Ánh nắng không thể xuyên qua được những đám mây xám xịt trên bầu trời đầy tuyết hôm nay, Jisoo phải vật vã xúc tuyết suốt cả buổi sáng để dọn đường cho khách vào cửa tiệm dễ hơn. Đã gần cuối mùa nhưng hôm nay tuyết lại rơi dày đặc hơn một cách bất thường, chị dọn đến trán cũng ra mồ hôi mặc dù thời tiết đang rất lạnh.
Seulgi cũng chạy qua chạy lại kéo chiếc xe đầy tuyết đổ ra bãi đất trống, hai người chị chị em em làm quần quật đến giữa trưa mới dọn sạch được số tuyết đó, vừa đi vào trong đã ngồi xuống mà thở hổn hể. Irene đi ra với hai ly nước ấm trên tay cho cả hai uống.
“Đã cuối mùa rồi mà sao tuyết rơi nhiều vậy chứ? Mỗi ngày đều dọn thế này chắc gãy lưng sớm thôi.”
“Em nghe nói sẽ có bão hết tuần này đấy.”
“Bão lớn vậy sao?”
“Chaeyoung unnie bảo xong hôm nay sẽ đóng cửa tiệm một tuần.”
“Thời tiết thế này cũng vắng khách lắm.”
“Trong này có bật điều hoà mà em vẫy thấy lạnh đây nè.”
“Haizzz thôi không nhiều chuyện với hai đứa nữa, muốn ăn gì chị đi mua bữa trưa?”
“Chaeyoung unnie đã đi mua rồi.”
Jisoo trừng mắt nhìn Irene, công việc này trước giờ là của chị vì chị không muốn để Chaeyoung phải ra ngoài một mình. Jisoo sợ cô sẽ gặp nguy hiểm với đám người xấu.
“Cô ấy đi khi nào?”
“Cũng được hơn nửa tiếng rồi.”
“Sao em lại để Chaeyoung ra ngoài một mình vậy chứ? Có biết ngoài đường nguy hiểm lắm không?”
“Tại chị ấy bảo không muốn làm phiền chị mà, em có cản nhưng chị ấy trốn đi làm sao em biết được?”
“Hai đứa trông tiệm chị đi đón Chaeyoung.”
Dứt lời chị bỏ đi ngay để lại hai cô em ngơ ngác vì bị mắng vô cớ.
“Seulgi coi đó chị hông làm gì mà cũng bị la nữa đúng là bất công mà.”
“Unnie đừng khóc em thương em thương.”
“Em phải đòi lại công bằng cho chị.”
“Chống với Jisoo unnie thì tụi mình chỉ có nước bị đuổi việc mà thôi.”
“Seulgi hông thương chị~”
Nhìn Irene nhõng nhẽo, Seulgi cũng chỉ có thể cố năn nỉ chứ không thể nào mà bảo kê người yêu rồi bị đuổi việc chung được.
Quán cơm trưa mà Chaeyoung đến cũng rất gần ở tiệm bánh, cô không muốn đi xa quá vì không muốn để Jisoo phải lo lắng. Cầm cái túi đựng mấy phần cơm trong đó, cô lại thấy khó khăn vô cùng. Đôi tay không dùng lực được như trước nên Chaeyoung làm gì cũng thấy khó khăn, cũng may là không ảnh hưởng đến việc làm bánh.
Đi ngang con đường quen thuộc, Chaeyoung nhìn vào nơi chất chứa nhiều kỷ niệm trước kia, quán bar BP năm xưa bây giờ chỉ là một nơi bị bỏ hoang không còn là nơi thu hút nhiều người như trước. Sau lần gặp cuối cùng giữa cô và Lisa thì quán bar cũng được bán lại cho người khác, tên chủ quán vì đắc tội với ai đó mà bị trả thù. Chúng phóng hoả khiến cho quán bar BP chỉ còn lại đống hoang tàn thế này.
Chaeyoung nhìn một lát cũng định rời đi nhưng lại va phải ai đó rồi ngã xuống đất, cô vội đứng lên xin lỗi vì đã vô ý. Người trước mặt lại chẳng trách cô ngược lại còn nhặt giúp cô mấy hộp cơm bỏ vào túi. Cách ăn mặt và dáng người nhỏ nhắn này, Chaeyoung vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Kinie?”
“Chị đi đường cũng đừng mất tập trung vậy chứ, nguy hiểm lắm đó.”
“Chị xin lỗi, em không bị thương ở đâu chứ?”
“Không sao đâu ạ, để em giúp chị đem cơm về tiệm bánh.”
“Không cần phiền đến em đâu.”
“Em cũng đang định đến đó mà.”
Kinie cầm lấy chiếc túi rồi quay sang quán bar nhìn một lúc, ánh mắt như đang lưu luyến một thứ gì trong đó.
