Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng

Chương 17

Trong xe có hương bạc hà dễ chịu, khuôn mặt Tề Nhiên ẩn trong bóng tối, chỉ trông thấy ánh sáng kim loại lấp lánh của dây buộc tóc trên đầu hắn.

Lục Khuynh nghi ngờ quay đầu ra chỗ khác, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mình xuất hiện ở ghế phụ. Lúc này, Tề Nhiên đang ngồi trên ghế lái nghe thấy tiếng tóc cọ vào gối, khẽ quay đầu lại liếc cậu, nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Lục Khuynh gật đầu trong màn đêm rồi đáp, “Vâng”.

“Cái đó——” Tiếng Lục Khuynh mang ý dò hỏi vang lên.

“Truyền dịch xong, gọi thế nào em cũng không tỉnh, cũng chẳng biết nhà em ở đâu nên tôi đưa em về nhà mình trước.”

Tề Nhiên nhìn ngã phố phía trước chỉ còn ngọn đèn đường, không ngại nói dối, kỳ thật lúc ở bệnh viện hắn thấy bạn nhỏ ngủ quá sâu, ngay cả y tá rút kim ra cũng không tỉnh, hắn đâu nỡ lòng đánh thức cậu nên trực tiếp ôm người lên xe.

Lục Khuynh ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện đúng là một nơi xa lạ, trước mắt có rất nhiều tòa cao ốc mọc san sát, cho dù trong hoàn cảnh mờ tối cũng nhìn ra nó được xây dựng rất tốt, lộ ra khí thế cao cấp sa hoa.

Giọng Tề Nhiên tiếp tục vang lên.

“Nhà tôi cách ‘Số 9’ và bệnh viện rất gần, ngày mai em đi tái khám rồi quay về ‘Số 9’ lấy xe đều vô cùng thuận tiện.”

Lúc này Lục Khuynh mới phát giác đã đến tiểu khu nhà Tề Nhiên rồi, Tề Nhiên thấy Lục Khuynh không tỉnh bèn dừng ở bãi đậu xe, xong cũng bất động luôn, chờ cậu tự mình tỉnh lại.

Lục Khuynh sững sờ, cái nóng quen thuộc không biết tại sao lại tới nữa rồi.

Cậu cảm thấy lúng túng, Tề Nhiên đã chạy xe tới, Lục Khuynh cũng đâu tiện bảo người ta lái về, may mà bóng đêm giúp che giấu vẻ bối rối, để cậu bình phục cảm xúc, chỉnh lại ghế ngồi, không từ chối nữa, “Được.”

Suy nghĩ chốc lát, cậu bỏ thêm một câu: “Vậy, vậy cái này cũng tính trong tiền lương ư?”

Giọng Lục Khuynh ù ù, Tề Nhiên không nghe rõ lắm, hỏi: “Cái gì?”

“Tiền xe, cũng coi như tiền lương sao?”

Tề Nhiên hiểu được, đột nhiên chẳng kìm nén bật cười thành tiếng, “Ừa, tính chứ.”

“Nhưng… Đây đâu phải tôi muốn ngồi.”

“Vậy thì không tính.”

Lục Khuynh đơ ra, giọng điệu cưng chiều của đối phương khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên, cậu lắc đầu hòng rũ bỏ cảm giác hỗn loạn, rồi ngại ngùng quay ra nhìn ngoài cửa xe.

Tề Nhiên ngắm chiếc gáy mềm mại của cậu nhóc, dựa sát vào, tiếng hít thở từ từ phả ra sau tai cậu: “Bạn nhỏ à, đang suy nghĩ gì đấy? Mới đến nhà tôi, muốn xuống xe sao?”

Cơ thể Lục Khuynh bỗng run rẩy như bị kim đâm, lập tức chạm tay vào lỗ tai, rồi nhanh chóng thả xuống, mặt Tề Nhiên chìm trong bóng tối nên chẳng rõ lắm, nhưng đôi mắt tựa mang ánh sáng, lấp lánh sáng ngời, giống như có thể soi rõ chính mình trong đó.

Cậu cảm giác mặt mình nghênh đón một luồng gió, hóa ra Tề Nhiên thổi nhẹ về phía cậu, hơi thở của đối phương rất gần, cậu không tự chủ nhắm mắt, nghe được giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bao quanh cậu.

“Bụng em còn đau không? Có muốn, tôi cõng em?”

“Khỏi cần.” Lục Khuynh chẳng chút do dự thốt ra, “Tôi tự đi được.”

Nói xong cũng không đợi Tề Nhiên phản ứng, cậu đẩy cửa xe phóng vụt đi.

Bóng lưng loạng chòa loạng choạng có ý tứ chạy chối chết.

Tề Nhiên vẫn duy trì tư thế cũ không thay đổi, nhìn bóng lưng Lục Khuynh nở nụ cười, lập tức xuống xe rồi hô về phía đối phương: “Bên này.”

Bóng dáng thiếu niên bỗng khựng lại, cứng ngắc xoay người bước đến chỗ Tề Nhiên.

Tề Nhiên cũng không đợi cậu, thấy Lục Khuynh sắp tới gần mình liền xoay người đi vào hành lang.

Nhà của Tề Nhiên ở trong một chung cư cao tầng, Lục Khuynh theo Tề Nhiên tiến vào thang máy, nhìn con số trên màn hình dần dần thay đổi từ 0 thành 18, sau đó cùng Tề Nhiên bước đến cửa nhà hắn, mang đôi dép mà Tề Nhiên chuẩn bị, chờ hắn vào bếp rót cho cậu ly nước rồi đưa tới tay cậu, cuối cùng mới kết thúc.

Cậu không hiểu nổi sao mình lại vào nhà riêng của người khác thế cơ chứ.

Mà người này, cậu chỉ mới quen vài ngày thôi.

Rõ ràng cậu còn suy nghĩ chờ đến khuya về nhà uống thuốc giảm đau, nhưng đâu ngờ tới bệnh viện một chuyến sau đó cứ thế ỡm ờ vào nhà Tề Nhiên.

Tề Nhiên độc đoán lại dịu dàng, cậu không thể từ chối dứt khoát, còn luôn bị hắn nắm mũi dắt đi.

Lục Khuynh nghĩ tới đó, cầm ly nước uống hớp nhỏ.

Nước ấm vào cổ họng, cậu mới tỉnh táo đôi chút, thừa dịp Tề Nhiên không chú ý quan sát toàn bộ căn nhà.

Nhà của Tề Nhiên không lớn lắm, trang trí đơn giản nhưng có khí chất, đồ đạc không nhiều đều được thu dọn và đặt ở một vị trí cụ thể.

Gọn gàng sạch sẽ, đâu giống nhà của một người đàn ông sống một mình.

Cậu đang nghĩ ngợi, giọng Tề Nhiên chợt truyền đến: “Muốn tắm không?”

Lục Khuynh hồi hồn, lắc lắc đầu: “Muộn lắm rồi, tôi đi ngủ là được, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”

Tề Nhiên gật đầu, nghĩ rồi bảo: “Tôi thường sống một mình ở đây, vậy nên chỉ có một cái giường. Nếu em không chê thì tạm chen chúc với tôi nhé?”