Mảnh Vỡ Ký Ức

Chương 1

Lưu ý: Đây là phần hai của Fic " Tôi sẽ mua em" nên mình sẽ viết tiếp diễn biến tiếp theo chứ không tóm tắt lại phần trước, có thể những bạn mới biết đến tác phẩm sẽ không hiểu được mình đang viết gì, nếu có bạn nào mới biết đến Fic này hãy đọc phần một trước để hiểu được nội dung nha.

———————————————————-

Một màu đen bất tận bao trùm lấy con người vừa đến nơi đó, nơi này chỉ là một giấc mơ hay cô đã thật sự đã đi tới thế giới bên kia? Chaeyoung nhìn xung quanh với ánh mắt vô hồn, nơi đây hoàn toàn là một màu đen và cô cũng chỉ có thể nhìn thấy chính bản thân mình. Bước đi về phía trước nhưng mãi vẫn không thể thấy được điểm tận cùng, Chaeyoung thở dài nằm xuống đất, cứ đi mãi cũng chẳng thoát ra được cô chẳng muốn đi tiếp làm gì chỉ tổ làm tốn thời gian.

Chaeyoung nhắm mắt lại lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn, nếu đây thực sự là thế giới bên kia vậy Jennie cũng sẽ ở đây đúng không? Jennie đâu rồi? Chaeyoung lại ngồi bật dậy, cô phải đi tìm nàng, không thể để nàng cũng bị giam cầm trong một nơi thế này được, cô sợ Jennie sẽ phải cô đơn một mình. Chaeyoung chạy về phía trước nhưng dù chạy bao lâu phía trước vẫn là một màu đen, cô bất lực ngồi bệt xuống bóng tối xung quanh cứ như đang nuốt chửng cô, Chaeyoung gục mặt xuống ôm chân mà khóc cô cứ nghĩ sẽ được ở cạnh nàng khi chết đi vậy mà cớ sao lại phải một mình ở nơi này.

“Tại sao chị lại ở đây?”

Giọng nói ấm áp cất lên bên cạnh làm Chaeyoung phải giật mình ngóc đầu nhìn lên, đúng là giọng nói đó là Jennie đang đứng ngay trước mắt cô, Chaeyoung không kiềm chế được cảm xúc đang vỡ oà cô ôm nàng vào lòng mà bật khóc.

“Chị đến đây tìm em, chị nhớ em lắm.”

“Chaeng...chẳng phải em đã bảo chị phải sống thật tốt sao?”

“Không có em chị sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Sao chị là ngốc như vậy? Chị vẫn có thể có hạnh phúc mới tại sao phải vì em mà chết đi?”

“Chị sẽ không thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh.”

Jennie siết chặt lấy tấm lưng cô, nàng cũng không thể kìm được mà khóc nức nở, cơ thể Jennie bỗng dưng phát sáng hình ảnh nàng đang mờ dần làm cho Chaeyoung phải lo lắng.

“Em sao vậy?”

“Chaeng thời hạn của chúng ta vẫn chưa đến, chị phải rời khỏi nơi này.”

“Không chị không muốn, chị chỉ cần em thôi.”

“Hãy trở về và sống thật tốt nếu chị lại tìm đến cái chết chị sẽ vĩnh viễn không gặp lại em được nữa.”

“Đừng bỏ rơi chị, Jennie a...”

Jennie không trả lời nàng mỉm cười và tan biến ngay trước mắt Chaeyoung, cơn đau một lần nữa giằng xé trái tim cô những giọt nước mắt cứ rơi xuống nhưng nàng đã không còn bên cạnh lau cho cô nữa. Mặt phẳng dưới chân Chaeyoung bỗng dưng vỡ nát, không gian xung quanh bừng sáng, cô có cảm giác như đang rơi tự do xuống khoảng không vô định và rồi cô bất tỉnh.