“Em đang có chuyện buồn sao?”
“Em bị mất trí nhớ, không thể nhớ được gì về quá khứ cả chỉ biết là mình từng làm việc ở đây.”
“Bạn gái chị cũng từng làm việc ở đây.”
“Em có thể gặp chị ấy không? Biết đâu chúng em có quen nhau, em sẽ nhớ ra được gì đó.”
“Tiếc thật...em ấy đã mất rồi.”
“Em...em xin lỗi, em không nên nhắc đến chuyện buồn của chị.”
Chaeyoung cười nhẹ, cô quay mặt về phía quán bar rồi lại quay sang nhìn Kinie.
“Em muốn vào đó xem một lúc không?”
“Nhưng người ta treo bảng cấm vào mà.”
“Không sao đâu chị vẫn rất hay vào đó.”
“Vậy chúng ta vào một chút cũng được chắc em sẽ nhớ được gì đó.”
Kinie đi theo cô vào trong quán bar, bên trong vì đã lâu không được dọn dẹp nên có rất nhiều bụi bặm. Mọi thứ đều rất lộn xộn đóng bàn ghế lâu năm cũng đã trở nên mục nát, chỉ có cấu trúc là vẫn giữ nguyên như ban đầu. Một sân khấu lớn ở giữa phía sau là quầy rượu, phía trước là khu vực cho khách theo mức độ giàu có, trả càng nhiều tiền thì càng được ngồi ở vị trí cao hơn và tầng cao nhất vẫn là nơi ít ai đặt chân lên đó.
Khu vực dành cho khách VIP vẫn vậy chỉ là rất bẩn và đã trở nên cũ kĩ đi rất nhiều, vẫn là một bàn duy nhất mà Chaeyoung từng ngồi ở đó, cô đã bắt gặp tình yêu của mình phía dưới sân khấu kia.
Không còn là chủ tịch Park khiến bao người sợ hãi như lúc trước, cô bây giờ chỉ là bà chủ của một tiệm bánh nhỏ. Nhưng vị trí này vẫn mãi là nơi dành riêng cho cô, ký ức ngày trước ùa về làm Chaeyoung nhớ lại ngày đầu tiên gặp nàng ở đây.
Bóng hình người con gái nhỏ nhắn đứng giữa sân khấu, nàng cất lên một giọng hát trong trẻo mà Chaeyoung không thể nào quên được. Nàng mang mái tóc đen dài đến giữa lưng, đôi mắt to tròn cùng với hai hàng mi cong vυ't, chiếc mũi cao xinh xắn, môi đỏ mọng và có hai chiếc má bánh bao vô cùng đáng yêu.
“Nàng tên Jennie là Jennie Kim, nàng không biết uống rượu nên nàng cũng không thích tôi uống rượu. Nàng thích ăn mì gói nhưng phải là do tôi nấu nàng mới thấy ngon, nàng rất hay cằn nhằn nhưng đều là vì lo cho tôi. Nàng rất xinh đẹp nhưng chỉ tôi mới có quyền sở hữu, nàng là người yêu tôi và là người tôi yêu.”
Chaeyoung ngồi trên chiếc sofa cũ mà ngẩn ngơ nói chuyện với khoảng không, cô như nhìn thấy được quang cảnh ngày hôm đó, cái ngày đầu tiên được gặp nàng. Nhớ lại nụ cười như hồn nhiên của nàng, nhớ lại giọng hát ngọt ngào khi xưa đã thu hút được cô. Chaeyoung rơi nước mắt khi nhớ lại khoảng thời gian cả hai còn bên nhau, khi đó thật yên bình biết bao nhiêu.
“Đến khi nào chị mới được gặp lại em đây?”
Cô bịt chặt miệng để không phải phát ra tiếng nấc nghẹn, cứ thế mà khóc đến đỏ mắt. Giọng hát bên dưới làm Chaeyoung khựng lại, âm thanh trong trẻo và lời nhạc đó cô không thể nào quên được, bên dưới sân khấu Kinie đang hát lên bài hát mà ngày trước Jennie đã từng hát cho Chaeyoung nghe.
“Nét mặt vô cảm nơi anh dần tối sầm đi từng chút một.”
“Em thì thầm trước chiếc gương và dặn lòng hãy buông xuôi.”
“Anh vẫn luôn cho rằng em là một lẽ hiển nhiên.”
“Như thế mới đúng là anh, dù vậy vẫn hãy ở bên em nhé.”
“Giai điệu u sầu này tự như anh khiến những giọt lệ nơi đôi mắt em cứ mãi rơi xuống.”
“Mùi hương nơi anh tựa như một tội ác ngọt ngào.”
“Dẫu thế em vẫn yêu anh biết bao.”
“...”
