Mảnh Vỡ Ký Ức

Chương 4

Trải qua một tuần lạnh lẽo thì cơn bão cũng đã đi qua để lại khắp nơi một mớ hỗn độn, tia nắng ấm áp len lỏi qua tấm màn mỏng mà tiến vào phòng chiếu lên gương mặt vẫn còn đang say giấc. Tiếng chuông báo thức reo lên phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng, Chaeyoung cựa mình ngồi dậy tắt đi âm thanh đáng ghét đó, cô nheo mắt lấy tay che đi tia nắng đang làm chá mắt mình rồi ngáp dài một hơi, vươn vai đón chào một ngày mới.

Bên ngoài là tiếng lục đυ.c ở giang bếp cùng với mùi thơm của thức ăn bay thoang thoảng quanh nhà, Chaeyoung mặc chiếc đầm hai dây và khoác thêm chiếc áo khoác len bên ngoài chậm rãi bước đến bàn ăn. Bữa sáng đều đã được chuẩn bị tươm tất, Jisoo bưng hai đĩa cơm trứng kim chi đặt lên bàn rồi ngồi xuống đối diện cùng cô ăn sáng.

Sau bữa ăn cả hai cùng nhau dọn dẹp những thứ cơn bão đem đến ở ngoài sân, một đóng rác và những cành cây rải rác khắp sân nhà, không những vậy cả trên mái nhà cũng đầy rác. Jisoo nhìn bãi chiến trường bên ngoài mà thở dài một hơi.

“Chắc phải mất thêm vài hôm ở nhà dọn dẹp hết đống này rồi.”

Nghe chị than thở Chaeyoung cũng khẽ cười vỗ lên vai tiếp thêm chút động lực, cả ngày hôm đó Jisoo ở trên mái nhà để dọn dẹp sẵn tiện sửa chữa lại vài chỗ bị hỏng trên đó. Chaeyoung thì ở bên dưới dọn dẹp rác trên sân và giúp chị lấy những dụng cụ để sửa sang lại mái nhà, cứ thế mà một ngày trôi qua một cách nhanh chóng tối đến lại cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi để mua nguyên liệu chuẩn bị cho bữa tối.

“Unnie định làm món gì vậy?”

“Ăn thịt nướng nhé?”

“Vậy em sẽ đi mua ớt.”

“Nhớ mua rau nữa đấy.”

“Vâng em nhớ rồi.”

Chaeyoung chạy một mạch đến sạp rau còn Jisoo vẫn ở lại quầy để chọn thịt, chị mua xong lại đi sang giang hàng khác mua sữa và trái cây cho cô.

Khi đã mua đủ nhẫn thứ cần thiết cả hai người lại cùng nhau đi về nhà, bước xuống bậc thang để đi ra đường lớn nhìn thấy hoa sứ đã nở trắng xóa hai bên đường Jisoo lại cảm thấy buồn bã. Nơi này cũng là nơi đã giúp chị có thể tiếp xúc với Lisa nhiều hơn, đôi mắt ưu buồn nhìn về phía bậc thang thấp nhất, đó là nơi Lisa đã ngồi khóc vì bị trật chân. Đây cũng là nơi chị tìm thấy Lisa, cũng như tìm thấy một cơ hội để được dành tất cả tình yêu mà bản thân có cho một mình em.

“Jisoo, chị có thấy chúng ta thật thảm hại không?”

“Sao em lại nghĩ vậy?”

“Chúng ta đều là những con người không thể bảo vệ được cho người mình yêu.”

“Mặc dù vậy chúng ta cũng đã cố gắng bảo vệ thứ tình yêu mỏng manh đó rồi.”

“Em nghĩ là vì chuyện xấu trước kia em làm nên mới phải nhận quả báo thế này.”

Chaeyoung là một người mà Jisoo cảm thấy ngưỡng mộ, cô dù đã mất đi gần như tất cả cũng đã có lúc tuyệt vọng mà tìm đến cái chết. Cô trải qua những giai đoạn khó khăn nhất nhưng lại cố gắng sống tiếp, mặc cho thế giới này có tàn nhẫn thế nào.