Tiếng còi cấp cứu kêu lên ầm ĩ cảm giác bên ngực trái như bị nhấn mạnh liên tục, các nhân y tế đang gấp gáp đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, Chaeyoung mệt mỏi hé mắt nhìn xung quanh nhưng tầm nhìn lờ mờ làm cô không thể nhìn rõ được. Một ánh sáng rọi thẳng vào mắt của cô, là y tá đang kiểm tra phản ứng của đồng tử, chưa bao giờ cô có cảm giác mệt mỏi khó thở thế này nhịp tim yếu ớt hiển thị trên máy đo làm những y tá chạy chữa cho cô phải thở phào.

“Cô Park cô có nghe tôi nói không? Cô phải cố lên nhất định không được chết.”

“Jennie...Jennie của tôi.”

“Cô ấy đã có ý thức lại rồi mau gọi bác sĩ đến nhanh lên!”

Một lần nữa rơi vào hôn mê Chaeyoung cảm giác được mình vừa từ cõi chết trở về, tỉnh lại lần nữa cô đã được đưa vào phòng bệnh trên tay là những ống truyền dịch và hai cổ tay đều đã được băng bó lại. Chaeyoung khó khăn ngồi dậy với cái cơ thể mệt mỏi, giấc mơ vừa rồi làm cô không dám suy nghĩ đến việc tự tử nữa vì sợ sẽ thực sự không được gặp lại nàng, sự buồn bã lại bao trùm lấy nhưng Chaeyoung đã không còn sức để khóc nữa.

“Park Chaeyoung cô thật sự muốn làm người khác lo chết sao?”

Lisa bước vào vẻ mặt giận dữ hét vào mặt Chaeyoung tay Lisa nắm chặt lấy cổ áo cô mà kéo lên, ánh mắt cô vẫn vô hồn nhìn Lisa ánh mắt đó đúng thật là đã không còn tha thiết gì về sự sống. Lisa ứa nước mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Chaeyoung một chút sinh khí cũng chẳng còn, người con gái cô yêu nhất đã chết đi làm sao cô có thể chịu đựng được cú sốc lớn như vậy, Lisa ngồi xuống bên cạnh dùng ánh mắt thấu hiểu để nhìn cô.

“Tôi biết chuyện này thật sự rất khó để vượt qua, Chaeyoung à Jennie đã mất nhưng em ấy không muốn cô thế này.”

“Làm sao tôi có thể sống tiếp khi người tôi yêu đã chết đây?”

“...”

“Tôi thật vô dụng trước đó là Yerim bây giờ là Jennie, tôi không thể bảo vệ ai cả tôi không đáng để được sống tiếp.”

“Cái chết là thứ không ai muốn và Jennie cũng không muốn như vậy, cô đau khổ vì cái chết của Jennie vậy cô nghĩ Jennie sẽ thế nào khi cô chết đi vì em ấy?”

“Vậy tôi phải sống tiếp thế nào?”

Lisa mở túi xách lấy một quyển sổ đưa cho Chaeyoung đó là nhật ký của Jennie, Lisa cũng đưa lại chiếc vòng tay khi nãy nhận từ bác sĩ.

“Trang cuối cùng là tâm nguyện khi sống Jennie vẫn chưa làm được, em ấy đã dành vài ngày để ghi lại tất cả để sau khi phẫu thuật có thể cùng cô làm.”

“Cô muốn tôi hoàn thành nó sao?”

“Jennie nói muốn cô trải nghiệm vì em ấy muốn cô nhìn thấy nhiều thứ tốt đẹp hơn.”

“Cảm ơn đã đưa nó cho tôi.”

“Jennie luôn sống mãi bên trong cô và dõi theo cô từng ngày đừng để em ấy phải đau lòng vì cái suy nghĩ dại dột đó nữa.”

Lisa rời đi để lại Chaeyoung vẫn ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ. Cô mở quyển nhật ký ra mà đọc từng trang một cứ thế vừa đọc vừa khóc.

Sau khi vết thương đã lành Chaeyoung đến một tiệm xăm vì đó là nguyện vọng đầu tiên của Jennie, nàng muốn cả hai có hình xăm cặp và hình mà nàng muốn cô phải xăm là hoa hồng. Chaeyoung xăm một hình hoa hồng bên lưng trái và hình một chuỗi những bông hoa anh đào che đi vết cắt trên hai cổ tay, người thợ xăm cho cô cũng phải bất ngờ vết hai vết thương đó.

