng mà tóm lại thì chúng ta vẫn không thể biết được rằng đã có chuyện gì xảy ra.”

Người dẫn chương trình kết luận.

“Vì vậy, để làm sáng tỏ điều này. Hôm nay chúng ta sẽ cùng khám phá nơi này nhé!”

Nói xong, hắn liền đi vào bên trong.

Sau đó là hành trình tham quan sở thú vắng vẻ của thanh niên kia kéo dài gần một tiếng. Khi tham quan, ngoại trừ việc khắp nơi là toàn là màu xanh lá của cỏ cây ra, cũng chẳng có thêm gì khác có thể hấp dẫn người xem. Vì thế hắn không thể làm ra được gì khác ngoài việc quyết định gì khác là kết thúc sớm buổi livestream.

“Phù, vậy là hành trình của chúng ta hôm nay đã kết thúc. Mọi người…. Rẹt! Rẹt!”

Đang thông báo kết thúc thanh niên bỗng nhiên ngất xỉu. Mà camera cũng bỗng nhiên trở nên mất sóng.



- Theo như phần bình luận thì đó là lần cuối mà người này xuất hiện. Và đoạn Clip này được quay cách đây 2 năm.

Eli lặng lẽ đưa ra một cái thông báo. Cô cũng giống như những người bên cạnh, chỉ mới xem xong đoạn clip này thôi.

Đáng chết, lẽ ra mình nên xem hết cái clip này mới phải.

Eli tự trách. Vì do muốn mọi người và bản thân có được lần đầu tiên xem phim chung nên cô đã nhịn không coi hết đoạn phim này. Mà kết cục cũng khá là khó lý giải.

- Có lẽ… chúng ta nên quay về thôi.

Hakase mặt không biến sắc đưa ra một cái quyết định. Bên cạnh Sky cũng không có gì gọi là biểu tình cho lắm. Khác với cha, hắn cũng chẳng quan tâm có nguy hiểm hay không lắm, vì dù sao kiểu nào hắn cũng sẽ phải vận động.

- Không phải vì tôi sợ đâu nha! Là do tôi quá nôn nóng tìm được Glynne nên đã không chú ý đến những chuyện khác. Nên giờ có lẽ chúng ta nên cần thêm một đoạn thời gian để nghiên cứu kỹ hơn rồi hẳn vào. Dù sao cũng đã trải qua hơn hai năm rồi, Glynne vẫn có thể đợi mà? Đúng không?

Hakase bào chữa. Mặc dù hắn biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

- Vậy nhé! Giờ ông đợi ở đây đi. Còn tôi và Sky sẽ tiến vào trong để điều tra.

Nói xong trang bị đầy đủ Eli dắt tay Sky tiến vào trong.

- Khoan đã! Đợi tôi cùng đi với!

Hakase nhìn hai người rời đi cũng chạy theo sau. Dù sao nơi này cũng không có ai cả, đi ba người vẫn an toàn hơn là ở một mình.

- --

Trong sở thú Chu tước, có ba bóng người trước mặt một cái chuồng trống. Đó chính là bộ ba Hakase, Eli và Sky.

- Này, nãy giờ sao ông cứ nắm chặt súng thế. Buông lỏng một chút cũng không được à?

Eli nhìn chăm chú bên cạnh Hakase.

Trên tay cô và hắn hiện tại đang cầm cùng một loại súng. Đó là súng ngắn linh lực, một loại vũ khí thường thấy ở thời đại này.

Theo quy chế của tổ chức. Mỗi thành viên cơ bản đều sẽ được trang bị cho một thanh súng ngắn linh lực, một túi lựu đạn linh khí, và bộ phi hành khí khi bắt đầu hành động.

Súng ngắn linh lực là loại súng có thể bắn ra các luồng đạn linh lực với tốc độ cao. Mặc dù là súng ngắn nhưng nó vẫn có thể chuyển sang chế độ liên thanh và chế độ bắn tỉa. Chỉ cần có đủ linh dịch để chèo chống là được.

Lựu đạn linh khí là loại vật dụng đặc biệt có hình dáng như cái đồng hồ quả quýt cỏ thể tạo ra vụ nổ linh khí với sức sát thương cao nhưng mà tầm sát thương thì kém.

Nhưng mà ưu điểm là nó có kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều so với lựu đạn thường, chỉ bằng một ngón tay cái của Eli mà thôi.

Mà phi hành khí thì là một loại ba lô có thể giúp người đeo vào bay lên.

Mà lần này điều tra, Hakase cũng đã xin phép tổ chức. Nên cả hắn và Eli đều được đem theo những trang thiết bị này.

Tất nhiên là vì Sky là nhân viên chiến đấu đặc thù nên hắn cũng không cần thiết đem quá nhiều trang thiết bị như hai người kia. Chỉ cần đem theo động cơ Z và mấy cái

biểu tượng để biến thân là được.

Nghe được Eli hỏi, Hakase cũng dần dần lấy lại được bình tĩnh.

- An toàn vẫn là trên hết.

Hắn đáp. Mặc dù nội tâm vẫn khá là run rẩy vì mối hiểm họa mà bọn hắn sắp phải đối mặt, nhưng mà hắn vẫn khá là cố gắng để giữ hình tượng bên ngoài.

Mà nghe được Hakase đáp lại thì Eli cũng có chút yên tâm. Đã một tiếng kể khi cả ba cũng tiến vào, nhưng mà tiến độ của họ cũng giống như trong cái clip kia, không có thêm bất cứ tiến triển mới nào.