Jisoo cũng có nổi đau của riêng mình nhưng nó chỉ là một phần nhỏ so với Chaeyoung, chị vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều nhưng sự thật cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Cả hai đều là những kẻ mất đi tất cả, nhưng vẫn tự ép buộc bản thân phải cố đứng dậy mà sống tiếp.

Những ngày nghỉ cứ thế mà trôi qua một cách tẻ nhạt, Chaeyoung cũng đã quay lại công việc bình thường ở tiệm bánh. Đến trưa bánh cũng đã được làm xong hết, cô đi ra quầy để phụ giúp việc tiếp khách, dù đã tạm nghỉ khá lâu nhưng số lượng khách đến cũng không giảm đi. Đến giờ nghĩ trưa trong tiệm cũng chỉ có vài người khách, lúc này tất cả mới có được chút thời gian nghỉ ngơi.

Jisoo vừa mang bữa trưa về thì thấy trên tivi phát một bản tin mới về một tên tội phạm vượt ngục, người trên bản tin đó không ngờ lại là một người mà Chaeyoung nhớ rất rõ, chính là Oh Sehun. Jisoo nghe đến cái tên này trong lòng liền dâng lên một nỗi bất an.

“Wow đẹp trai ghê.”

“Nếu em thích thì đi mà yêu anh ta đi.”

“Không mà, em chỉ yêu chị già của em thôi.”

“Em dám nói chị già sao?”

“Aaa! Đau em xin lỗi mà.”

Seulgi bị Irene nhéo tay đau đến ứa nước mắt phải luôn miệng xin tha, Chaeyoung thấy vậy liền cười trêu trọc cả hai cô em gái. Thật ra cô cũng đang bận tâm đến việc Oh Sehun vượt ngục, nhưng không thể cứ để người khác lo lắng được, Jisoo rất tinh ý vừa nhìn đã nhận ra ngay Chaeyoung không được vui.

“Yên tâm đi cảnh sát sẽ mau bắt được hắn thôi.”

“Em chỉ sợ hắn sẽ làm hại người vô tội.”

“Chị từng gặp hắn khi còn trong nhà giam.”

“Tên đó không đơn giản, trước khi bị bắt hắn từng nói sẽ trở ra tìm em.”

“Chị sẽ không để hắn làm hại em đâu.”

“Em cũng chẳng sợ tên vô dụng đó.”

Cuộc đối thoại vừa rồi đều bị hai em gái nhân viên nghe lén được hết mà đến hỏi thăm.

“Hai chị biết tên tội phạm đó sao?”

“Chồng hụt của Chaeyoung đấy.”

“Gì chứ? Là thật sao?”

“Nhưng chỉ là bị ép thôi Chaeyoung thật sự không hề muốn cưới tên đó.”

“Còn gì nữa không? Kể em nghe hết đi.”

“Lo ăn đi mấy đứa nhiều chuyện.”

Jisoo vẫy tay xua đuổi Seulgi đi rồi tiếp tục ăn trưa, chị không muốn Chaeyoung phải nhớ tới mấy chuyện không vui, nhưng vẻ mặt cô rõ là đã nhớ lại những chuyện buồn.

Tối hôm đó vì quá nhớ Jennie, Chaeyoung đã quay về căn biệt thự lúc trước nơi mà cô và nàng có nhiều kỉ niệm với nhau, lại một lần nữa cô nhìn thấy bóng dán quen thuộc ngồi ở cổng giống hệt với Jennie ngày trước, nàng cũng ngồi chờ Chaeyoung ngay tại chổ này. Kinie thấy bóng người lặp tức đứng lên muốn rời đi nhưng bị cô kéo lại, đôi mắt ngấn nước đỏ hoe làm cho Kinie phải lo lắng mà bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

“Sao em lại đến đây?”

“Em chỉ thấy nơi này có chút quen thuộc.”

“Kinie...em có thể tháo khẩu trang ra cho chị xem mặt được không?”

“Em hơi ngại nhưng sao chị lại muốn xem mặt của em?”

“Không hiểu sao chị lại thấy đôi mắt của em rất giống với người bạn gái đã mất của chị.”

“Có lẽ do chị quá nhạy cảm thôi em không có quen biết chị.”