“Em tự tử sao? Đừng nói là vì yêu đương nhé.”

“Người yêu em mất rồi.”

“Xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của em.”

“Không sao đâu.”

“Trên thế giới vẫn còn người tốt nhất định sẽ có một người mang đến hạnh phúc cho em.”

Chaeyoung cười nhẹ chính cô cũng không biết bản thân có thể hạnh phúc được nữa hay không, Jennie không còn cô cũng như không còn tồn tại nữa, tìm được nàng cứ như tìm được lẽ sống nàng mất đi cô phải sống đau khổ một mình thế này. Chaeyoung rời khỏi tiệm xăm mà đi đến vườn hoa anh đào mà nàng đã luôn muốn cùng cô ngắm, hoa đã nở nhưng người đã mãi không thể trở về cùng cô đứng đây nhìn hoa nở.

“Jennie em nhìn thấy chứ? Hoa rất đẹp, rất giống em.”

2 năm sau

Chaeyoung đã hoàn thành xong nguyện vọng cuối cùng được ghi trong quyển nhật ký, cô trở về Seoul với tâm trạng rất tốt, nỗi buồn đã không còn hiện trên gương mặt nữa mà thay vào đó là một gương mặt tràn đầy sức sống, Chaeyoung đã không còn như trước cô nhẹ nhàng vui vẻ với mọi người giống hệt như Jennie ngày trước, cô còn nhuộm tóc thành màu tím khói vì nàng có ghi trong nhật ký rằng cô sẽ hợp với màu tóc đó. Đi qua một vùng ngoại ô vắng vẻ Chaeyoung thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi lang thang trên đường, cô lái xe chặn ngay đường đi của người đó rồi nở nụ cười trêu chọc.

“Kim Tổng không có xe sao?”

“Park Chaeyoung? Cô làm gì ở đây?”

“Lên xe đi tôi đưa cô về Seoul.”

“Ai tin được cô?”

“Đường về còn xa lắm đi bộ thế này tôi sợ cô sẽ đói chết trên đường đấy.”

Jisoo đành leo lên xe, người đã muốn giúp thì chị đây không cần ngại làm gì nữa, ngồi trên xe chị mới để ý hình như chiếc xe này không giống với chiếc xe lúc trước của Chaeyoung. Nếu theo tính cách của cô không thể nào lại lái chiếc xe cũ thế này, mọi thứ bên trong đều có vết trầy giống như đã dùng rất lâu.

“Chủ tịch Park thay đổi rồi sao? Xe cô hình như không còn xịn sò như trước.”

“Đừng gọi vậy nữa tôi không còn giàu có như trước nữa đâu.”

“À quên mất tôi xin lỗi nhé đều là do tôi.”

“Tôi mới phải xin lỗi đấy vì tôi mà Yerim mới tự tử như vậy.”

“Coi như hoà đi đừng xin lỗi nhau nữa.”

“Lisa chắc sẽ rất vui nếu gặp cô đấy.”

“Lisa sao rồi? Chứng bệnh của em ấy có tốt hơn không?”

Chaeyoung im lặng ngẫm nghĩ vì không biết nên trả lời thế nào với Jisoo.

“Tôi đã không gặp Lisa hai năm nay rồi.”

“Sao vậy hai người cãi nhau sao?”

“Quán bar đóng cửa rồi tôi cũng không liên lạc được với Lisa.”

“Vậy tôi tìm Lisa kiểu gì?”

“Người yêu cô mà cô hỏi tôi là sao?”

“Sao đột nhiên lại biến mất vậy chứ?”

“Chắc là sợ cô tìm thấy.”

Chaeyoung cười lớn rõ trêu chọc làm Jisoo phải hậm hực nhìn cô.

“Vậy Jennie cũng không liên lạc được với Lisa luôn sao?”

“...”

“Làm gì im lặng vậy?”

“Cô đúng là biết cách làm người khác buồn.”

“Đừng nói là Jennie cũng đi theo Lisa luôn nha?”

“Lisa chỉ đơn giản là không tìm được còn Jennie thì khác.”

