5 năm trước
“Xin thông báo chuyến bay số hiệu XXX chuẩn bị cất cánh, mời hành khách di chuyển đến lối vào để chuẩn bị khởi hành.”
Hai đôi môi lưu luyến tách rời, ánh mắt nhìn nhau chứa đựng rất nhiều sự ngọt ngào trong đó. Chaeyoung vuốt ve mái tóc đen mượt mà, nhìn ngắm khuôn mặt người cô yêu thương nhiều hơn cả bản thân, Jennie rưng rưng nước mắt nhìn cô không nỡ rời đi, đến khi Lisa đi đến nhắc nhở nàng mới chịu đứng lên. Chaeyoung ôm chặt nàng vào lòng cố nén nước mắt, cô hôn lên khắp gương mặt nàng một lần nữa.
“Hãy nhanh trở về với chị nhé, chị yêu em.”
Jennie không trả lời mà quay lưng bước đi về phía cửa ra vào cùng Lisa lên máy bay, khi máy bay chuẩn bị cất cánh nàng nhìn ra cửa sổ thấy Chaeyoung vẫn còn đang ở bên trong nhìn về phía nàng. Đến khi hình bóng đã khuất dạng Jennie mới thôi nhìn ra đó, nàng ôm mặt khóc thút thít trên máy bay.
Bệnh tình của Jennie khá nguy hiểm rất có thể sẽ không qua khỏi, nàng rất sợ sẽ phải để Chaeyoung lại một lần nữa phải đau khổ trên thế giới này. Suy nghĩ rất lâu cũng khóc rất nhiều, cho đến khi xuống máy bay vẫn không ngừng rơi nước mắt. Đến căn hộ mà Lisa đã chuẩn bị trước ở Mỹ, Jennie nói đi tắm nhưng thật ra là vào đó để giải tỏa cảm xúc.
Sau hôm đó, nàng đã dành cả một tuần để suy nghĩ ra những nguyện vọng mà bản thân mong muốn từ trước giờ, Jennie ghi lại hết những chuyện mà bản thân chưa làm được trong nhật ký và cả một lá thư cho Chaeyoung.
“Lisa...em có thể nhờ chị một chuyện được không?”
“Em muốn chị làm gì chị đều sẽ thực hiện cho em hết.”
“Nếu em may mắn có qua khỏi nhưng lại mất đi ký ức hãy đưa nhật ký của em và lá thư này cho Chaeyoung.”
“Chẳng phải sẽ tiện hơn nếu em về đó gặp Chaeyoung sao? Biết đâu ký ức em sẽ hồi phục lại như trước.”
“Không có gì chắc chắn em có thể nhớ lại hay không, lỡ như khi đó em lại không còn yêu Chaeyoung nữa thì chị ấy sẽ buồn lắm, thà cứ để cho chị ấy nghĩ em đã chết còn hơn là biết em còn sống nhưng em lại vô tình làm chị ấy đau lòng.”
“Jennie...đó không phải là quyết định đúng đắn, em đã yêu Chaeyoung rất nhiều, chị chắc chắn dù tâm trí em đã quên sạch mọi thứ thì trái tim của em vẫn sẽ không thể quên được nó thuộc về ai.”
Lisa dùng hết tình cảm để khuyên nhủ Jennie nhưng nàng vẫn là một vẻ cứng rắn không hề muốn thay đổi quyết định ban đầu.
“Chị không thể đoán trước được hết những chuyện sẽ xảy ra nên đừng cố gắng khuyên em nữa, khi em tỉnh lại cứ việc ngăn chặn em quay về Hàn là được như vậy em có muốn cũng không thể nhớ lại, Chaeyoung sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn.”
Ngày phẫu thuật cũng đã đến, Jennie hít vào từng đợt thuốc mê từ trong ống khí, nàng nhìn thẳng lên trần nhà màu xám nhớ đến gương mặt của người nàng yêu. Park Chaeyoung chính là mối tình đầu cũng là người vì nàng mà đánh đổi tất cả, cô chỉ mong nàng được an toàn và hạnh phúc, cô yêu nàng bao nhiêu nàng là người cảm nhận được rất rõ. Phần tình cảm đó lớn đến nổi Jennie luôn tự ti rằng mình không hề xứng với tình yêu Chaeyoung đã dành cho.