Từng câu từ đang đánh vào tâm trí Chaeyoung, một cảm xúc khó tả đang dâng lên trong lòng, cô ngay lúc này chỉ thầm mong bản thân không nhận lầm giọng hát đó. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Kinie đang chìm đắm trong giai điệu bài hát.Chaeyoung bước từng bước xuống tầng trệt, cô chỉ mong sao những gì cô nghĩ không phải là ảo tưởng.
Giọng hát đó, cử chỉ đó và cách nhấn giọng trong từng câu hát. Sao có thể giống nhau đến vậy được? Chaeyoung đã nghe nàng hát rất nhiều, nhìn nàng hoà mình vào dòng nhạc cũng rất nhiều. Hình ảnh đó là thứ mà Chaeyoung khắc sâu vào tận trái tim này, làm sao cô có thể nhầm lẫn?
“Jen...Jennie.”
“Park Chaeyoung!!!”
Tiếng hét lớn làm cho Chaeyoung giật mình nhìn ra phía cửa, giọng hét đó là của Jisoo. Chị vì tìm cô nãy giờ không thấy đâu nên đã rất lo lắng, vô tình thấy quán bar đang mở cửa nên mới vào tìm thử. Jisoo tiến lại gần Chaeyoung, chị càng khó chịu hơn khi đôi mắt cô đỏ lên vì khóc.
“Ai bắt nạt em?”
“Không có.”
“Vậy tại sao phải khóc.”
“Em lại nhớ Jennie.”
Jisoo thở dài lấy khăn tay lau nước mắt cho Chaeyoung, cử chỉ ôn nhu đó lại lọt vào tầm mắt của người đang đứng trên sân khấu. Kinie bấu chặt ngực trái vì cảm giác được bên trong đang nhói lên. Không rõ là tại sao nhưng Kinie hiểu rằng cơ thể mình đang tự phản ứng với hành động Jisoo dành cho Chaeyoung. Cơn đau đầu lại lần nữa tái phát, trong lúc nó vẫn còn chưa quá sức chịu đựng, Kinie đã tạm biệt Chaeyoung và nhanh chóng rời khỏi đó.
Sau hôm đó Chaeyoung cứ rơi vào trầm tư, cô rất muốn gặp lại Kinie lần nữa, mặc dù đã tự dặn lòng cảm giác quen thuộc đó chỉ là do bản thân quá nhung nhớ Jennie mà nhầm lẫn. Nhưng Chaeyoung vẫn suy nghĩ về Kinie suốt mấy ngày qua, cô không thể nào mà bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu được.
Đã bao nhiêu năm rồi cô vẫn vậy tuy là luôn tỏ ra vui vẻ, nhưng khi ở một mình trong phòng ngủ cô lại khóc đến cạn nước mắt. Mỗi lần như vậy Jisoo đứng bên ngoài cũng chỉ biết giữ im lặng để không làm phiền đến Chaeyoung.
“Chaeyoung...em mau ra ăn chút gì đi.”
Jisoo gõ cửa phòng khi chị đã không còn nghe tiếng khóc thút thít của cô nữa, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy cô trả lời. Chị rất lo lắng nên buộc phải lấy chìa khoá dự phòng để mở cửa ra xem sao.
Chaeyoung đang nằm trên giường với gương mặt đỏ bừng, hơi thở cô yếu ớt như đang không được khoẻ. Jisoo sờ tay lên trán rồi khẽ chau mày, cô đã đổ bệnh mất rồi. Hiện tại chính phủ đang khuyến cáo người dân không nên ra đường vì cơn bão nên chị không để đưa Chaeyoung đến bệnh viện được.
“Đúng là ngốc mà sao lại để bị bệnh lúc này?”
Miệng thì trách móc nhưng vẫn ra ngoài chuẩn bị nước nóng để lau người cho Chaeyoung, ở cái nhà này Jisoo cứ có cảm giác bản thân như là bảo mẫu riêng của cô. Mọi việc từ lớn đến nhỏ Jisoo đều chu toàn tất cả, chị không nỡ để Chaeyoung phải động tay vào, cũng nhờ vậy mà cô hiểu được cảm giác của Jennie khi xưa, khi nàng được cô lo cho tất cả mọi thứ. Chaeyoung rất ngại khi được giúp đỡ nhưng Jisoo lại ôm hết công việc vào người.
“Jennie...hức...chị nhớ em.”
Trong cơn mê man Chaeyoung lại tiếp tục khóc, cô lầm tưởng Jisoo là nàng mà kéo xuống giường ôm chặt lấy. Cơ thể nóng bừng cùng với nước mắt của Chaeyoung khiến chị cảm thấy xót xa.
Cô chỉ vì một giấc mơ không rõ thật giả mà ở lại trên cõi đời này, vì không muốn thật sự sẽ không được gặp nàng mà tiếp tục sống ôm lấy biết bao nhiêu kỉ niệm và đau thương.