“Hãy cho chị xem một lần thôi được không? Chị không muốn bản thân cứ chìm đắm mãi trong sự ảo tưởng ngu ngốc này nữa.”

Chaeyoung không kìm nén được mà bật khóc, cô gục đầu vào người Kinie mà nấc lên từng cơn. Kinie không đành lòng mà ôm chặt lấy cô dỗ dành, bỗng nhiên trong lòng Kinie lại cảm thấy khó chịu khi thấy cô khóc thế này, chờ đến khi Chaeyoung ngừng khóc Kinie mới từ từ muốn mở khẩu trang ra, nhưng lại thấy sắc mặt Chaeyoung là đang hoảng hốt.

Ở phía sau Kinie tên Oh Sehun nhe răng nở một nụ cười nham hiểm, hắn lao tới cùng con dao trên tay. Chaeyoung không cần suy nghĩ thêm, cô vươn tay đẩy Kinie ra rồi dùng thân mình đỡ lấy nhát dao đó. Oh Sehun cười như một tên điên hắn dùng sức đâm vào sâu hơn, thấy đã thoả mãn hắn lại rút dao ra chạy đến chỗ Kinie mà tấn công, Kinie vật hắn xuống đất sau đó lại cho ăn đấm liên tiếp vào mặt, Kinie đột nhiên lại nổi giận đến mức mất hết bình tĩnh khi thấy Chaeyoung bị thương.

“Dừng lại đi.”

“...”

“Kinie...mau dừng lại!”

“...”

Mặc cho Chaeyoung có cố gắng la hét bảo dừng lại, Kinie vẫn không thể tự chủ được, trong lòng như có một ngọn lửa khi nhìn thấy cô bị tổn thương nên cơ thể cứ muốn đánh Oh Sehun đến chết mới thôi.

“Jennie Kim!!!”

“Sao...chị lại biết tên của em?”

Chaeyoung nghe rất ngõ câu nói đó, cô đang dần mất sức không thể giữ tỉnh táo được lâu nữa, máu từ vết thương chảy ra một vũng dưới đất. Kinie lúc này mới bừng tỉnh mà chạy đến bên cạnh cô, em vội vã bịt miệng vết thương lại rồi gọi cấp cứu, Chaeyoung cố gắng dùng chút sức lực còn lại tháo khẩu trang trên mặt Kinie ra.

“Đúng là em rồi...Jennie của chị...”

Khoé mắt cô rơi xuống một giọt nước mắt, tầm nhìn dần trở nên mờ đi, cô kiệt sức ngất đi trong vòng tay người cô yêu. Gương mặt đó không thể nào nhầm lẫn được, từ ánh mắt đến bờ môi Chaeyoung luôn nhung nhớ đang ở ngay trước mắt cô, nàng là Jennie là người mà cô không thể quên được nhưng tại sao nàng vẫn còn sống? Nàng đổi tên là vì không muốn cô nhận ra sao? Hay nàng đang muốn chối bỏ những tình cảm trước kia nên mới làm thế này?

...........................................................................

Tỉnh lại sau một giấc ngủ, điều đầu tiên Chaeyoung muốn lúc này đó chính là xuống giường tìm Jennie, nhưng vết thương ở bụng lại không cho phép cô làm điều đó. Vừa ngồi dậy đã nhận lấy cơn đau từ vết thương truyền đến, cô ôm bụng nhăn nhó nước mắt cũng vì thế mà ứa ra. Jisoo từ bên ngoài đi vào thấy Chaeyoung đã tỉnh mà vừa lo vừa giận, tại sao lại tự ý ra đường một mình thế này? Chị đến bên cạnh đỡ cô nằm lại xuống giường nhưng Chaeyoung lại nắm chặt tay rồi nhìn chị với ánh mắt cầu khẩn.

“Jennie của em, em muốn gặp em ấy.”

“Sao em lại có cái suy nghĩ dại dột này chứ?”

“Không phải, em muốn gặp Jennie chị mang Jennie đến đây cho em đi.”

“Chaeyoung bình tĩnh lại đi, Jennie đã mất lâu rồi.”

“Jennie vẫn còn sống em ấy đã gọi cấp cứu cho em.”

“Chị là người đã đưa em đến bệnh viện, không hề có Jennie nào cả.”