“Chaeng a...em lại nhớ chị rồi.”
Bóng tối bao trùm lấy Jennie, trước mặt nàng là một thứ tựa như màn hình tua đi tua lại hình ảnh của Chaeyoung. Mái tóc vàng phất phơ trong gió, nụ cười toả nắng làm cho trái tim Jennie đập mạnh liên hồi, nàng cứ đứng đó xem hết những thước phim tua nhanh đó, cho đến khi mọi thứ lại tối sầm thêm một lần nữa.
Jennie bước đi trong vô định không rõ là bản thân muốn đi đâu, phía trước lại thêm một màn hình lớn khác, nàng nhìn thấy hình ảnh trên đó liền trở nên hốt hoảng. Chaeyoung của nàng, người mà nàng yêu đang rạch tay tự vẫn, Jennie gào thét đập thật mạnh vào màn hình đang hiện lên những hình ảnh đó. Nàng khóc đến khàn cả cổ nhưng vẫn không thể thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của người nàng yêu dần trở nên yếu đi không còn sự sống.
Thời gian cứ trôi qua không rõ là bao lâu, Jennie vẫn cứ ngồi đó chứng kiến cảnh Chaeyoung tự vẫn không rõ bao nhiêu lần. Nàng đã ở đây bao lâu rồi? 1 tháng, 3 tháng hay 1 năm? Jennie cũng chẳng thể nào nhớ rõ nữa. Cơn buồn ngủ ập tới làm nàng ngủ thϊếp đi trong cơn mê mang, nàng nghe thấy giọng nói của Lisa văng vẳng bên tai.
“Jennie...làm ơn hãy tỉnh lại đi đừng ngủ nữa, em không muốn gặp lại Chaeyoung sao? Mau tỉnh lại đi cô ấy cần em...nếu không Chaeyoung sẽ sống nổi mất.”
Khi tỉnh lại đã chẳng còn thấy những màn hình kia nữa, Jennie nghe thấy tiếng khóc thút thít ở phía xa, nàng đi theo hướng đó và nhìn thấy Chaeyoung đang ôm chân khóc nức nở.
“Tại sao chị lại ở đây?”
Giọng nói ấm áp cất lên làm Chaeyoung phải giật mình ngóc đầu nhìn lên, đúng là giọng nói đó là Jennie đang đứng ngay trước mắt cô, Chaeyoung không kiềm chế được cảm xúc đang vỡ oà, cô ôm nàng vào lòng mà bật khóc nức nở.
“Chị đến đây tìm em...hức...chị nhớ em lắm.”
“Chaeng chẳng phải em đã bảo chị phải sống thật tốt sao?”
“Không có em chị sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Sao chị lại ngốc như vậy? Chị vẫn có thể có hạnh phúc mới, tại sao phải vì em mà chết đi?”
“Chị sẽ không thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh.”
Jennie ôm chặt tấm lưng cô, nàng cũng không thể kìm được mà khóc nức nở, cơ thể Jennie bỗng dưng phát sáng hình ảnh nàng đang mờ dần làm cho Chaeyoung phải lo lắng.
“Em sao vậy?”
“Chaeng thời hạn của chúng ta vẫn chưa đến, chị phải rời khỏi nơi này.”
“Không chị không muốn chị chỉ cần em thôi.”
“Hãy trở về và sống thật tốt, nếu chị lại tìm đến cái chết chị sẽ vĩnh viễn không gặp lại em được nữa.”
“Đừng bỏ rơi chị, Jennie a...”
Jennie không trả lời nàng mỉm cười và tan biến ngay trước mắt Chaeyoung, nàng bừng tỉnh khỏi cơn hôn mê dài đằng đẵng, Lisa bước vào thấy nàng đã tỉnh liền chạy đi gọi bác sĩ đến kiểm tra một lát. Thấy nàng đã ổn định nên bác sĩ báo cáo lại kết quả và rời đi, Jennie nhìn Lisa với ánh mắt đờ đẫn, đôi môi nàng mấp máy nói lên một câu làm Lisa phải cau mày.