“Đừng bỏ rơi chị...ở đây với chị được không?”
Jisoo không đành lòng đẩy Chaeyoung ra, chị cứ để cô ôm như vậy, đến khi cô ngủ say Jisoo mới nhẹ nhàng rời giường tiếp tục công việc đang dang dở. Chị đắp chiếc khăn lên trán Chaeyoung rồi đi nấu cháo để khi cô dậy cũng có cái để ăn.
Jisoo vào phòng thay khăn cho cô rất thường xuyên, nhưng cơn sốt vẫn có vẻ không thuyên giảm. Chị cau mày lục lọi xung quanh phòng để xem Chaeyoung có còn để thuốc hạ sốt ở chỗ nào khác không. Tìm cả buổi vẫn không thấy thuốc đâu, cứ thế này bệnh tình trở nặng sẽ rất nguy hiểm cho Chaeyoung, căn bệnh suy hô hấp của cô có thể sẽ tái phát bất kỳ lúc nào.
Bên ngoài gió thổi rất mạnh, nếu ra đường mua thuốc lúc này quả là một ý tồi nhưng Jisoo vẫn quyết định đi. Nhà cách hiệu thuốc không xa nên chị quyết định đi bộ đến đó, mặc cho bị gió lạnh cứa đến đỏ mặt vẫn cố gắng đi đến nơi.
Trên đường về Jisoo vô tình bắt gặp một gương mặt rất quen, chị cố gắng căng mắt nhìn rõ hơn nhưng hình bóng đó đã mờ dần và biến mất con cơn bão tuyết. Jisoo đập tay lên trán tự nhủ bản thân đã nhìn lầm vì quá mong nhớ mà thôi, chẳng có ai lại ngu ngốc ra đường vào lúc này như chị.
“Kim Jisoo mày đúng là điên thật rồi, Lisa em ấy sẽ chẳng quay về tìm mày nữa đâu.”
Jisoo khẽ cười chế giễu bản thân rồi tiếp tục đi một mạch về nhà, Chaeyoung thấy chị về liền ôm chầm lấy mà khóc sướt mướt xong lại đẩy ra đấm liên tiếp vào người chị.
“Chị đi đâu vậy hả? Sao cứ thích làm người khác phải lo lắng vậy?”
“Em sốt rất cao nên chị sợ em trở nặng.”
“Bên ngoài đang có bão đấy chị không biết sao? Lỡ chị có chuyện gì thì sao hả?”
“Xin lỗi...em đừng khóc nữa, coi chừng lại sốt cao thêm đấy.”
“Đồ chết tiệt Kim Jisoo, nếu chị còn dám vì em mà làm thêm bất kì việc điên rồ nào nữa thì đừng trách em.”
“Em làm được gì chị đây?”
“Im miệng ngay đi.”
Jisoo bật cười đóng cửa nhà lại, chị đi vào trong bếp hâm nóng cháo lại cho Chaeyoung ăn rồi uống thuốc. Chỉ mới lúc nãy cô vì tỉnh lại không thấy Jisoo đâu mà trở nên suy sụp, cứ nghĩ tới việc chị xảy ra chuyện cô liền mất bình tĩnh mà muốn chạy ra đường tìm chị ngay. Cũng may là Jisoo cũng vừa về tới, nếu không lại có cảnh cả hai đi tìm nhau trong đêm tuyết rồi.
Bên trong nhà là hai người đang ngồi ăn tối cùng nhau dưới ánh đèn ấm áp, bên ngoài là một người đang đứng cô đơn giữa trời tuyết lạnh lẽo. Đôi mắt tam bạch to tròn đang rưng rưng nhìn vào hai người bên trong căn nhà nhỏ, đôi môi đầy đặn mím chặt lại vì không muốn phải bật khóc ở đây.
Lisa mặc cho cơn gió lạnh buốt cứa vào mặt vẫn cứ đứng đó, trái tim em bây giờ như hàng vạn con dao đâm vào. Khung cảnh vừa rồi em đều nhìn thấy hết, Chaeyoung và người em yêu đang ôm nhau rất tình cảm, Jisoo của em đang nhẹ nhàng dỗ dành một người con gái khác...không phải là em.
“Jisoo...chị đã quên em rồi sao?”
————————————————————
Vậy là xong 3 chap cho cuối năm rồi nha, hẹn gặp lại mọi người sau Tết nguyên đán.
Chúc các tình yêu sang năm mới sẽ có một năm thật thành công, nhận được nhiều tình yêu và thật sức khoẻ. Cảm ơn vì một năm qua đã ủng hộ mình, sang năm mình sẽ nỗ lực hơn để đem thật nhiều tác phẩm mới cho mọi người.
Mọi người nhớ để lại bình luận góp ý giúp mình, tương tác thật nhiều để mình có động lực viết tiếp nha. Yêu mọi người nhiều.