“Không thể nào...em đã nhìn thấy em ấy mà.”

Cô đã nhìn thấy Jennie cơ mà, sao chị lại bảo không có?Vòng tay của Chaeyoung siết chặt hơn, như thể muốn cho Jisoo cảm nhận được con tim đã vỡ tan theo giấc mộng hão huyền rằng nàng vẫn còn sống.

“Đừng khóc nữa, Jennie sẽ buồn khi thấy em thế này đó.”

Đứng bên ngoài phòng bệnh của Chaeyoung, Jennie thông qua cửa kính mà nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Sau một lúc thì nàng cũng rời đi, bước ra khỏi bệnh viện nàng liền rút điện thoại gọi cho trợ lí của mình.

“Điều tra người tên Park Chaeyoung cho tôi.”

Sau hôm đó, Chaeyoung như chìm vào thế giới riêng của bản thân, không hề muốn nói chuyện với bất kì ai trừ khi họ có chuyện thật sự quan trọng. Jisoo lo lắng cho cô, ngày ngày phải chạy ngược chạy xuôi đem cơm tới nhưng cô chẳng ăn được bao nhiêu cả, ngày nào Chaeyoung cũng ngồi nhìn ra cửa sổ trong miệng cứ lẫm bẫm cái tên “Jennie” mà không chịu ăn uống.

“Chaeyoung...em đừng thế này nữa được không?”

Trả lời Jisoo chỉ là sự im lặng Chaeyoung không hề hé môi lấy nửa lời, chị không kiềm lòng mà tát thẳng vào mặt cô.

“Em tỉnh táo lại đi Park Chaeyoung, Jennie đã chết rồi em ấy sẽ không thể nào quay về được nữa, em cứ dằn vặt bản thân mình làm gì? Tại sao không cố gắng sống tốt mà phải tự hành hạ bản thân mình như vậy?”

“Chị cho em chút yên tĩnh được không?”

“Để em lại tiếp tục mơ mộng những điều ngu ngốc đó nữa sao?”

“Em không cần chị phải lo lắng cho em.”

“Tôi không cần biết em có cần hay không, dù em có đuổi tôi đi tôi vẫn sẽ mặt dày ở lại đây thôi, tôi bảo em tỉnh táo lại không bảo em nói không cần tôi.”

“Chị phiền chết được.”

Jisoo thở dài một hơi rồi ôm cô vào lòng chị hiểu cô đang đau khổ thế nào nhưng không thể cứ mãi thế này được, không ngờ hình tượng cứ rắn hằng ngày của Chaeyoung lại dễ sụp đổ thế này, Jisoo càng thấy xót thương hơn cho cô tại sao cứ cố chịu đựng mãi mà không chịu nói ra.

“Hãy khóc ra hết đi đừng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa, em không thể nào chịu đựng một mình mãi đâu.”

“Em thật đáng chết...hức...em đã không bảo vệ được Jennie, có phải em ấy không cần em nữa không?”

“Không đâu Jennie sẽ mãi yêu em, không có chuyện không cần em được.”

“Vậy tại sao lại không cho em ở cạnh em ấy? Em thật sự chỉ muốn chết đi để được gặp Jennie.”

“Jennie biết thế giới này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp, em ấy muốn em cảm nhận nó. Vì vẫn có người cần Park Chaeyoung.”

“Ai cần em chứ? Chẳng có ai cả.”

“Chị cần em mà, cả Seulgi và Irene nữa, nếu không có Chaeyoung đã không có tiệm bánh ‘Hubby&Wifey’ như vậy hai em ấy sẽ chẳng có công việc ổn định như bây giờ, nếu không có Chaeyoung thì có lẽ chị cũng đang là một người vô vọng, đối với chị Chaeyoung rất đặc biệt không phải là tình yêu mà như tình cảm gia đình, nhờ em mà chị có cảm giác như bản thân có thêm một đứa em gái vậy, nên em đừng buồn một mình nữa hãy để chị buồn cùng em được không?”

Chaeyoung cuối cùng cũng chịu xả ra hết những nỗi buồn, cô ôm chặt Jisoo mà khóc sướt mướt, đến khi mệt mỏi thì gục vào người chị mà ngủ thϊếp đi mất, Jisoo nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống rồi lau đi nước mắt trên má.