“Hai người chia tay rồi sao?”

“Không phải...Jennie mất rồi.”

Lời nói của Chaeyoung nhẹ tênh phát ra nhưng Jisoo lại vô cùng bất ngờ mở to mắt nhìn cô, chị cảm nhận được cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng.

“Sao lại...”

“Jennie có khối u trong não đáng lẽ sẽ ổn nếu phẫu thuật lấy ra nhưng vì bị chấn thương mạnh do tên Oh Sehun gây ra mà đã ảnh hưởng xấu đến khối u, phẫu thuật thất bại và Jennie cũng không còn nữa.”

“Nếu tôi không bắt em ấy về thì mọi chuyện đã không như vậy, tôi xin lỗi.”

“Đừng tự trách nữa mọi chuyện đã qua lâu rồi, tôi biết lúc đó cô cũng chỉ muốn bảo vệ Lisa.”

“Nhưng tôi đã hại chết Jennie.”

“Cô còn cứng đầu hơn tôi nữa đấy.”

Chaeyoung tuy nói không sao nhưng ánh mắt lại rưng rưng khi nhắc lại, chuyện này quả thật rất đau lòng khiến cô không dễ dàng nguôi ngoai được. Jisoo nhìn Chaeyoung khẽ cau mày chị đã làm quá nhiều việc có lỗi vậy mà cô lại bỏ qua dễ dàng như vậy, sự thay đổi của Chaeyoung làm chị rất bất ngờ từ một con người hay cáu gắt hằn hộc bây giờ lại nhẹ nhàng kiên nhẫn nói chuyện với Jisoo.

“Chaeyoung cô khác quá.”

“Ai cũng nói như cô hết.”

“Cô không còn là chủ tịch Park nữa rồi.”

“Cô cũng không còn là Kim Tổng nữa rồi.”

“Phải rồi tài sản của tôi bị tịch thu hết rồi cả nhà cũng không còn để về.”

“Đến nhà tôi ở đi tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ những thứ cần thiết.”

“Được vậy sao? Tôi cảm ơn trước nhé.”

Chaeyoung cười khẽ mọi ân oán của hai người cũng đã được gỡ xuống, Jisoo lại có một cảm giác đè nặng trong lòng, chị vẫn nghĩ mình có một phần lỗi về chuyện của Jennie, chị vẫn tự trách bản thân dù Chaeyoung đã nói rất nhiều lần là không sao.

Bước vào căn nhà mới của Chaeyoung không thể kiềm chế được sự tò mò, Jisoo đi khám phá hết mọi thứ xung quanh, Chaeyoung đã bán căn dinh thự để mua căn nhà này tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không hề bất tiện. Cô sống một mình nhưng ngôi nhà không lạnh lẽo như căn dinh thự cũ Jisoo có thể cảm nhận được hơi ấm ở đây.

“Cô ngủ ở phòng này đi.”

“Ồ có phòng riêng luôn sao?”

“Nếu thích thì ra sofa ngủ cũng được.”

“Tôi đùa thôi sao mà ngủ ngoài đó được.”

“Mặc tạm cái này đi mai tôi đưa cô đi mua quần áo mới.”

Chaeyoung đưa bộ đồ ngủ cho Jisoo rồi đi ra bếp nấu gì đó cho chị bỏ bụng, chị vừa tắm xong cô cũng đem hai đĩa cơm rang trứng ra bàn, nhìn bộ dạng Jisoo phải mặc bộ pijama hồng nam tính, Chaeyoung không nhịn được mà che miệng phì cười.

“Kim Tổng bớt ngầu một chút rồi đấy.”

“Là do bộ đồ cô đưa đấy thôi.”

“Thôi không đùa nữa mau ngồi xuống ăn đi.”

“Cơm rang trứng sao?”

“Tôi không đãi thịt bò hảo hạng được nữa đâu.”

“Không phải là chê đâu tôi còn nghĩ chỉ được ăn mì gói.”