“Chị là Chaeng phải không?”
“Em không nhớ chị sao?”
“Người tên Chaeng là ai vậy? Chị có quen không?”
“Chị là Lisa là chị của em không phải là Chaeng nào cả.”
“Tôi chỉ nhớ Chaeng thôi, một người có mái tóc vàng còn gương mặt thì...”
“Thì?”
“Tôi không nhớ, tôi sao thế này? Sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy?”
Nước mắt cứ vô thức rơi xuống, Jennie giơ đôi bàn tay lạnh lẽo lên hứng lấy những giọt nước mắt của bản thân. Nàng đã không còn nhớ gì cả cũng chẳng thể nhận ra chính bản thân mình, nhưng có một điều đúng như Lisa đã nói. Dù nàng có quên mất tất cả, trái tim nàng vẫn không thể quên nó đã thuộc về ai.
5 năm sau
“Chuyến bay số hiệu XXX sắp hạ cánh xuống sân bay Seoul, đề nghị tất cả hành khách thắt dây an toàn chúng ta sẽ chuẩn bị hạ cánh.”
Jennie tỉnh giấc vì tiếng nói trên loa phát thanh, nàng cựa mình ngồi dậy chỉnh lại ghế ngồi và thắt dây an toàn theo yêu cầu, hôm nay nàng phải quay về Hàn để chị Lisa của nàng tìm người yêu.
Đến căn hộ ở giữa trung tâm thành phố Seoul thì cũng đã là 10 giờ sáng, Lisa đã ra ngoài bận một số việc nên Jennie đã thành công trốn ra ngoài đi dạo. Vì sợ ra đường sẽ gặp Lisa nên nàng mặc cả bộ đồ màu đen còn đội nón đeo khẩu trang và. Từ đầu đến chân Jennie đều là một màu đen, chẳng khác gì mấy tên trộm nhưng thế này nàng mới yên tâm ra đường.
Đi ngang qua một vườn hoa anh đào chỉ mới nở một vài nụ hoa trên đó, đầu cứ ong ong làm nàng khó chịu vỗ vào trán vài cái. Một giai điệu bắt tai phát ra từ phía xa, Jennie lại có cảm giác rất quen thuộc với giai điệu này, nàng nhìn sang phía đối diện nơi đang phát ra bản nhạc, Jennie mỉm cười nhìn lên bảng hiệu của tiệm bánh ngọt đó.
“Hubby&Wifey? Trẻ con thật.”
Miệng thì nói thế nhưng Jennie vẫn đi vào trong, không khí ấm cúng bên trong tiệm bánh làm nàng rất dễ chịu nhưng những người trong đó thì không. Ai cũng nhìn nàng với ánh mắt dè chừng vì cách ăn mặc khó hiểu đó của nàng.
Jennie không quan tâm mà đi vào quầy gọi món, người ra tiếp nàng lại là Chaeyoung nhưng lúc này cô đã nhuộm lại mái tóc thành màu tím khói, gương mặt xinh đẹp cộng thêm nụ cười dịu dàng làm Jennie đứng hình mất năm giây. Đến khi bị cô hét vào mặt mới ngại ngùng gọi món rồi chọn bàn ở một góc khuất mà ngồi. Đợi Chaeyoung đem bánh và nước ra bàn, Jennie muốn bắt chuyện với cô nên cứ suy nghĩ loạn hết cả lên, chưa kịp nghĩ sẽ nói gì cơ thể đã tự cử động kéo tay Chaeyoung lại, vì nghĩ Jennie là biếи ŧɦái nên cô đã hét lên, nàng đã lên tiếng để cô bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi đã làm chị sợ, cho em hỏi bài hát đang phát trên loa là của ca sĩ nào vậy ạ?”
“Là bạn gái của tôi hát tặng tôi đấy.”
“Vậy sao? Giọng cô ấy hay lắm ạ.”
“Cảm ơn em nhé.”