Bên phía Jennie đã nhận được những tài liệu về Chaeyoung, nàng đọc những thông tin trên đó một lượt nhưng chẳng có điểm gì đặt biệt ngoại trừ trước kia cô là một người có sức hưởng, thông tin mạng xã hội của Chaeyoung cũng có trên đó nên nàng đã tra thử.

Jennie trừng mắt khi nhìn thấy những bức ảnh cũ trên đó, hình ảnh Chaeyoung mang mái tóc vàng làm nàng đau đầu đến ngã khuỵ xuống đất. Một chuỗi ký ức ngắn chạy qua trong đầu, Jennie nhớ lại khoảng thời gian mới gặp Chaeyoung, đúng là mái tóc vàng đó đúng là người con gái đó, Jennie không thể ngờ được người duy nhất còn tồn tại trong ký ức nhỏ bé của nàng lại chính là Chaeyoung.

Tiếng mở cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Jennie nhưng cơn đau đầu vẫn đang giày vò nàng, Lisa vội chạy đi lấy thuốc cho nàng uống, nhìn thấy hình ảnh Chaeyoung trên điện thoại, Lisa khẽ cau mày nhìn nàng.

“Chẳng phải chị đã dặn em không được tìm hiểu về quá khứ sao?”

“Đó là ký ức của em, em có quyền được biết.”

“Nó chẳng có gì tốt đẹp để em phải nhớ tới đâu.”

“Chuyện của em không liên quan đến chị.”

“Nếu em cứ cứng đầu chị sẽ đưa em về Thái.”

“Chị có quyền gì mà quản em? Chúng ta không cùng huyết thống cũng chỉ là người dưng mà thôi.”

Lisa tát vào mặt Jennie một phát rõ đau, gương mặt nàng hằn lên dấu tay đỏ ửng, Jennie liếc nhìn Lisa đôi mắt nàng ngấn nước chứa bao bất lực mà bấy lâu phải chịu đựng. Từ khi nàng tỉnh lại sau cơn phẫu thuật, mọi ký ức đều quên đi sạch sẽ lại chẳng thể tìm lại vì sự cấm cản của Lisa, dù Jennie có cố gắng nài nỉ van xin vẫn không được Lisa đồng ý cho nàng về Hàn. Cũng may là lần này Lisa muốn quay về tìm Jisoo nên mới đưa nàng theo, nhưng với điều kiện Jennie không được tìm hiểu về quá khứ.

“Em đã chịu đựng đủ rồi, dù sau này có thế nào em cũng sẽ không hối hận nên chị đừng ngăn cản em làm gì nữa.”

“Chính em trước khi phẫu thuật đã muốn chị làm vậy, chị không muốn khi em nhớ lại sẽ trách chị.”

“Là do em muốn nên nhất định sẽ không trách chị đâu.”

“Chị sợ em sẽ phải hối hận đấy, Chaeyoung bây giờ đã có người mới, cô ấy chẳng còn yêu em nữa đâu.”

“Vậy là chị biết Chaeyoung sao?”

“Cô ấy là người yêu của em nhưng bây giờ đã là của người khác rồi.”

“Chẳng lẽ chị ấy thực sự nghĩ em chết rồi sao?”

“Jennie...em lại yêu Chaeyoung rồi sao?”

“Em cũng không rõ nữa, mỗi khi chị ấy khóc em đều thấy đau lòng, khi thấy người khác chạm vào chị ấy em lại có cảm giác rất khó chịu, em không thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì nữa.”

Jennie ôm đầu nhăn nhó, nàng tuy không nhớ được cô nhưng cơ thể này lại nhớ rất rõ và đang phản ứng rất kịch liệt, mặc dù nàng đã quên mất người con gái tên Chaeyoung kia, nhưng không hiểu vì sao trái tim nàng vẫn luôn vì cô mà thổn thức.

—————————————————————

Tui trở lại rồi đây, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu nha. Dạo gần đây tui hơi lười viết truyện nên hãy tương tác nhiều vào cho tui có hứng siêng năng lên nhé.

Nhớ để lại bình luận nhận xét để tui cải thiện văn phong hơn nha, yêu mọi người.