Jisoo ngồi xuống đối diện Chaeyoung mà ăn ngon lành, với chị mà nói đĩa cơm này đã ngon lắm rồi, những ngày cực khổ trong tù có khi còn không được ăn nhiều thế này. Chaeyoung nhìn chị ăn ngon miệng như vậy cũng rất vui đó giờ chỉ có Jennie ăn món cô nấu, Jisoo là người thứ hai được ăn mà còn có vẻ rất thích nên Chaeyoung thấy vui cũng là chuyện bình thường.

“Chaeyoung bây giờ cô đang làm việc gì vậy?”

“Tôi đang định mở một tiệm bánh.”

“Cô biết làm bánh sao?”

“Tôi đã đi học vì đó đam mê của tôi.”

“Vậy tôi có thể giúp cô không? Coi như là làm việc cho cô đổi lại cô cho tôi chỗ ở.”

“Đúng là tôi cũng đang cần người giúp.”

“Vậy nhận tôi đi.”

Chaeyoung nhìn Jisoo từ trên xuống dưới rồi gật đầu đồng ý, cũng đâu thể để chị ở không được có thêm một người sẽ tốt hơn, Jisoo hơi phấn khích mà nắm tay cô nhe răng cười làm Chaeyoung cũng phải cười theo. Chị sờ trúng hình xăm trên cổ tay cô rồi lật lại xem thấy có điểm hơi gồ lên liền cau mày.

“Chaeyoung vết thương này...chẳng lẽ cô đã tự tử sao?”

“Lúc đó tôi thật sự quá sốc nên suy nghĩ dại dột.”

“Cả tay bên kia luôn sao? Cô làm sao mà vẫn sống được vậy?”

“Lisa đã đến cứu tôi nếu không chắc bây giờ tôi không ngồi đây nói chuyện với cô đâu.”

“Đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy thêm lần nào nữa, Jennie sẽ buồn nếu thấy cô như vậy.”

Chaeyoung nhìn lên hai hình xăm mà mỉm cười, đoạn ký ức đau khổ đó đúng thật là rất khó khăn nhưng cô đã cố gắng vượt qua nó, người cô yêu đã không còn nhưng tình cảm vẫn sẽ luôn ở đó. Chaeyoung cũng đã hiểu tại sao vẫn phải tiếp tục sống tiếp vì những nguyện vọng Jennie để lại không phải là để cho cả hai mà là dành riêng cho Chaeyoung.

Cho cô nhìn ngắm những thứ xinh đẹp và thay đổi cô qua những nguyện vọng nhỏ, nàng biết Chaeyoung sẽ không từ chối được vì dù sao đó cũng là điều nàng muốn, nhờ những nguyện vọng đó mà Chaeyoung dần thay đổi cô cười nhiều hơn, dịu dàng hơn với mọi người không còn nóng nảy hay cáu gắt như trước, Chaeyoung bây giờ giống như Jennie ngày trước nhẹ nhàng tình cảm nhưng lại theo hình tượng trưởng thành của Chaeyoung.

Jennie em đã cho chị một con người mới một cuộc sống mới, chị nhất định sẽ sống thật tốt sẽ không làm đau bản thân mình nữa, hãy dõi theo chị nhất định chị sẽ sống thật vui vẻ để em có thể thấy được những nguyện vọng của em đã được hoàn thành.

................................................................

3 năm sau

Chaeyoung đã mở một tiệm bánh đối diện với vườn hoa anh đào mà Jennie thích, tên cũng được đặt là “Hubby&Wifey” theo mong muốn của nàng, cửa tiệm tuy nhỏ nhưng lại rất ấm áp tạo nên một không khí dễ chịu nên rất hút khách. Tay nghề của Chaeyoung rất tốt hôm nào cũng hết bánh sớm nên cô phải tuyển thêm nhân viên để có thể chuyên tâm làm nhiều bánh hơn, hai cô nhân viên mới là Irene và Seulgi cũng thuộc dạng mỹ nhân rất xinh đẹp.

“Unnie xem nè tiệm bánh chúng ta được lên báo đấy.”

“Hả? Sao lại lên báo?”

“Có một nhà đánh giá ẩm thực đã ghé qua anh ấy đăng bài khen tay nghề của chị đó, còn nói chắc chắn sẽ quay lại nữa đó.”