“Chị tên gì vậy?”
“Park Chaeyoung cứ gọi Chaeyoung là được.”
“Tên chị rất đẹp giống như chị vậy.”
Chưa kịp nghĩ ra được gì thì cái miệng đã tự nói hết, Jennie ngại đến mức phải đập đầu xuống bàn mới giữ được bình tĩnh, nàng cảm nhận rõ trái tim bên trong đang đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác vừa lạ vừa quen từ Chaeyoung làm Jennie cứ thổn thức cả ngày hôm đó.
Hôm sau Jennie lại đến tiệm bánh lần này nàng đến sớm hơn, vừa đến cửa đã thấy có mấy tên đang muốn bắt nạt Chaeyoung ở bên trong. Jennie này lại không còn giống như Jennie trước kia, nàng nắm chặt tay hình nắm đấm đi nào trong giải quyết hết đám côn đồ đó, nhờ vậy mà được một màn anh hùng cứu mỹ nhân, Chaeyoung cũng vì cảm ơn mà tặng cho nàng một lần ăn bánh miễn phí.
Tối hôm đó Jennie đi vào vườn hoa anh đào phía đối diện tiệm bánh, nàng tháo khẩu trang xuống, lấy trong túi ra một chiếc vòng tay có mặt là viên đá hình bông hoa anh đào nhưng nó đã bị vỡ nát. Nhìn về phía băng ghế đá dưới tán cây hoa anh đào lớn nhất, trong lòng Jennie lại dâng lên một cảm giác thân quen, nàng chỉ biết được là bản thân đã từng đến đây còn lại thì chẳng nhớ thêm được gì.
“Tại sao tôi lại nhớ chị thế này? Tại sao tôi lại nhớ một người mà cả gương mặt người đó ra sao tôi cũng chẳng biết?”
Jennie nắm chặt chiếc vòng tay vì bất lực với bản thân, nàng đã cố nhưng không thể nhớ ra được ký ức của mình, một người đàn ông mặc vest tiến lại gần cúi đầu chào nàng như rất kính trọng.
“Thưa cô chủ,tôi đã tìm được vị trí của quán bar mà chị cô từng quản lý nhưng mà...”
“Nhưng?”
“Nơi đó đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.”
“Tôi sẽ tự đến đó, anh hãy điều tra thêm về tôi càng nhiều thông tin càng tốt.”
“Vâng thưa cô chủ.”
Jennie nhìn lên một bông hoa màu hồng nhạt trên cành, trong đầu lại vang lên một đoạn hội thoại giữa nàng và ai đó.
*“Thích chứ? Chị đặt biệt chọn em đấy.”
“Nếu không cho em thì cho ai chứ?”
“Chị chỉ có mỗi em thôi.”
“Mau đeo cho em đi.”
“Nhân viên đó nói chiếc vòng sẽ xoa dịu nỗi buồn trong quá khứ cho người đeo nó, còn giúp cho em nhận được nhiều sự yêu thương nên chị quyết định chọn nó.”
“Em mong nó cũng sẽ an ủi chị và dành cho chị thật nhiều tình yêu.”
“Chị chỉ cần em yêu chị là được.”*
Hình ảnh người con gái với mái tóc vàng lại hiện ra trước mặt, dù đang ở rất gần nhưng Jennie vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt đó, khoé mắt nàng cay cay cố gắng động não để nhớ ra đó là ai nhưng không thể.
“Nếu không nhớ được gương mặt của chị thì làm sao em có thể tìm chị đây?”
Tuyết rơi trắng cả đỉnh đầu nhưng Jennie vẫn đứng đó không muốn rời đi, dòng ký ức bên trong lại tiếp tục hiện ra, nàng ôm đầu vì cơn đau dai dẳng. Không thể chịu đựng được nữa, Jennie đành phải uống thuốc giảm đau và lên xe trở về nhà.