Đúng như trong đoạn clip kia miêu tả, xung quay đây chỉ là cây cỏ và hoa lá, ngẫu nhiên sẽ có một chút cây cao bóng cả…

- Dừng lại! Tôi chợt nhận ra một điều!

Đang đắm chìm suy nghĩ Eli bỗng nhiên bị một giọng nói quen thuộc tỉnh lại. Mà khi cô quay đầu lại thi nhận ra đó chính là giọng của Hakase.

- Ông muốn nói gì cơ?

Eli ngơ ngác hỏi.

Hakase mặc dù rất nhát gan, nhưng hắn vẫn là một đồng đội rất đáng tin cậy.

- Nãy giờ mọi người có thấy cái điều gì lạ không?

Hắn hỏi.

- Thì khắp nơi này chỉ có cây và cối, chỉ có cái là những… Um um..

Đang suy luận Eli chợt nhận ra gì đó thì đã nhanh chóng bị Hakase bị miệng mất. Mà từ trong ánh mắt của cô cũng đã hiểu ra ý định của hắn.

Đúng! Ở nơi này chỉ toàn là cây cỏ thì khá là bình thường. Nhưng tại sao lại không có bất kỳ một loài sinh vật nào khác xuất hiện cơ chứ? Châu chấu, kiến, chim sẻ, chuột, ngay cả những loài động vật thông dụng đến mức bất cứ một ngóc ngách nào của Z đều có thể xuất hiện nhưng tại sao tại đây lại không có sự hiện diện của chúng cơ chứ? Rõ ràng là nơi này có vấn đề!

Mà liếc mắt nhau Hakase và Eli cũng hiểu ra ý của nhau. Hai người xoay người lại, bắt lấy tay của Sky và nhanh chóng cùng nhau rời đi.

Trong đầu của bọn họ hiện ra một ý định.

Phải nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.

Sau mười lăm phút, nhóm ba người cuối cùng cũng đã đi ra đến quảng trường. Tuy vậy, khi bọn họ nhanh chóng tiến về nơi được cho là cổng thì một chuyện bất ngờ

xảy ra.

“Có cái gì đó đang vướng chân mình”

Eli dừng lại. Cô cảm giác giống như có thứ gì đó trơn trượt ẩm ướt đang cuộn chặt lại chân nhằm không cho cô rời đi. Mà khi cô nhìn xuống phía dưới.

Đó là một con rắn hổ mang.

Chiều dài thì Eli không biết do nó đang cuộn quanh chân mình. Chứ kích cỡ thì chắc cũng to bằng bắp chân trẻ 6 tuổi. Rắn hổ mang thỉnh thoảng lè lưỡi ra một cái nhằm tỏ ý ngăn không cho cô đi tiếp.

Tím mặt Eli quay đầu nhìn sang đồng đội phía bên cạnh, một cảnh tượng còn kinh dị hơn đang chờ đón cô.

Bên cạnh Sky, đang bị thật là nhiều loài côn trùng bu lại, nhiều đến mức cô còn không nhận ra đó chính là Sky nếu như cô không nhớ chính xác đó là nơi cậu ta từng đứng tại.

Mà xui xẻo phía bên kia Hakase, thì đúng là thảm kịch.

Đó là một cảnh tượng khá là buồn nôn.

Thay vì được côn trùng bao bọc như Sky, hắn lại được một đàn chuột ưu ái.

Đó là một đàn chuột hơn hai mươi con. Có con chỉ có kích cỡ bằng hai ngón tay, nhưng cũng có con to bằng một nắm tay.

Từng con, từng con một trong đàn, thay nhau lúc nhúc và chạy loạn khắp nơi như kiến ở trên người của hắn. Cuối cùng, Hakase cũng đã chìm vào trong đàn chuột.

Ngửi thấy mùi khai trong không khí Eli cũng có phần nào thông cảm cho hắn. Nếu cô là con người một trăm phần trăm, thì hiện tại cô cũng không khác hắn là bao.

- Con người, các ngươi nghĩ đến nơi này, thì đi cũng dễ dàng vậy sao?

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên bên cạnh tai của Eli. Mà theo sau đó một người phụ nữ cũng xuất hiện theo.

Làn da trắng trẻo, tay chân thon thả, nét mặt sắc sảo mặn mà, mái tóc đen uốn lượn tự nhiên khiến bao nhiêu người phụ nữ phải ghen tị cộng thêm số đo ba vòng nằm trong tỉ lệ vàng, khiến người phụ nữ đó trở nên cực kỳ giống như là hình tượng nữ thần sắc đẹp trong mắt của vô số đàn ông.

Cô ta dường như không mặc bất cứ thứ gì, thứ duy nhất mà cô ta mặc trên người chính là một con trăn to và dài đủ để che đi các bộ phận nhạy cảm trên thân thể cô ấy.

Đi cùng với người phụ nữ, là một đàn thú lộn xộn. Thú ăn thịt cũng có, thú ăn cỏ cũng có, bò sát cũng có, chim chóc lẫn côn trùng… tất cả những sinh vật ấy đều đứng bảo vệ xung quanh người phụ nữ.

Mà khi Eli nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia. Cô chợt nhận ra đó là một người đã từng rất quen thuộc đối với cô.

Đó là Glynne - Người hàng xóm cũ thân thiện của cô. Dù hiện tại Glynne không có vẻ là thân thiện cho lắm...