“Làm chị cứ tưởng là bị phê bình.”

“Unnie tay nghề giỏi như vậy sao mà chê được.”

“Em chỉ giỏi nịnh nọt thôi.”

Chaeyoung gõ lên đầu Irene một cái rồi quay lại công việc nướng bánh, Irene bĩu môi chạy ra ngoài đưa tờ báo khoe với Seulgi và Jisoo, bề ngoài thì bình thản nhưng bên trong Chaeyoung vui như muốn nhảy múa trong bếp mà không được vì phải giữ hình tượng. Jisoo bên ngoài đọc bài báo cũng mỉm cười vui thay cho Chaeyoung, đây là thành quả rất tốt sau ba năm cố gắng hết mình cho tiệm bánh.

“Chaeyoung của chúng ta nổi tiếng rồi.”

“Chaeyoung unnie là số một vừa xinh đẹp vừa nấu ăn ngon lại còn rất dịu dàng, ai mà được chị ấy yêu chắc là phúc ba đời.”

“Tiếc là không còn ai có phúc ba đời nữa rồi.”

“Sao Jisoo unnie chắc chắn quá vậy?”

“Bớt tọc mạch chuyện của người lớn đi.”

Jisoo gõ mạnh lên đầu Seulgi một cái rồi đi vào kho sắp xếp lại những thứ trong đó, người bây giờ hiểu rõ Chaeyoung nhất cũng chỉ có chị dĩ nhiên là phải chắc chắn rồi, Seulgi chề môi chạy ra tí tởn với cô người yêu Irene bên ngoài, Jisoo lắc đầu khẽ cười đúng là tình yêu của tuổi trẻ mà. Chị đi ra quầy để ghi lại những nguyên liệu sắp hết rồi đi ra ngoài mở cửa cho khách vào, cho đến trưa một vị khách lạ xuất hiện từ đầu tới chân đều một màu đen còn đội nón và đeo khẩu trang trông rất bí ẩn.

“Quý khách dùng gì ạ?”

“...”

“Quý khách ơi.”

“...”

“Quý khách!!!”

“À...một bánh dâu và trà đào ạ.”

Chaeyoung gượng cười ghi lại đưa cho Irene chuẩn bị rồi đưa thẻ số và hoá đơn cho người đó, thấy kiểu ăn mặc như vậy Chaeyoung rất cảnh giác vì sợ đó là trộm cướp nhưng tác phong có vẻ không phải. Cô đích thân đem bánh và nước ra cho người đó định quay trở vào thì bị kéo tay lại, Chaeyoung giật mình vì nghĩ là quấy rối, cô định hét lên thì nghe giọng nữ trong trẻo phát ra làm cô phải khựng lại.

“Cho em hỏi, bài hát đang phát trên loa là của ca sĩ nào vậy ạ?”

“Là bạn gái của tôi hát tặng tôi đấy.”

“Vậy sao? Giọng cô ấy hay lắm ạ.”

“Cảm ơn em nhé.”

“Chị tên gì vậy?”

“Park Chaeyoung cứ gọi Chaeyoung là được.”

“Tên chị rất đẹp giống như chị vậy.”

Chaeyoung bất giác đưa tay lên ngực trái mà cảm nhận, vừa rồi tim cô như bị hẫng đi một nhịp, cô giơ tay muốn tháo khẩu trang cô gái đó xuống nhưng chút ý thức còn lại đã kịp làm cô dừng ngay hành động đó. Chaeyoung lắc đầu để bình tĩnh lại rồi đi vào trong ngay, cảnh vừa rồi Jisoo đều nhìn thấy hết, chị lo lắng cho cô mà đi lại xem cô có sao không.

“Mày đừng có tưởng tượng nữa Park Chaeyoung, không thể nào là em ấy được.”

“Em sao vậy? Cái gì mà tưởng tượng?”

“Jisoo unnie? Không có gì tại em tự dưng lại tưởng tượng người đằng kia thành Jennie.”

“Có chỗ nào không khoẻ không? Chắc là do em căng thẳng quá hay để chị đưa em về.”

“Không cần đâu em thấy bình thường không sao đâu mà.”