Cứ thế mà lang thang khắp nơi ở Seoul nhiều ngày với mong muốn có thể tìm lại được ký ức đã mất, Jennie suy nghĩ vẩn vơ một lát mới nhìn lại xung quanh xem bản thân đã đi đến nơi nào rồi. Nàng nhìn vào một quán bar đã bị bỏ hoang có lẽ đã rất lâu rồi, người ta nói có duyên thì sẽ tự tìm thấy nhau và Jennie cũng đã gặp lại nhân duyên của mình ở đây.
Chaeyoung cũng đang bước tới chỗ nàng đang đứng, cô cầm trên tay chiếc túi bóng có vài hộp cơm trong đó, Jennie chạy đến giúp cô vì thấy vẻ mặt Chaeyoung khá mệt mỏi trên trán thì lấm tấm mồ hôi, cô ngỏ ý muốn vào quán bar đối diện với Jennie rồi kéo tay nàng đi sang đó.
Bên trong là một đống đổ nát hoang tàn, Jennie đi vòng quanh khắp nơi trong đó, cơn đau đầu lại đến nàng phải cố nén lại để có thể nhớ ra được nhiều thứ hơn. Cảm giác quen thuộc từ nơi này làm Jennie phải chắc chắn rằng nàng đã từng ở đây. Bước từng bước lên sân khấu nhỏ, Jennie cất tiếng hát lên bài hát mà nàng rất thích, nàng chìm đắm vào giai điệu của riêng mình, giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng đã thu hút được Chaeyoung. Cô bước đến gần Jennie, trên đôi mắt rơi xuống hai dòng lệ, muốn chạm vào nàng nhưng lại giật mình vì tiếng gọi của Jisoo.
Chị thấy Chaeyoung khóc liền trở nên khó chịu mà tra hỏi xem có ai bắt nạt cô không, Jisoo lau đi nước mắt trên má, hành động này thật sự ôn nhu hơn mức bình thường. Jennie nhìn cử chỉ thân mật của hai người trái tim bỗng chốc đau thắt lại, nàng đưa lên ngực trái rồi tự trấn an chỉ là một chút rung động nhất thời, nhưng thật ra trong tim Jennie lại dâng lên một cơn sóng dữ khiến nàng để tâm đến hành động đó. Nàng khó chịu khi Jisoo chạm vào Chaeyoung nhưng chẳng hiểu tại sao bản thân lại phản ứng như vậy.
Vài ngày sau đó thành phố Seoul phải hứng chịu một cơn bão lớn, Jennie ở nhà nhìn ra bên ngoài với tâm trạng lo lắng vì hôm nay Lisa không về nhà. Nàng sợ chị gái mình xảy ra chuyện nhưng cũng chỉ biết mong cô an toàn, sau đó Lisa cũng đã chịu về nhà, cô khóc tức tưởi chạy về phòng đóng chặt cửa. Jennie phải tìm cách khuyên nhủ mãi Lisa mới chịu ra ngoài, quần áo ô ướt nhẹp, tay chân thì lạnh lẽo làm nàng phải lo lắng không thôi.
“Có người bắt nạt chị sao? Là ai em sẽ xé xác tên khốn nào dám đυ.ng vào chị.”
“Jisoo bỏ rơi chị rồi...hức...chị ấy đã yêu người khác rồi.”
“Jisoo là ai?”
“Người chị yêu đã không chờ chị nữa rồi.”
Lisa vẫn khóc nức nở đến khi không còn sức khóc tiếp mới chịu ngưng, Jennie thở dài bế Lisa vào phòng lau nước ấm và thay đồ cho cô, nàng chẳng biết mọi chuyện là thế nào nhưng nhìn Lisa thế này nàng cũng lo lắng rất nhiều, Jennie ngồi đó cả đêm để xem chị mình có sốt không rồi ngủ quên luôn ở đó.
Sau cơn bão Lisa cũng chẳng còn tâm trạng vui vẻ như lúc đầu mới về đây, cô tìm đến quán rượu giải sầu nên hôm nào cũng về nhà trong bộ dạng say xỉn. Jennie chăm sóc cho Lisa đến khi chị vào phòng đi ngủ, nàng lại ra ngoài tiếp tục tìm hiểu về quá khứ của bản thân.
Nàng dừng chân trước một căn biệt thự nhìn trong đó lại thấy rất quen, bên trong đã tắt đèn nên Jennie không bấm chuông mà ngồi bên ngoài co ro trước cổng. Bỗng có tiếng bước chân đi tới và dừng ngay trước mặt Jennie, nàng thấy bóng người lập tức đứng lên muốn rời đi nhưng bị Chaeyoung kéo lại, đôi mắt ngấn nước đỏ hoe làm cho Jennie phải lo lắng mà bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho cô, Jennie làm sao có thể ngờ đây chính là căn biệt thự trước kia của Chaeyoung, không những thế cô và nàng đã từng rất hạnh phúc khi còn ở đây.
“Sao em lại đến đây?”
“Em chỉ thấy nơi này có chút quen thuộc.”
“Em có thể tháo khẩu trang ra cho chị xem mặt được không?”
“Em hơi ngại nhưng tại sao chị lại muốn xem mặt của em?”
“Không hiểu sao chị lại thấy đôi mắt của em rất giống với người bạn gái đã mất của chị.”
“Có lẽ do chị quá nhạy cảm thôi em không có quen biết chị.”
“Hãy cho chị xem một lần thôi được không? Chị không muốn bản thân cứ mãi chìm đắm trong sự ảo tưởng ngu ngốc này nữa.”
Chaeyoung không kìm nén được mà bật khóc, cô gục đầu vào người Jennie mà nấc lên từng cơn. Nàng không đành lòng mà ôm chặt lấy cô dỗ dành, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy khó chịu khi thấy cô khóc, chờ đến khi Chaeyoung ngừng khóc Jennie mới từ từ muốn mở khẩu trang ra nhưng lại thấy sắc mặt Chaeyoung đang hoảng hốt.
Ở phía sau Jennie tên Oh Sehun nhe răng nở một nụ cười nham hiểm, hắn lao tới cùng con dao trên tay, Chaeyoung không cần suy nghĩ thêm cô vươn tay đẩy nàng ra rồi dùng thân mình đỡ lấy nhát dao đó, Oh Sehun cười như một tên điên hắn dùng sức đâm vào sâu hơn rồi lại rút ra chạy đến chỗ Jennie mà tấn công, nhưng hắn lại bị vật ngay xuống đất sau đó lại bị nàng cho ăn đấm liên tiếp vào mặt, Jennie đột nhiên lại nổi giận đến mức mất hết bình tĩnh khi thấy Chaeyoung bị thương, nàng không thể khống chế được hành động của mình cho đến đi nghe cô hét lớn.
“Jennie Kim!!!”
Nàng như được thức tỉnh, từ từ quay lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Sao chị lại biết tên em?”
Chaeyoung ôm bụng nhăn nhó vết thương không ngừng chảy máu làm Jennie hốt hoảng, nàng chạy đến dùng tay bịt chặt miệng vết thương lại. Jennie gấp rút gọi cho cấp cứu rồi loay hoay xé áo để cột chặt vết thương, khóe mắt Chaeyoung hồng lên như sắp khóc cô giơ tay tháo khẩu trang của Jennie xuống, đôi mắt ngấn nước hiện lên một tần sương mờ rồi ngất lịm đi, Jennie nghe thấy có người gọi tên Chaeyoung ở phía xa, đợi người đó đến gần nàng mới yên tâm rời đi.
Sáng hôm sau Jennie đến bệnh viện để xem tình trạng của Chaeyoung, nhưng nàng lại nhìn thấy cảnh cô ôm Jisoo mà gọi tên nàng, Jennie lại càng khó hiểu hơn khi Jisoo nói nàng đã chết. Nhận ra có gì đó không đúng nên Jennie đã rời khỏi đó và gọi cho thư ký của mình.
“Điều tra người tên Park Chaeyoung cho tôi.”
—————————————————————
Đây là chương giải thích vì sao Lisa lại nói Jennie đã mất và lý do Jennie có mặt ở Seoul. Nếu có sai sót gì mọi người hãy để lại bình luận để mình chỉnh sửa lại nha.
Nhớ để lại bình luận góp ý nha ❤️❤️❤️