Chaeyoung đã nói không sao nên Jisoo cũng không nói thêm nữa, chị quay lại quầy pha chế làm một ly matcha sữa ấm cho cô, Chaeyoung nhận lấy mỉm cười với chị, sự lo lắng mà chị dành cho cô người ngoài nhìn vào không biết có thể sẽ nghĩ hai người là tình nhân nhưng sự thật thì không phải. Sức khỏe của Chaeyoung đã giảm rất nhiều sau khi trở về từ cõi chết cô bị suy hô hấp nên phải duy trì uống thuốc, vết cắt lúc trước vì không thể chạy chữa kịp thời đã để lại hậu quả khiến cô không thể dùng sức ở hai tay được như trước nữa.

Đến tối cũng đã đến giờ đóng cửa Jisoo đi lấy xe đến đón Chaeyoung, Seulgi và Irene cũng chờ để được đi nhờ về nhà.

“Chaeyoung unnie có thích Jisoo unnie không?”

“Em hỏi cái gì vậy?”

“Tại nhìn chị ấy rất lo cho chị.”

“Bọn chị chỉ là bạn bè thân thiết thôi.”

“Ai mà tin được, nhìn hai người cứ như tình nhân.”

“Không phải đâu mà.”

Seulgi định hỏi thêm nữa nhưng Jisoo đã lái xe đến nên đành im lặng vì sợ chị sẽ cằn nhằn, ai làm Chaeyoung không vui Jisoo đều sẽ nổi giận vì bệnh tình của cô không nên bị căng thẳng. Nhờ vậy mà Seulgi và Irene càng nghĩ hai người đang yêu nhau mà lại giấu diếm, Jisoo lại không để ý vì chị nghĩ đó là bình thường mà tiếp tục chăm sóc cho Chaeyoung, đợi đến khi Seulgi và Irene xuống xe vào nhà cô mới thở dài một hơi.

“Jisoo chị làm hai đứa nhóc đó tưởng lầm chúng ta yêu nhau rồi đấy.”

“Gì chứ bọn nó bị hâm sao?”

“Tại chị suốt ngày cứ kè kè theo em đấy.”

“Chị không thể để em tự giải quyết mọi chuyện một mình được, bệnh của em vẫn chưa khỏi thì chị cũng không thể không lo lắng.”

“Em không nói lại chị.”

Chaeyoung cau mày cô hiểu Jisoo lo lắng nhưng cô không muốn bị ghép đôi, cứ thế này sẽ rất ngại với chị nhưng chị là một người cứng đầu nên có giải thích thế nào cũng không được, Chaeyoung thầm trách bản thân tại sao tự nhiên lại đi vác cái người khó tính này về nhà làm gì.

Sau bữa ăn tối Chaeyoung đi về phòng nằm trên giường nhớ lại vị khách kì lạ hôm nay, cô xoay người nhìn lên bức ảnh của Jennie và cô trên tủ đầu giường.

“Hôm nay chị gặp được một người rất giống em vừa rụt rè vừa ăn nói lắp bắp lại còn khen chị xinh đẹp giống hệt như em lúc trước.”

Chaeyoung nói được một nửa lại rơi nước mắt cô vội quay sang hướng khác cứ như sợ Jennie trong khung hình sẽ nhìn thấy, lau đi nước mắt cô nhìn lên trần nhà với vẻ mặt buồn bã.

“Jennie à chị là nhớ em nữa rồi.”

——————————————————

Hè lố ô mị đã trở lại rồi đây, xin lỗi rất nhiều vì đã ra trễ hơn 2 tháng nha tui không cố ý đâu mà là cố tình é :))))

Đùa chứ thiệt ra là do cốt truyện cũ có sạn nên tui đành phải thay đổi hoàn toàn và viết lại từ đầu, nên là có thấy nó khác xa với cái đoạn văn án trong lời nhắn tui đăng ở phần 1 cũng đừng thắc mắc nhe.

Vì là cuối năm lên tui chỉ đăng 3 chap rồi ngưng qua Tết tui đăng tiếp nên khỏi mong Tết có cái để đọc, tui lười đăng lắm dị nhe bái bai.